Editor : Bắp
Beta : Jen
Nếu nói trước kia cô còn nghĩ rằng tâm lý mình bồng bột, vậy hôm nay cô rốt cuộc hoàn toàn hiểu được Mộ Dung Thừa chuyên chế tàn bạo thế nào!
Người đàn ông này cô trêu chọc không nổi, còn nói nữa, kết cục của cô so với thi thể dưới mặt đất kia càng thê thảm hơn!
“Mộ Dung Thừa, Mộ Dung Thừa….. Anh có thể buông tha cho tôi hay không?” Mộ Tử đau khổ cầu xin, cơ hồ muốn buông bỏ tôn nghiêm để cầu xin hắn: “ Tôi là em gái anh mà , tôi chỉ nghĩ là muốn đi học, chăm chỉ học, đậu vào trường tốt, an ổn mà sống, cầu xin anh đừng như vậy...”
“ Tử Tử, em chỉ là đang sợ hãi.” Mộ Dung Thừa nhìn cô thông cảm, ôn nhu vuốt ve sau lưng cô: “ Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không ai gϊếŧ được tôi, cũng sẽ không ai làm em bị thương.”
Mộ Tử cảm thấy Mộ Dung Thừa quá cuồng vọng.
Bị ám sát như vậy, sống chết chỉ ở trong một cái chớp mắt, hắn thế nhưng lại chắc chắn rằng không ai có thể gϊếŧ được hắn, quá không coi ai ra gì!
Có lẽ lần sau, cô sẽ cùng hắn chết không lý do bởi một tên súng bắn tỉa nào đấy.
Mộ Tử nghĩ đến tình cảnh của mình, thương tâm muốn chết, thanh âm cũng không ngăn được nghẹn ngào: “ Vì cái gì nhất định là tôi? Anh có nhiều phụ nữ như vậy, chẳng lẽ còn không đủ sao? Mộ Dung Thừa, anh không thể bắt nạt em gái của anh được!”
Nước mắt cô như thác chảy xuống, lời nói khẩn thiết đau khổ khuyên bảo: “ Anh à, em là em gái anh, cầu xin anh buông tha cho em…. Tuy trên danh nghĩa em là con nuôi, nhưng ai có thể bảo đảm chúng ta không có cùng huyết thống? Anh xem hai chúng ta lớn lên kỳ thật có chút giống…..”
Mộ Dung Thừa cười ha ha: “ Bé cưng của anh, cái đấy người ta kêu là tướng phu thê.”
Hắn cười, thân mật nhéo nhéo mặt Mộ Tử, lại nói: “ Cho dù có cùng huyết thống, anh trai cũng luyến tiếc em, Tử Tử, em đáng yêu như vậy.”
Mộ Tử thấy vô luận có thuyết phục như thế nào cũng không thuyết phục được hắn, cuối cùng không nhịn được nữa rống lên: “ Mộ Dung Thừa! Anh là tên khốn nạn! Anh biếи ŧɦái!”
Mộ Dung Thừa ôm cô thấp giọng nói: “ Được được được, tôi khốn nạn, tôi biếи ŧɦái. Tử Tử, nếu nói tôi biếи ŧɦái, cũng là vì em mới biếи ŧɦái, em phải ngoan, về sau tôi sẽ yêu thương em.”
Mộ Dung Thừa giống như quyết tâm, vô luận cô có khóc như thế nào, cũng không chịu đáp ứng.
Hắn trước sau như một ôm cô, cực kỳ có kiên nhẫn một lần lại một lần lau nước mắt cho cô, vỗ nhẹ phía sau lưng, ôn nhu đến cực hạn.
Mộ Tử mệt lả, ở trong ngực Mộ Dung Thừa thϊếp đi.
Đôi má bị nước mắt làm ướt, lấm lem không khác gì con mèo mun .
Mộ Dung Thừa nhìn cô như đứa bé bình yên ngủ ngoan, trong lòng đã kiên định, lại vô cớ có chút nặng trĩu.
Hắn cúi đầu khẽ hôn lên khóe mắt ướt của cô, giữa môi thở ra một tiếng nặng nề.
Âu yếm nữ nhân không yêu hắn, điều đó chắc chắn làm con người ta buồn khổ, đặc biệt là…. Hắn không biết nên làm thế nào để được cô yêu.
Hoặc là hắn biết, nhưng khinh thường không muốn làm như vậy.
Bởi vì hắn từng khinh thường Mộ Tắc Ninh như vậy, dáng người hèn mọn khi theo đuổi cô, cùng cách bày tỏ tình yêu thô tục.
Mộ Dung Thừa không làm được như vậy.
Nhưng vậy thì có sao chứ?
Cô đã là của hắn, hoàn hoàn chỉnh chỉnh chỉ thuộc về một mình hắn, hiện tại, giờ phút này, cô hiện đang ở trong lòng ngực hắn!
Mộ Dung Thừa cứ như thế nghĩ, vòng tay ôm Mộ Tử vô thức siết chặt.
Mặc kệ trong lòng cô có bao nhiêu không tình nguyện, cô đều không thể rời xa hắn!
…….. Chính là, liệu cô có yêu người khác hay không?
Ví như Mộ Tắc Ninh?
Cô đáp ứng lời cầu hôn của Mộ Tắc Ninh, có lẽ ở trong lòng cô, Mộ Tắc Ninh không giống người bình thường khác.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Mộ Dung Thừa bị che kín bởi khói mù, hắn bắt đầu có điểm hối hận, lúc trước không có dứt khoát gϊếŧ Mộ Tắc Ninh.
Cô sẽ lại lần nữa yêu Mộ Tắc Ninh sao?
Trong đầu Mộ Dung Thừa quanh đi quẩn lại cái nghi vấn này, hắn không tin bản thân mình.
Mộ Tử cảm thấy hắn cuồng vọng, kỳ thật ở trước mặt cô, tim hắn đã sớm hèn mọn đến cực điểm.
Hèn mọn như cát bụi rồi.