Editor: hungtuquy
Lúc Tần Nguyên Thượng rút ra, nùng tinh màu trắng từ bụng nhỏ trào ra.
Diệp Tri Thu nhịn không được hừ một tiếng, phía dưới lầy lội một mảnh, có chút khó chịu. Bất quá giờ phút này lại khá tốt để dễ dàng hoạt động.
Ngón tay lau đi một trận lầy lội, Diệp Tri Thu bắt tay phóng tới miệng cúc huyệt, cặp mắt câu nhân kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Tần Nguyên Thượng, phảng phất như ám chỉ cái gì đó.
Tần Nguyên Thượng ở trên giường như kiểu không thầy dạy cũng hiểu, cho dù là người ngu dốt nhưng nhìn thấy Diệp Tri Thu đối với chính mình làm ra kiều thái mời gọi như vậy cũng sẽ nhịn không được mà điên cuồng.
Càng đừng nói, Tần Nguyên Thượng đối với Diệp Tri Thu căn bản không có năng lực chống cự.
"Ngốc tử, còn không mau bôi trơn." Diệp Tri Thu nhẹ giọng thúc giục.
Tần Nguyên Thượng nhịn không được nuốt nước miếng, hắn nhìn cúc huyệt có chút ngây ra, chỗ kia nhìn so với hoa huyệt còn nhỏ hơn, thật sự có thể cất chứa cự vật thật lớn của hắn sao?
Ngón tay nàng còn chỉ vào kia chỗ, Tần Nguyên Thượng không lên tiếng dựa theo chỉ thị của Diệp Tri Thu mà tiến hành.
Đặc biệt là nghe được ở chỗ này là lần đầu tiên của nàng dành cho hắn, tuy rằng rất nhỏ, chính lại không thể bỏ qua vui mừng tràn ngập ở trong lòng. Cái địa phương này, là của hắn, từ hôm nay trở đi hay về sau cũng sẽ là của hắn.
Tần Nguyên Thượng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bạch trọc còn có hỗn tạp chất lỏng tất cả bôi lên cúc huyệt, hắn vươn một ngón tay, đem những cái chất lỏng đó nhét vào trong cúc huyệt.
"Là... Như vậy sao?" Tần Nguyên Thượng ngẩng đầu dò hỏi Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu hai má ửng đỏ, mị nhãn như tơ. Vào lúc ngón tay hắn xâm nhập vào, nàng liền cảm giác được thân thể không chịu khống chế, trở nên bủn rủn cùng ướŧ áŧ không chịu được.
Nghe được thanh âm của Tần Nguyên Thượng, Diệp Tri Thu chỉ có thể vô lực gật gật đầu, ngón tay hắn giống như có ma lực, làm nàng theo hắn mà phập phồng.
"A...... Chính là như vậy..."
Bộ dáng này của nàng hiển nhiên chính là bộ dáng sau khi bị hung hăng bị yêu thương, trên mặt Tần Nguyên Thượng đỏ ửng, cúi đầu lại lần nữa nhìn kĩ cúc huyệt, hắn nhìn đến cẩn thận, cúc huyệt dưới sự trêu đùa của ngón tay hắn, còn sẽ tự co rúm lại.
Từ mật huyệt chảy ra chất lỏng xuôi dòng, cúc huyệt còn không tự giác mà nuốt vào một ít, càng trở nên da^ʍ mĩ.
Côn ŧᏂịŧ vừa mềm xuống, giờ phút này lại trở nên cứng rắn như thiết. "Tri Thu...... Ta... Ta nhịn không được."
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Tri Thu liền cảm nhận được miệng cúc huyệt đã bị một vật thể cứng rắn hung hăng mà chống nàng. Dường như giây tiếp theo liền sẽ xông đi vào.
Diệp Tri Thu khẽ cười một tiếng, nhìn Tần Nguyên Thượng, nói: "Nếu nhịn không được, liền không cần nhịn, mau tiến vào đi, đại ngốc tử."
Lúc Diệp Tri Thu nói chuyện còn không ngừng đong đưa thân mình, làm miệng cúc huyệt cùng dươиɠ ѵậŧ không ngừng ma xát. Tần Nguyên Thượng kêu lên một tiếng, nhắm ngay cửa cúc huyệt đột ngột cắm vào.
"A ——" Diệp Tri Thu trở tay không kịp, bị hắn làm đến sinh đau. Thân thể giống như bị tách ra thành hai nửa, làʍ t̠ìиɦ ở cúc huyệt đau đớn hơn so với nàng tưởng tượng, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, tựa hồ như đang rất nhẫn nại.
Tần Nguyên Thượng nhìn thấy động tác này của Diệp Tri Thu liền dừng lại, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy biểu tình khó chịu trên mặt Diệp Tri Thu, có chút sốt ruột muốn lui ra ngoài, lại bị Diệp Tri Thu kéo lại.
"Đừng nhúc nhích."
Tần Nguyên Thượng liền trở nên bất động. Nửa ngày sau, hắn cảm giác chính mình bị chỗ kia kẹp đến nghẹn sắp hỏng, mới nhịn không được mà nói: "Có thể động sao?"
Diệp Tri Thu lại vừa đau vừa muốn cười, ngốc tử này, nghe lời nàng như vậy . Rốt cuộc cúc huyệt chưa từng cất chứa qua đại vật thể, Diệp Tri Thu có thể cảm nhận được nơi đó nóng rát, chính là không thể vào được cũng không thể đi ra ngoài.
Loại cảm giác này cùng cảm giác phá thân hoàn toàn bất đồng, côn ŧᏂịŧ chờ ở chỗ kia càng thêm trướng đại, tạo nên cảm giác tồn tại càng thêm mãnh liệt.
"Ngươi... Nhẹ một chút." Diệp Tri Thu dừng một chút, nhẹ giọng nói.
Tần Nguyên Thượng biết nghe lời, thật cẩn thận mà động. Chặt, thật sự rất chặt, bức cho hắn muốn mạnh mẽ trừu động, mỗi một lần trừu động hắn đều có thể cảm nhận được huyệt khẩu buộc chặt.
Chính là, hắn lại được Diệp Tri Thu phân phó phải chậm rãi cho nên không dám tùy ý tăng tốc độ, chỉ có thể thong thả khai thác nơi thần bí này.
Diệp Tri Thu cuối cùng cũng không tự giác mà rêи ɾỉ lên: "Ha a... Chậm một chút... thật trướng..."
Tần Nguyên Thượng thực ủy khuất, hắn đã rất chậm rồi, mà Diệp Tri Thu lại cố tình còn muốn hắn càng chậm hơn. Nếu như dừng lại, lại sẽ bị nàng kêu động đi.
Tay hắn nhéo eo nhỏ, cố định thân thể nhỏ xinh, không ngừng trừu động.
"Không.... A... Không được......" trong hoảng hốt, Tần Nguyên Thượng cảm giác được Diệp Tri Thu giống như đang khóc, hắn dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Tri Thu.
Quả nhiên, cặp mắt hắn yêu thích nhất giờ phút này chứa đầy nước mắt.
Lúc này, Tần Nguyên Thượng không còn dục niệm gì nữa, vội vàng đi ra ngoài, dùng ngón tay lau nước mắt cho Diệp Tri Thu, nói: "Không làm, không làm nữa."
Diệp Tri Thu là thật sự bị đau làm cho khóc, chính là loại đau này lại có thêm một mạt kɧoáı ©ảʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng đau đớn song hành, làm nàng không nhịn được cho nên mới khóc.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng Tần Nguyên Thượng quan tâm nàng như vậy, đáy lòng xem như được an ủi, thở nhẹ ra một hơi, khàn khàn nói: "Đều đi vào, chàng làm gì lại ra rồi."
Tần Nguyên Thượng ôm Diệp Tri Thu ở trong ngực, gắt gao mà không buông ra: "Nàng đau, không làm nữa."
Hắn không muốn nhìn nàng bị đau làm cho khóc.
Diệp Tri Thu bất lực lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, thích ứng liền tốt rồi."
"Không cần." Hắn đã được nàng trao lần đầu tiên, hắn không nghĩ muốn nhìn nàng khóc nữa. Cho dù nàng có nói gì đi nữa, cũng không được.
Diệp Tri Thu nào có thể dễ dàng bị hắn thuyết phục, thân thể vừa mới thoải mái một chút, liền không ngừng vặn vẹo thân thể tiếp tục cọ vào Tần Nguyên Thượng.
Sắc mặt Tần Nguyên Thượng như thường, giây tiếp theo, lại trực tiếp tiến vào trong mật huyệt, sau đó bất động: "Ngủ đi."
Hạ bụng thật trướng, Diệp Tri Thu cũng cảm nhận được quyết tâm của hắn, hai tay nhỏ sờ ở trên hai đậu đỏ trước ngực, khẽ cắn một ngụm: " Động một chút đi mà~" . Nào có người nào đem côn ŧᏂịŧ để ở nơi đó nhưng mặt vẫn bất động, nhưng thật ra đem nàng làm cho khó chịu muốn chết.
Tần Nguyên Thượng nghe lời động hai lần, bạch bạch hai tiếng, tay Diệp Tri Thu dừng ở trên vai của hắn, hô hai tiếng.
Nàng rất thoải mái!
Tần Nguyên Thượng cảm thấy tâm tình đột nhiên thả lỏng, lúc này không cần Diệp Tri Thu nói chuyện, khóe miệng giơ lên một độ cung nhỏ, bắt đầu luật động.
Bầu vυ' trắng nõn không ngừng cọ xát đến trước ngực hắn. Tần Nguyên Thượng mạnh mẽ ôm Diệp Tri Thu vào lòng, cảm thụ cả người nàng đều ở trong lòng hắn, sau đó vùi lòng chôn mặt ở trên cổ, nhẹ nhàng liếʍ láp.
"Nguyên Thượng.... Ha a.... Thật thoải mái, thật thoải mái... Nguyên Thượng......"