Kiều Hoa Khó Dưỡng

Chương 11: Huấn luyện viên mê muội x thiếu tướng cao lãnh

Editor: hungtuquy

Hai người hô hấp triền miên ở bên nhau, vật màu đỏ tươi thật lớn ở hai chân căng chặt của cô ra vào, vì nam nhân không ngừng thọc vào rút ra mà làm ra phản ứng.

"Dịch Hàn...... Sắp... Không được..." Nguyên Sắt Vi một bàn tay che ở bên môi, một bàn tay chống đẩy trên l*иg ngực của hắn.

Phía sau lưng bị thân cây ma sát làm cô có chút hơi đau, nhưng phía trước lại có một trận kɧoáı ©ảʍ thật lớn, nàng thở hổn hển, muốn rêи ɾỉ kêu to, nhưng lại có điều cố kỵ.

Hoa huyệt mềm nhẵn tinh tế gắt gao bao lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn, Thôi Dịch Hàn ở trong hoàn cảnh này xuất hiện các loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm hắn càng thêm cầm lòng không đậu.

Động vật núi rừng kêu to, không khí độc đáo, còn có khả năng lúc nào cũng bị người phát hiện l......

Hắn ôm vòng eo của cô, làm Nguyên Sắt Vi hoàn toàn rời khỏi thân cây, trọng lượng toàn thân đều đè ở trên người hắ,. Bộ ngực đầy đặn đè ép lên l*иg ngực của hắn, bị ép tới thay đổi hình.

Vốn dĩ tóc dài được buộc chặt giờ phút này đã rơi tán lạn trên lưng, che đậy cái cổ trắng nõn, làm tăng thêm một mạt phong tình lười biếng.

"Bảo bối ~ chúng ta trở về......" Thôi Dịch Hàn nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn thọc vào rút ra, hôn hôn gương mặt của Nguyên Sắt Vi.

Nguyên Sắt Vi hoảng lạn nhìn quần áo dừng ở gần thân câu cây phụ cận, vòng lấy cỏi Thôi Dịch Hàn, thở dốc nói: " Vậy... Quần áo đó phải làm thế nào?"

Thôi Dịch Hàn nghiêng mắt liếc một cái, khẽ cười nói: "Một hồi lại đến lấy."

Nói xong, lập tức ôm Nguyên Sắt Vi hướng tới động maf đi. Mỗi đi một bước, Thôi Dịch Hàn đều sẽ cố ý nhẹ nhàng mà ở kia hoa huyệt va chạm một phen, làm lưng Nguyên Sắt Vi rên rĩ không thôi, "Không...... A......".

Vốn dĩ khoảng cách chỉ mất năm phút đồng hồ lại kéo dài tận mười phút. Nguyên Sắt Vi không hài lòng Thôi Dịch Hàn đối với nàng như vậy, đem đầu nam nhân nhấn xuống vυ' mình.

Thôi Dịch Hàn trước mắt chỉ nhìn thấy một mảng da thịt tuyết trắng, một bên gương mặt còn có một cái quả hồng đào theo hắn đi lại, ở trên mặt cọ tới cọ lui.

Hắn nhéo nhéo mông thịt Nguyên Sắt Vi, hung tợn nói: "Có phải hay không muốn ta ở chỗ này liền làm em ?"

Nguyên Sắt Vi lung tung đánh giá bốn phía, khoảng cách đến hang động chỉ còn hai ba mét. So với tại đây trần trụi với thiên nhiên thì nàng thà làm ở nơi sơn cốc u ám kia hơn.

Lập tức liền kéo đầu hắn ra, làm tầm nhìn Thôi Dịch Hàn có ánh sáng, hô: "Dịch hàn... Chúng ta đi vào làm......"

Thôi Dịch Hàn nhìn nhìn bóng đêm trong sơn động, giây lát gian liền hiểu ý nghĩ của Nguyên Sắt Vi, khóe miệng vẽ ra một cái ý vị thâm trường, không hề cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nguyên Sắt Vi, bước nhanh đi vào trong sơn động.

Chợt vừa vào hoàn cảnh đen nhánh, thân thể Nguyên Sắt Vi theo bản năng liền khẩn trương, Thôi Dịch Hàn bị nàng mυ'ŧ vào kɧoáı ©ảʍ thay nhau nổi lên, đem Nguyên Sắt Vi để ở trên vách tường của hang động liền làm.

"A... Thật trướng...... Thật thoải mái....." cự vật cực lớn không ngừng nghiền nát hoa kính ướŧ áŧ, so với ở bên ngoài thì càng thêm mãnh liệt, so với bên ngoài thì càng thêm khẩn trương, Nguyên Sắt Vi tại trong sơn động hơi chút thả lỏng một ít.

"A... A... Thật trướng... Thật trướng... Thoải mái quá... ừm.....ưʍ..."

Trong sơn động tiếng vang rung động, Nguyên Sắt Vi nghe được tiếng rên của chính mình, tuy biết đây là sơn động đen nhânh, Thôi Dịch Hàn nhìn không thấy bộ dáng của cô nhưng vẫn ngượng ngùng mà đỏ mặt.

Thanh âm kia bị phóng đại lên, càng thêm triền miên, càng thêm dụ hoặc.

Thôi Dịch Hàn nghe thế càng thêm sung sức, động tác càng thêm lớn mật, thật mạnh đỉnh vào hoa tâm của Nguyên Sắt Vi, tiểu huyệt đang ngứa ngáy bỗng truyền đến một trận khiến người thoải mái kɧoáı ©ảʍ, làm Nguyên Sắt Vi nhịn không được mềm mại kêu ra tiếng: "ưʍ...... A...... Dịch hàn.... Dịch hàn...."

thân mình căng thẳng, rốt cuộc nhịn không được kɧoáı ©ảʍ kia, đôi tay cào ở trên lưng nam nhân, tiểu huyệt bắn ra một trận dâʍ ɖị©ɧ, tiểu huyệt kiều nộn gắt gao co rút lại, như là bị nam nhân đánh cho tơi bời.

Thôi Dịch Hàn mí mắt buông lỏng, không hề bị du͙© vọиɠ trong cơ thể gây áp lực, cánh tay giốn như thiết gắt gao giam cầm thân hình cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ đều phun vào sâu bên trong hoa huyệt của nữ nhân: "Sắt Vi... Sắt Vi..."

Trong sơn động chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người thật mạnh, Nguyên Sắt Vi hai chân vô lực rũ xuống, trận tính ái này quá mức kịch liệt, toàn bộ quá trình đều dùng sức, cuối cùng kia cao trào qua đi, cả người giống như là hư thoát .

Rõ ràng đã bắn tinh, nhưng là phần cứng rắn của hắn vẫn chôn sâu trong cơ thể của cô, Nguyên Sắt Vi mỏi mệt chọc chọc ngực nam nhân: "Mau ra đây......"

"Không cần, nơi đó thật ấm áp." Thôi Dịch Hàn giờ phút này vẫn là không buông cô ra trực tiếp chôn ở trên ngực đầy đặn của nàng mà nói.

Nguyên Sắt Vi giận dỗi nói: "Anh đừng...... mới một chút lại muốn là thế nào?"

"Vậy nếu là một hồi em muốn cứ nói," Thôi Dịch Hàn cặp mắt tỏa sáng, "Ta đây liền thỏa mãn em...... Thao đến khi em vừa lòng mới thôi."