Editor: Ngư
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mộ Tử rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nhanh đến không thể tưởng tượng.
Có lẽ là bởi vì hồn phách không thích hợp trong thân thể, đưa đến phụ tải quá nặng. Cũng có lẽ chỉ đơn thuần là mệt mỏi.
Dù là bên Mộ Dung Thừa chịu kinh hãi, hay là phối hợp với hắn phục vụ đại mãng xà, cũng làm Mộ Tử cảm giác hết sức mệt mỏi.
Mộ Dung Thừa chờ cô ngủ say, giơ tay đem cô kéo vào ngực, làm cô kề sát ngực mình.
Tóc đen mượt mà, thân hình mềm mại, thiếu nữ lúc ngủ nhu thuận ngoan ngoãn, khi tỉnh lại giương nanh múa vuốt. Bất quá, vô luận là loại nào, hắn đều thích.
Hắn vuốt ve khuôn mặt trắng nõn non mịn của Mộ Tử, lại hôn lên cánh môi mềm mại phấn hồng.
Mộ Tử từng cảnh cáo hắn không được để lại dấu vết, Mộ Dung Thừa môi mỏng hơi nhếch, trong mắt tràn ra si mê, trong l*иg ngực cũng tràn đầy nhu tình.
Lần sau đi……
Chờ hồn dưỡng tốt, lần sau nhất định phải đem cô theo bên người. Chỉ là, nếu muốn cô đi theo, chỉ sợ lại phải bức bách một phen mới có thể được việc……
Ép cô, sẽ làm cô chán ghét, không ép, cô lại tuyệt đối sẽ không tới gần mình, so sánh hai cái, hắn thà rằng bị cô chán ghét thậm chí thống hận, cũng không thể chịu được cô cách xa.
Mộ Dung Thừa nghĩ như thế, ôm Mộ Tử ngủ.
……
Ngày hôm sau Mộ Tử tỉnh lại, Mộ Dung Thừa đã đi rồi.
Cô ngồi ở trên giường, ngơ ngẩn nhìn dấu vết bên người, nơi đó còn lưu lại hơi thở nam nhân nhàn nhạt.
Cô kiểm tra áo ngủ mình, hết thảy đều như thường.
Sau đó chạy đến trước gương trang điểm, xem xét thân thể, không có dấu hôn.
Mộ Dung Thừa cư nhiên thật sự không chạm vào cô.
Hắn buông tha cô, hơn nữa đã đi rồi.
Mộ Tử nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này, cô mới chân chân chính chính nhẹ nhàng!
Cô kéo màn cửa ra, ánh nắng mặt trời lúc ban mai chiếu vào trong phòng —— bên ngoài mùa hè rực rỡ, bầu trời quang đãng, xanh thẳm trong veo, ngẫu nhiên có chim bay qua phía chân trời, có thể làm cho tâm tình con người cũng bay lên theo.
Hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, vào lúc thời tiết tốt này tận tình nở rộ, bươm bướm rực rỡ trong biển hoa nhẹ nhàng nhảy múa, tư thế quyến rũ, cực kỳ uyển chuyển.
Hết thảy những thứ này, đúng là mỹ diệu thư thái.
Phảng phất Mộ Dung Thừa không ở đây, cả thế giới đều trở nên tốt đẹp.
Chính là……
Mộ Dung Thừa sớm hay muộn cũng sẽ trở về.
Nghĩ như thế, niềm vui vừa mới xuất hiện, liền tiêu mất ba phần.
Mộ Tử nghĩ thầm, tốt nhất trước khi Mộ Dung Thừa trở về, có thể thuyết phục được Bạch Vi cho cô ở kí túc xá trường.
Chỉ là như vậy thì không đúng với dự tính ban đầu. Cô kiên trì ở Mộ gia, nguyên bản để tiện tìm kiếm chân tướng.
Hơn nữa…… Kí túc xá trường có thể ngăn cản được Mộ Dung Thừa sao?
Suy cho cùng, vẫn là cô quá yếu a!
Cô thật sự hy vọng Mộ Dung Thừa lần này rời đi, có thể ở bên ngoài tìm được ít mỹ nhân, minh tinh người mẫu, cái gì cũng được, nhanh chóng đem hứng thú đối với cô dời đi đi!
……
Giữa trưa ăn cơm xong, Mộ Tử vẫn dùng lý do mua sách, lấy cớ ra cửa.
Cô cùng Khương Từ hẹn gặp mặt, địa điểm là phòng tập thể thao mà hai người thường đi.
Phòng tập thể thao có một tầng là sân huấn luyện vật lộn.
Lúc Khương Từ tới, Mộ Tử đang mồ hôi như mưa đối diện với một cái bao cát.
Gò má cô bởi vì kịch liệt vận động mà phiếm hồng, dáng người càng mảnh khảnh nhu nhược, tư thế huơ quyền chính xác, lại cho người ta một loại cảm giác lực bất tòng tâm.
“Từ từ tới đi.” Khương Từ đi qua, đỡ lấy bao cát đang lay động, “Đi theo tuần tự, miễn làm bản thân bị thương.”
Mộ Tử dừng lại, thở hổn hển gật đầu.
Lực độ không đủ.
Tốc độ không đủ.
Độ tinh chuẩn cũng không đủ.
Thân thể này không có kỹ xảo, lại không có thực lực xứng đôi, cũng khó trách có thể bị Mộ Dung Thừa chế trụ.
Mộ Tử lau mồ hôi, trong lòng lại nghĩ, có lẽ bản thân quá lạc quan.
Cho dù dùng thân thể trước kia, cũng chưa chắc có thể vượt qua thủ hạ Mộ Dung Thừa, tên kia, có lẽ là cấp độ chuyên nghiệp……
Bất quá, tăng cường tập luyện, tóm lại không sai.
Mộ Tử đi đến chỗ nghỉ ngơi ngồi xuống, mở bình nước khoáng uống nước.
Khương Từ đưa cho cô một cái USB, nói: “Đồ lần trước cậu muốn, đều ở chỗ này.”