Yêu Thương Không Ở Ngài

Chương 37: Cuộc Đàm Phán Thất Bại

“Không có!” Phương Nhược Ninh vội vàng phủ nhận, nhưng lại càng khiến người khác nghi ngờ.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông khẽ thay đổi, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô, đáy mắt rõ ràng có chút thay đổi đang hỏi: “Chắc chắn không có chứ?”

Phương Nhược Ninh nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh lại, tự tin hơn: “Anh Hoắc suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chưa từng quen biết anh, làm sao lại có bí mật nào mà sợ anh phát hiện được? Nếu như anh đã biết rồi, vậy thì tôi cũng không ngần ngại gì mà nói cho anh nghe, Lâm Lang chính là bố của Quân Hiên, mất mấy năm trước vì sự cố ngoài ý muốn mà đã qua đời, nên tôi mới phải tự mình mang đứa bé đi. Không muốn anh quá thân thiết với cậu bé, là vì không muốn anh xen vào trong những ấn tượng trong tâm trí về bố mẹ ruột của thằng bé!”

Hoắc Lăng Tiêu biết thừa cô đang nói dối, mà vẫn phải phối hợp diễn cùng: “Nói như vậy, tôi có dáng vẻ giống người chồng quá cố của cô sao?”

Phương Nhược Ninh sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, lẩm bẩm nói: “Cũng không tính là...có, có một chút.”

Thật ra anh và Lâm Lang hoàn toàn không phải giống như khuôn đúc, nhưng nếu như không giải thích theo cách này, thì làm sao có thể che giấu sự thật Quân Hiên giống anh?

Hai người ngừng nói chuyện, Hoắc Lăng Tiêu đứng dậy, đi về phía phòng để quần áo, giọng điệu lạnh lùng chậm rãi: “Dù sao thì đây cũng là thứ tôi yêu cầu, nếu Phương luật sư có thể chấp nhận, thì chuyện xảy ra đêm qua sẽ xóa bỏ toàn bộ, còn nếu Phương luật sư kiên quyết từ chối, thì tôi nhớ…”

Người đàn ông đặt tay lên chiếc khăn tắm ở quanh eo, thờ ơ quay người lại nhìn cô đầy ẩn ý:

“Chuyện này tôi sẽ đi thương lượng với Vệ Vân Triết, xem có cách giải quyết nào để có thể hoàn trả lại tổn thất của tôi vào đêm hôm qua không.”

“Hoắc Lăng Tiêu!” bầu không khí hết sức căng thẳng như gươm súng đã sẵn sàng, Phương Nhược Ninh giận dữ hét lên, nắm lấy cái gối và dùng lực ném như bay về phía người đàn ông: “Anh là tên lưu manh! Vừa rồi anh nói rõ ràng là anh không chịu thiệt thòi!”

Hoắc Lăng Tiêu một tay cầm chắc cái gối, nở một nụ cười đầy xấu xa hơn: “Làm sao lại có thể không thiệt thòi được? Kiểu chuyện này đối với đàn ông là rất hao hụt sức khỏe, huống hồ là cả đêm, tôi cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, thành thật mà nói - Hao hụt rất nhiều rồi, bây giờ mà đi bộ thì chân cũng mềm nhũn ra.”

“...” Phương Nhược Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt với nụ cười xấu xa, hận không thể muốn xông vào đánh anh một trận!

m mưu!

Chính xác là một âm mưu!

Bữa tiệc sinh nhật đêm qua chính là một âm mưu vô cùng lớn!

Tuy rằng cô không thường xuyên uống rượu, nhưng tửu lượng cũng không tệ đến như vậy, nhưng đêm qua rốt cuộc là cô đã say lúc nào thì cô đều không biết! Rốt cuộc là làm sao có thể từ nhà hàng trở về khách sạn, cô cũng không có ấn tượng gì!

Trừ phi là say rượu vô cùng nghiêm trọng, hoàn toàn phân thân, nếu không thì không thể nào nhớ được có chỗ thiếu sót nào khi đến đây!

Tất nhiên, vẫn còn có một khả năng khác, đó là...rượu có vấn đề!

Rượu?

Sau khi cân nhắc đến điều này, Phương Nhược Ninh hoàn toàn bị sốc, ngước mắt lên nhìn về phía phòng để quần áo, chẳng lẽ loại rượu rum Cuba mà cô đã uống, có phải là đã có người động tay vào?

Nhưng mà, đường đường là chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị, anh sẽ làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy sao?

Phương Nhược Ninh nhất thời không đoán ra được, nhưng bây giờ không phải lúc đi sâu để tìm hiểu vấn đề này, cô phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này!

Vội vàng chuẩn bị đứng dậy, nhưng lại lo lắng người đó đi ra đột ngột, cô cuộn chăn bông để nhặt đống quần áo vứt trên sàn, nhìn chiếc váy dài đắt tiền và đẹp đẽ, cô chỉ có một suy nghĩ là muốn xé nó ra, nhưng lại không thể!

Ở đây chỉ có một bộ quần áo này, bắt buộc phải mặc lại lần nữa.

Ngay khi khóa kéo được khóa lên, phía sau lại có một giọng nói khác vang lên: “Phương luật sư suy nghĩ như thế nào?”

Phương Nhược Ninh đang đi xung quanh để tìm túi xách, điện thoại di động và thẻ khóa ở trong đó, nếu không tìm thấy được thì cô không thể trở về phòng.

Khi nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô giật mình, quay đầu lại liếc nhìn, sắc mặt không khỏi ảm đạm: “Hoắc Lăng Tiêu, chuyện này chúng ta ra tòa gặp mặt!”

Chậc chậc, người phụ nữ này cái gì cũng đều giỏi, nhưng chỉ là tính tình hơi nóng nảy! Nhưng vẫn rất dễ thương khi ở trên giường vào ban đêm!

Nhún vai không để bụng, người đàn ông cài cúc áo sơ mi, nhìn thấy cô vẫn đang lục tung đồ khắp nơi như một con ruồi không đầu không đuôi, ngay cả đến chăn bông cũng bị nhấc lên mấy lần, cuối cùng tốt bụng hỏi: “Phương luật sư đang tìm cái gì vậy?”

Phương Nhược Ninh không thấy hợp lý, khó chịu không phát ra âm thanh mà tiếp tục tìm kiếm.

“Là cái này à?” Người đàn ông lại hỏi, giọng nói đầy sự tao nhã và ung dung đến khó tả.

Người phụ nữ sửng sốt, quay lại nhìn, thì thấy người đàn ông đáng ghét đó đang cầm chiếc túi xách mà cô tìm, rồi đưa tay ra.

Phương Nhược Ninh do dự, giải tỏa mọi cảm xúc, mặt không cảm xúc bước về phía trước.

Tuy nhiên, ngay khi cô định đưa tay ra chuẩn bị giật lại chiếc túi xách, thì người này đã rút tay về để trêu chọc.

Sắc mặt của Phương Nhược Ninh thay đổi ngay lập tức: “Hoắc Lăng Tiêu!”

“Phương luật sư, đề nghị của tôi thật sự là nghiêm túc, cô suy nghĩ lại đi?” Người đàn ông cầm túi xách lên, nhướng mày, lại cười nói.

Với tính tình của Phương Nhược Ninh, càng bị người khác ép buộc thì càng không chịu nhượng bộ, lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sẽ không đồng ý! Từ nay về sau anh tránh xa Quân Hiên ra!”

“Vậy thì chúng ta thực sự phải gặp nhau tại tòa án rồi.”

Phương Nhược Ninh tức giận, đến mức não như tắc nghẽn máu vậy.

“Trả đồ cho tôi!”

“Tối đêm hôm qua cô say rượu, tôi rất vất vả bế cô trở về, thế mà đến một câu cảm ơn cô cũng không có.”

Phương Nhược Ninh cười lạnh lùng: “Tôi đã ngủ với Hoắc tổng một đêm, không phải là cảm ơn anh sao?”

Người đàn ông nhếch mép, cười tao nhã: “Ngủ một đêm là chuyện đôi bên cùng có lợi, tôi nhìn sự cảm nhận vào tối qua của Phương luật sư cũng khá ổn, làm sao có thể coi đó là một lời cảm ơn đối với tôi được?”

“...” Không biết xấu hổ! Nhìn thấy bộ dạng đẹp trai của anh trong chiếc áo sơ mi và bộ com lê, Phương Nhược Ninh nghiến răng nói vài câu: “Mặt người dạ thú! Đồ xấu xa!”

Hoắc Lăng Tiêu sảng khoái, tự nhiên tính khí tốt hơn, mặc kệ cô nói ra, cũng không khó chịu.

Nhìn thấy anh cười nhàn nhạt như vậy, không đưa đồ cho cô, Phương Nhược Ninh hít sâu một hơi: “Anh Hoắc, anh không nghĩ những gì anh làm bây giờ, sẽ có hại cho thân phận của anh sao?”

“Không nghĩ vậy.”

“...”

Phương Nhược Ninh cảm thấy não của mình vẫn còn tắc nghẽn máu, sắp nổ tung đến nơi rồi.

Tuy nhiên, trước khi cô phát điên lên, thì chuông cửa phòng đột ngột vang lên.

Cả hai người đều bàng hoàng, đều vô thức nhìn về hướng cửa phòng ngủ. Tuy nhiên đây là phòng tổng thống, ngoài phòng ngủ còn có phòng khách.

Phương Nhược Ninh nghĩ rằng chuyện xảy ra đêm qua sắp bị người nào đó phát hiện, cảm xúc càng kích động hơn, hai mắt đỏ hoe vội vàng chạy đến phía trước lấy túi xách, mở cửa phòng ngủ rồi vội vã bước ra ngoài.

Trên hành lang, Trần Hằng vẫn đang bấm chuông cửa.

Chuyến bay của họ là mười giờ sáng hơn, vì vậy bây giờ đã đến lúc ăn sáng, sau đó sẽ khởi hành.

Nhưng ở đây ông chủ vẫn im lặng...

Khi anh đang lưỡng lự không biết có nên gọi điện thoại không, thì đột nhiên có người mở cánh cửa kép của phòng tổng thống, anh cầm điện thoại của mình sững sờ: “Hoắc...” thốt ra một chữ, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang lao ra phía trước, đột nhiên anh ta đã bị đơ người ra: “Phương luật sư!”

Phương Nhược Ninh liếc nhìn anh ta một cái, không chào hỏi, lôi kéo chiếc váy đi thật nhanh về phía thang máy.

Trần Hằng nhìn theo bóng lưng của cô, trong đầu dần dần hiểu ra được một sự thật - Lẽ nào tối hôm qua Phương luật sư đã ở lại phòng cử Hoắc tổng sao? Hơn nữa nhìn dáng vẻ đó, hai người chắc chắn đã xảy ra một chuyện gì đó không thể diễn tả được!

Trời ơi! Điều này cũng thật là...

“Trần Hằng!” Trong phòng khách của phòng tổng thống, bất mãn với việc người phụ nữ của mình bị cấp dưới nhìn chằm chằm, Hoắc Lăng Tiêu trầm giọng nhắc nhở.

“Hoắc tổng.” Trần Hằng định thần lại, bước vào, nhìn ông chủ đang thắt cà vạt, kinh ngạc lắp bắp nói: “Hoắc tổng, chuyện này… Phương, Phương luật sư tối hôm qua...”

Còn chưa kịp hỏi xong, Hoắc Lăng Tiêu đã cắt ngang: “Chuyến bay mấy giờ?”

“Mười giờ, hơn mười giờ…”

“Ừm, đã đến giờ ăn sáng rồi.” Người đàn ông thản nhiên thốt lên một tiếng, thân hình thon gọn dong dỏng cao hơi cúi xuống, cầm chiếc áo com lê ở trên ghế sô pha lên.

Tối hôm qua làm việc quá sức, anh hiện tại quả thực rất đói, hôm nay anh phải ăn bù.

Trong thang máy tự dẫn đến quán ăn, người đàn ông đang có tâm trạng không tồi, kẹp chặt điện thoại vào giữa các ngón tay, rồi đắc ý gửi một tin WeChat.

[Anh ta khỏi bệnh rồi, vinh quang vẫn còn đó!]

Kỷ Nam Trần đang trên đường đi làm, thì điện thoại di động đổ chuông, tiện tay cầm lên xem, đúng lúc chiếc xe phía trước phanh gấp, khiến anh suýt đâm vào đuôi xe.

Nhận được giọng nói: “Ý gì thế? Bệnh của anh khỏi chưa?”

Mảy may không chú ý đến Trần Hằng và Lý Quyền đang đứng phía sau anh ta, Hoắc chủ tịch đưa điện thoại di động lên gần miệng nhếch mép cười, giọng nói càng ngày càng vui vẻ: “Anh nói gì? Anh vẫn chỉ mong muốn tôi có nhiều bệnh sao?”

Kỷ Nam Trần nghe xong, đột nhiên tỉnh ngộ!

Lẽ nào nói anh ta có bệnh không tiện nói ra, đúng không?

Chuyện này… sao có thể đột ngột như vậy?

Bức xúc trước cách thức liên lạc liên tục của WeChat, anh ta đã trực tiếp sử dụng Bluetooth để gọi điện.

Bên này, thang máy vừa lên đến tầng có nhà ăn, Hoắc Lăng Tiêu vừa nhận điện thoại di động vừa tiện giơ tay, ra hiệu cho hai người phía sau vào nhà hàng trước, anh quay người đi sang một bên.

“Alo.”

“Lăng Tiêu, ý của anh là sao? Làm sao anh biết bệnh của tôi đã được chữa khỏi rồi? Ở thành phố G mà chó thể tìm được một người phụ nữ khiến anh bốc đồng thế sao?” Nói chuyện phiếm là bản chất con người, không phân biệt giới tính, anh Kỷ tò mò hỏi.

Hoắc Lăng Tiêu nhẹ giọng nói: “Ngoài người phụ nữ chết tiệt kia, anh còn nghĩ ra là còn có ai?”

Kỷ Nam Trần càng ngạc nhiên hơn: “Phương Nhược Ninh? Cậu và cô ấy... cậu đã ra làm chuyện đó?”

Hoắc chủ tịch rất thất vọng: “Làm rồi, còn nhiều hơn một lần.”

“Ôi trời ơi…” Anh Kỷ ngạc nhiên không thể thốt nên lời.

Còn ở bên kia, hai người đi về phía nhà hàng, thư ký Trần không chịu được mà thì thào nói chuyện phiếm: “Anh Quyền, tối hôm qua anh đi theo Hoắc tổng sao?”

“Làm sao vậy?” Lý Quyền vẫn nguyên vẻ mặt nghìn năm không đổi như quân bài Poker.

“Để tôi nói cho anh biết, vừa rồi khi tôi đi gặp chủ tịch, tôi nhìn thấy Phương luật sư quần áo không gọn gàng từ trong phòng đi ra!” Trần Hằng thấp giọng, lại còn đưa tay bịt miệng, thì thầm nói.

“Thật sao?” Lý Quyền vẫn rất bình tĩnh.

"Đúng! Sau khi nhìn thấy tôi Phương luật sư cũng không thèm chào hỏi, chạy như bay đến thang máy và nhanh chóng ấn nút lao vào, chắc chắn cô ấy cảm thấy rất ngại ngùng khi gặp người khác!”

“Ừm.”

Trần Hằng cảm thấy vô cùng sửng sốt, nhưng người bên cạnh một chút cũng không có phản ứng gì, cầm lấy một cái đĩa sạch sẽ rồi đi kiếm đồ ăn.

Anh ta đi theo: “Anh Quyền, anh không ngạc nhiên sao?”

“Tôi muốn ăn, tôi đói rồi.”

“...”

Trần Hằng trầm tư thêm vài giây, sau đó đột nhiên nhớ lại: “Anh Quyền, anh có biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Lý Quyền cái gì cũng không nói, thân là một vệ sĩ riêng, anh ta rất có tính chuyên nghiệp. Tối hôm qua tất cả mọi thứ xoay tròn trong phòng đều là anh được lệnh sắp xếp, làm sao mà anh không biết được?

Nhưng Thư ký Trần quá tầm phào rồi.

Thấy anh ta im lặng, Trần Hằng càng thêm kích động: “Anh chắc chắn biết mà! Này này này, anh mau nói đi, Hoắc tổng lúc nào cũng nhìn Phương luật sư? Phương luật sư có một đứa con, dáng vẻ rất giống với Hoắc tổng, lẽ nào Hoắc tổng luôn luôn muốn làm bố dượng của cậu bé?”

Lý Quyền không có trả lời những câu hỏi này, mà chỉ hờ hững nhắc nhở một câu: “Hoắc tổng đến rồi.”

Trần Hằng quay đầu nhìn, đột nhiên như chú chuột thấy mèo, lập tức im lặng.