"Gọi Bác sĩ Tần. Tôi về ngay."
Vừa nghe những lời Quản gia nói qua điện thoại, tim Nhất Bác cơ hồ bị ép chặt. Liếc mắt nhìn đồng hồ đã hơn 9h sáng, cơ bản anh chưa bao giờ ngủ đến giờ này mà không chịu rời giường.
Bỏ mặc Andrew vẫn đang ngơ ngác đã thấy hắn lao thẳng về phía nhà xe. Trở về biệt thự.
Khi hắn về đến nhà Bác sĩ Tần vẫn chưa đến kịp. Quản gia vừa thấy hắn, ánh mắt đã gần như lo lắng đến mếu máo.
"Sáng lúc tôi đem đồ ăn sáng như cậu dặn lên phòng, thấy Tiêu Thiếu còn ngủ liền không đánh thức để cậu ấy nghỉ ngơi. Thế nhưng vừa rồi không thấy động tĩnh, tôi lại đến kiểm tra thì thấy sắc mặt cậu ấy rõ ràng không khoẻ".
Nhất Bác không chần chừ liền chạy thẳng lên lầu. Hắn mờ mịt trong lòng , người kia rốt cuộc bị thế nào mà không chịu dậy ăn uống. Quản gia lúc này cũng theo sau lo lắng bước đi.
Vừa mở cửa phòng đập vào mắt hắn là một thân ảnh nằm nghiêng một bên toàn thân đang co rút khiến chiếc chăn dày đắp trên người u tròn lên cao hơn cả đầu che khuất tầm mắt. Tiến đến một bên để quan sát anh, lúc này hắn mới phát hiện mặt anh sớm đã trắng bệch. Mồ hồi hột đổ từng tầng. Chân mày không thôi nhăn nhó ra chiều cực kỳ khó chịu.
Nhất Bác ngồi thụp xuống một bên giường khẽ lay anh.
"Tiêu Chiến, có nghe tôi nói không? Tiêu Chiến"
Nghe bên tai có người lay mình, lực lại vô cùng mạnh mẽ khiến Tiêu Chiến cơ hồ nhăn mặt. Cố dùng hết sức lực hé mắt mới thấy rõ gương mặt hắn.
Nhưng anh giờ đây cố gắng lắm cũng chỉ có thể mấp máy môi.
"Nhất Bác...bụng...đau quá!"
Nhất Bác nghe thấy anh thều thào liền hoảng hốt. Vì sao tên bác sĩ kia vẫn chưa đến. Không được phải đưa anh đến bệnh viện.
Thế nhưng khi Nhất Bác vừa tốc chăn lên định thay đồ cho anh, đập vào mắt hắn là một mảng đỏ tươi phía dưới thấm loang lỗ một mảng lớn nơi hạ thân xuống grap giường.
"Cậu chủ, máu..." - Quản gia thất thần lùi lại vài bước.
Nhất Bác lúc này cả kinh trợn tròn mắt, dây thần kinh căng ra đến cực điểm. Anh bị làm sao thế này, lượng máu kinh người kia là đã bắt đầu từ đêm qua sao. Tại sao hắn không phát giác ra, lại còn để anh một đêm dài trong tình trạng như thế.
"Đi, chúng ta đến bệnh viện." – Nhất Bác hoàn hồn, toan muốn bế lên nhưng vì sợ anh đau mà đến chạm vào anh cũng khiến hắn hít thở không thông.
Nhưng chưa kịp làm như ý định đã nghe thấy tiếng anh như vô lực thều thào bên tai.
"Không, không thể đến bệnh viện."
Mẹ kiếp!
Nhất Bác nổi nóng, đến lúc này anh còn nghĩ đến cái thể diện chết tiệt gì chứ, nhìn thấy bản thân anh chưa đủ nguy kịch sao.
Vừa định lên tiếng phản đối thế nhưng Nhất Bác càng hoảng khi Tiêu Chiến bên cạnh dường như đã không còn phản ứng nữa rồi. Đôi mắt nhắm nghiền không còn lay động, người hắn ôm trong lòng cơ hồ hơi thở cũng không thể cảm nhận được.
Lúc này, cánh cửa phòng bật mở, Bác sĩ Tần cũng hai nam y tá vừa đến liền vội vã lên phòng cùng thiết bị y tế mang theo. Nhìn thấy cảnh tượng kia, Bác sĩ Tần cơ mặt tựa hồ đều co rút. Đem Nhất Bác nhét bên ngoài phòng để họ cấp cứu cho Tiêu Chiến.
Loại chuyện thế này vốn những người thế gia như họ không thể để lọt chút tin tức gì ra ngoài. Một cậu chủ tập đoàn bị thương, đã là chủ đề cho truyền thông tứ phương dựng chuyện, rồi cũng sẽ có không ít kẻ gian dùng dư luận để hắc họ. Tập đoàn ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Tiêu Chiến dù đã lấy Vương Nhất Bác, gần như đã không còn điều hành chính tập đoàn thế nhưng vị trí của anh trong giới cũng không hề nhỏ. Chỉ là trước giờ anh không màng tới. Chỉ muốn an tĩnh sống mà không phải đấu đá như họ.
Nhất Bác bên ngoài phòng từ lâu đầu đã vùi chặt nơi hai khuỷ tay, lưng tựa vào tường bên cạnh cánh cửa gỗ đóng chặt kia, lòng như một mối tơ vò. Trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không rõ ràng. Quản gia đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ thiếu gia nhà họ biết liền trước sau gì cũng xảy ra chuyện.
Đêm qua hắn về rõ ràng không tỉnh táo ở cùng một chỗ với Tiêu Chiến. Lúc sáng cũng rời đi sớm hơn thường lệ như thể để né tránh gặp đối phương. Thấy thế quản gia chỉ biết thở dài. Vương lão gia cùng phu nhân kế từ sau khi họ kết hôn cũng đã đi du lịch rất ít khi ở trong nước thế nên luôn dặn dò ông phải luôn chăm sóc họ, có việc gì lập tức báo cáo.
Thế nhưng làm sao ông có thể mở lời nói rằng thiếu gia nhà họ đang hành hạ người ta đến mức cấp cứu thế kia chứ.
Mãi đến khi cánh cửa phòng kia bật mở, Nhất Bác mới phản ứng, đứng bật dậy đối mặt cùng bác sĩ Tần chăm chú nhìn.
Bác sĩ Tần sau khi trở ra liền tỏ ý muốn cùng hắn đến chỗ khác nói chuyện. Thấy dáng vẻ ấp úng của Bác sĩ Tần càng khiến hắn thần trí hỗn loạn. Chỉ biết nối gót theo sau anh ta xuống phòng khách.
Mặt đối mặt Bác sĩ Tần cũng không lạ gì với Vương gia nữa, thế nhưng trước giờ ấn tượng đối với hắn của Bác sĩ Tần luôn là một người trầm tĩnh, tuy cao lãnh nhưng rất biết chừng mực. Vậy mà giờ đây, tận mắt nhìn thấy người trong phòng kia trải qua cơn đau như thế cũng khiến anh ta nghĩ đến mà lạnh người. Nhưng lại không thể không lên tiếng trách cứ.
"Tiêu thiếu gia là do vài ngày nay ăn uống thất thường, thân thể suy kiệt. Lại cộng thêm vết thương ở ... nơi đó mà xuất huyết quá nhiều. Chỉ cần phát hiện trễ một chút thôi nửa cái mạng này tôi cũng cứu không nổi. Mong sau này Vương tổng có thể tiết chế."
Giọng nói của Bác sĩ Tần nhẹ nhàng là thế nhưng khi lọt vào tai Nhất Bác chẳng khác nào đem hắn dìm xuống đáy hồ lạnh lẽo. Giờ phút này hắn càng ý thức được rõ ràng hơn chính mình đã làm ra loại chuyện gì. Bất lực cúi đầu nhìn xuống nền gạch ở dưới chân hắn như thể muốn đem chính mình chịu đau thay anh.
Thù hận ư? Lòng thù hận của hắn bây giờ khiến hắn chính mình cũng trả giá. Anh đau, hắn cũng không thể thở nỗi.
Thấy người đối diện dường như im lặng đến cả tiếng thở cũng không thể nghe thấy. Bác sĩ Tần cũng không muốn dày vò hắn thêm. Trước khi đi vẫn không quên dặn dò.
"Cậu ấy chưa thể tỉnh lại ngay được. Nhưng trong vài ngày này không thể di chuyển. Động vết thương sẽ lại chảy máu. Tôi đã căn dặn quản gia sẽ chuẩn bị một chút thuốc giảm đau. Hãy cho cậu ấy uống thuốc đúng giờ."
Bác sĩ Tần rời khỏi, thật lâu sau đó hắn mới đứng dậy, hướng cửa phòng ngủ mở ra đi vào.
Ngồi xuống bên giường, bàn tay nhẹ nhàng vén lại cọng tóc rũ xuống trước trán từ lâu đã thấm đẫm mồ hôi mà trở nên bết lại. Sắc mặt tái nhợt kia khiến hắn càng nhìn càng đau nhói.
Vốn muốn nắm lấy đôi tay thon gầy kia áp lên má thế nhưng lúc này nhìn thấy kim truyền cùng băng quấn đã gần như bao trọn bàn tay anh. Ngay cả đến chạm vào anh hắn mơ hồ không dám chỉ sợ lại làm đau anh.
Bất lực trượt ngồi xuống sàn, lưng tựa vào giường mà ngồi đấy. Không biết là hắn đã ngồi như thế đến bao giờ. Cũng không ai rõ hắn ngồi đó bao lâu. Cả gian phòng lớn dần chìm vào yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ nhấc từng giây.
Tờ mờ sáng hôm sau, khi Quản gia quay lại phòng ngủ chính chuẩn bị chút đồ ăn sáng cho hắn mang theo một chai truyền dinh dưỡng khác chuẩn bị thay cho Tiêu Chiến thì đã thấy Nhất Bác tay vẫn đang vắt chiếc khăn nhỏ, chậm rãi lau mặt rồi đến tay cho người kia.
"Thiếu gia, ăn sáng. Để tôi thay cậu." – Tiến sang một bên đặt khay đồ ăn xuống, quản gia cũng quan sát được thần sắc của hắn hiện tại. Vẻ mặt này có lẽ cả đêm qua không ngủ, chắc cũng đã mệt nên liền muốn hắn đi nghỉ ngơi.
"Không cần. Để tôi." – Nhất Bác không để ý đến chính mình bây giờ có bao nhiêu phần doạ người, trong mắt giờ đây chỉ dán chặt khuôn mặt đang bất động nằm trên giường, chẳng biết bao giờ anh mới chịu tỉnh lại. Dung dịch dinh dưỡng đã truyền đến chai thứ ba nhưng sắc mặt anh cũng không khá hơn hôm qua là mấy. Mỗi khắc trôi qua, đối với Nhất Bác nó chưa từng dài đến thế.
Thấy Nhấc Bác một mực muốn bên cạnh chăm sóc, quản gia sau khi thay một chai dung dịch dinh dưỡng khác cho Tiêu Chiến rồi cũng rời đi.
Hai ngày này, vì Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh lại trong lòng hắn không khỏi lo lắng, công việc trên công ty cũng đem về nhà mà giải quyết. Chốc chốc từ phòng làm việc sẽ bước sang xem anh đã tỉnh lại chưa, không khí trong phòng có nóng quá không, ống truyền dinh dưỡng có hoạt động bình thường không rồi mới lại quay lại phòng làm việc.
Điện thoại di động của anh hắn vẫn giữ bên người, không muốn người khác quấy rầy. Nếu có việc gì quan trọng sẽ thay anh xử lí. Đa phần đều là cuộc gọi của chị An Nhiên. Anh hai Tiêu Nhân có gọi qua một lần là giọng Nhất Bác nhấc máy, sau khi nghe Nhất Bác nói Tiêu Chiến ngã bệnh liền cho phép nghỉ ngơi, anh bảo khi nào công việc sắp xếp ổn thoả sẽ qua đó một chuyến.
Sau khi nói chuyện cùng Tiêu Nhân xong vừa gác máy, điện thoại hắn đã nhận được tin nhắn đến. Là Andrew gửi đến một đoạn video. Không chần chừ mở hộp thư được chuyển qua máy tính làm việc. Xem xong, ánh mắt Nhất Bác co giật, hai mang tai phút chốc đã ửng đỏ. Là chiếc CCTV ở lối ra vào trong bữa tiệc tối hôm đó khi Tiêu Chiến rời khỏi.
Kẻ khoác áo đen đó là Triệu Nhâm – Thiếu gia của một tập tập đoàn sản xuất trong thành phố. Kẻ đó nổi tiếng ăn chơi đàn đúm. Nay còn dám tiếp cận anh mà để lại chiếc danh thϊếp kia khiến hắn điên loạn mất hết tỉnh táo mà làm ra loại không bằng cầm thú. Hai tay Nhất Bác giờ đây gần như nắm thành đấm chỉ hận không thể ngày lập tức bóp chết tên kia.
Thế nhưng không chỉ thế, dáng vẻ xiêu vẹo bước đi kia đêm qua đã có bao nhiêu phần mệt mỏi nhưng hắn lại không hề biết, ngay cả bị người ta đυ.ng phải anh cũng chẳng màn phản kháng chỉ hướng tài xế dìu vào xe. Cư nhiên anh cũng không phát giác lúc ấy đôi tay kẻ xấu xa cố tình chạm vào nhét chiếc namecard nham nhở kia vào túi áo vest của anh.
Một lúc sau hắn mới ngẩng đầu, cầm điện thoại bấm vào một dãy số quen thuộc mà lên tiếng.
"Thu mua."
Chỉ hai từ đơn giản thế mà không bao lâu sau, tin tức Triệu thị phá sản, bán tháo cổ phần cùng toàn bộ cơ sở sản xuất giá 0đ cho Vương Thị. Từ đó không còn ai dám nhắc đến hai chữ "Triệu Nhâm" trước mặt hắn nữa.
Nhưng chính hắn lại không ngờ, việc xoá xổ một tên họ Triệu lại khiến nó trở thành một mầm hoạ nhen nhóm từng ngày chực chờ hắn.