Yêu Thương Không Ở Ngài

Chương 4: Con Trai Mất Tích Khiến Mẹ Lo Muốn Chết.

Phương Quân Hiên gật đầu, ngoan ngoãn đi sang một bên ngồi xuống.

Nhân viên trong tiệm nhìn thấy một cậu bé đẹp trai như vậy, đều không nhịn được tiến lại trêu đùa, chỉ là Phương Quân Hiên lạnh lùng không phản ứng lại mà thôi, lại thêm trong tiệm có khách đi vào, nhân viên đành phải tránh ra.

Lúc ra ngoài trong tay cậu nhóc có cầm theo một khối Rubik, Phương Quân Hiên nhàm chán nhìn khối Rubik trong tay, cặp mày nho nhỏ theo thói quen nhíu lại, xoay ba cái đã xếp xong khối Rubik.

Sau đó, đảo lộn, lại xếp xong, cố gắng đạt tới trình độ tốc độ lần sau nhanh hơn lần trước.

Phương Nhược Ninh mấy lần ra khỏi phòng thử đồ, thấy con trai ngoan ngoãn ngồi một chỗ xoay Rubik cũng yên tâm.

Không biết sau khi đã xếp xong khối Rubik bị đảo loạn lần thứ mấy, cậu nhóc hoàn toàn mất hết hứng thú với trò chơi nhàm chán này, cậu ngẩng đầu lên nhìn về hướng phòng thay đồ, thấy mẹ lại cầm thêm hai bộ đi vào.

Ôi,... phụ nữ mua quần áo gì đó cũng thật nhàm chán.

Thu hồi tầm mắt, cậu cực kỳ nhàm chán mà nhìn ra bên ngoài, đột nhiên đôi mắt uể oải ỉu xìu căng ra, theo bản năng đứng dậy đi ra ngoài.

Không biết nhìn thấy gì, Phương Quân Hiên giống như si ngốc mà đi ra bên ngoài. Ban đầu bước chân còn chần chờ nhưng sau khi thấy thân hình đĩnh bạt trên thang cuốn tự động, cậu lập tức nhanh chân đuổi theo.

Đi về hướng thang cuốn tự động, cậu ngẩng đầu nhìn người như đã từng quen biết, nhìn chằm chằm để phân biệt... không sai, là ông chú cao lớn nghiêm túc đã gặp ở sân bay hôm đó!

Sau khi nam nữ trẻ tuổi đi thang cuốn tự động lên lầu bốn, Giám đốc trung tâm thương mại rất cung kính chào đón: "Hoắc Tổng, cô Diệc Khả, mời đi bên này."

Nói xong, Giám đốc đang chuẩn bị dẫn hai người bọn họ đi thì khóe mắt lại liếc thấy đi theo phía sau bọn họ có một thân hình bé nhỏ, lập tức kinh sợ: "Bạn nhỏ, sao cháu lại đi một mình? Bố mẹ cháu đâu?"

Giám đốc sợ cậu bé xuống thang máy bị ngã, mau chóng tiến lên dắt, nhưng cậu nhóc rụt tay lại né tránh, vững vàng bước xuống thang máy.

Mà Hoắc Lăng Tiêu và Nghê Diệc Khả ở phía trước nghe tiếng cũng quay đầu, thấy được cậu nhóc ở phía sau.

Chỉ là Nghê Diệc Khả không có phản ứng gì còn Hoắc Lăng Tiêu lại giật mình, vẻ mặt cứng đờ.

Phương Quân Hiên nhìn Hoắc Lăng Tiêu, cũng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm thôi.

Giám đốc muốn cùng ông chủ lớn đi mua sắm, sao có thể để chậm trễ thời gian, ông ta lập tức nhấc microphone ở cổ áo mình lên, dặn dò bộ phận dịch vụ khách hàng của trung tâm thương mại: "Này, các cậu lên lầu bốn đi..."

Còn chưa nói xong đã bị Hoắc Lăng Tiêu giơ tay cắt ngang: "Không cần gọi người đến đây, tôi biết đứa bé này." Nói xong anh bỏ qua tay bạn gái ở một bên, đi về hướng Phương Quân Hiên, ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, cong môi, nhẹ giọng nói: "Lại lạc mẹ cháu?"

Nghê Diệc Khả không hiểu ra sao, đi đến bên cạnh anh tò mò hỏi: "Lăng Tiêu, đây là con nhà ai? Anh quen sao?"

Phương Quân Hiên nhìn Hoắc Lăng Tiêu, đã không còn vẻ hoảng loạn sợ hãi như lần gặp trước, giọng điệu thanh thúy thản nhiên nói: "Mẹ đang mua quần áo, cháu nhìn thấy chú..."

Hoắc Lăng Tiêu nhìn tiệm đồ nữ dưới lầu, đã hiểu, môi mỏng càng nhếch cao: "Cháu nhìn thấy chú nên đuổi theo?"

Phương Quân Hiên gật đầu.

Hoắc Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của cậu, duỗi tay xoa xoa gáy nhóc con, kỳ lạ là lần này cậu nhóc thế nhưng không phản đối, ngoan ngoãn để anh gần gũi.

Mấy ngày trước anh còn đang ảo não buồn bực, ngày đó ỏ sân bay không nghe ngóng tin tức của hai mẹ con này, không ngờ duyên phận đã sắp đặt trước, hôm nay thế nhưng anh đã gặp được rồi!

Nắm lấy tay cậu nhóc, anh đứng dậy nhìn về phía Giám đốc: "Ông dẫn cô Nghê đi chọn quà trước, tiện thông báo một tiếng với quầy dịch vụ khách hàng và bảo vệ, nếu có ai tìm con thì đưa đến phòng nghỉ lầu tám."

Giám đốc gật đầu: "Vâng, Hoắc Tổng."

Nghê Diệc Khả nhíu mày, tinh tế quan sát một lát, như là nhìn ra cái gì, nghi hoặc hỏi Hoắc Lăng Tiêu: "Rốt cuộc đứa bé này là ai? Sao em cảm thấy... dáng vẻ giống anh..."

Còn có người ngoài ở bên cạnh, Nghê Diệc khả không dám nói bậy bạ, nhưng Hoắc Lăng Tiêu đã hiểu được ý cô ta.

Anh cười nhạt với cô ta, dặn dò: "Em đi chọn quà trước đi, không cần làm chậm trễ thời gian."

Buổi tối là tiệc sinh nhật ba tuổi của cháu trai nhỏ Hoắc Tử Khiêm, Hoăc gia không bày tiệc lớn, chỉ ở trong sân nhà mình làm một bữa tiệc đứng, mời thân thích và bạn bè tham gia. Anh thân làm bác cả, đương nhiên phải về tham gia, Nghê Diệc Khả nói đi tay không là không được, nên kéo anh đi mua quà.

"Nhưng mà em lại không biết chọn thế nào cho tốt..." Nghê Diệc Khả nhíu mày, không muốn đi lắm.

"Tôi tin tưởng mắt nhìn của em, mau đi đi."

Dù Nghê Diệc Khả có không muốn nữa thì cũng không dám trái ý Hoắc Lăng Tiêu.

Cô ta đã phải phí sức của chín trâu hai hổ mới theo đuổi được người đàn ông này, ngày thường nhìn anh đối xử khách khí với mình nhưng thật ra cũng không mấy để tâm, cô ta sợ một khi không cẩn thận chọc phải người đàn ông này, anh sẽ không nói hai lời mà đề nghị chia tay.

"Vậy em đi trước, anh mau qua đó."

"Được."

Nghê Diệc Khả lưu luyến từng bước rời đi, Hoắc Lăng Tiêu nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn để mình nắm tay, cười cười: "Chú dẫn cháu lên lầu ngồi, lại gọi người mời cả mẹ cháu đến nhé."

Phương Quân Hiên nhìn chằm chằm anh, gật đầu.

Vì thế một lớn một nhỏ đi về hướng thang máy di chuyển ở góc đường, trực tiếp ấn lầu tám.

Lúc Phương Nhược Ninh thay quần áo không cẩn thận để tóc vướng vào khóa kéo, không thể không nhờ nhân viên trong tiệm giúp đỡ. Lúc mọi người đang cẩn thận xử lý, một nhân viên khác vọt vào, hoảng loạn nói: "Cô ơi không hay rồi, con trai cô không thấy đâu nữa."

Tóc bị cuốn lấy, Phương Nhược Ninh chỉ có thể chật vật cúi đầu, vừa nghe được tin không thấy con trai đâu, trong đầu lập tức nổ ầm một tiếng: "Cái gì? Không thấy con trai tôi? Không phải thằng bé vẫn ngồi ở chỗ kia chơi Rubik sao?"

"Đúng vậy! Nhưng vừa rồi tiếp khách xong tôi quay lại đó thì không thấy ai!"

Phương Nhược Ninh quýnh lên, không để ý đến quần áo chưa chỉnh tề đã chạy ra khỏi phòng thay đồ.

"Ôi ôi, cô ơi, tóc của cô!"

"Cô ơi, quần áo của cô cũng chưa mặc xong, nội y bên trong đều..."

Phương Nhược Ninh nhìn lại mình, cứ vậy lao ra là trăm triệu lần không thể, đành phải bước nhanh về lại: "Có kéo không?"

Nhân viên bán hàng thấy cô hoảng loạn cực độ, vội vàng khuyên: "Cô đừng gấp, trung tâm thương mại chỗ chúng tôi đâu đâu cũng là camera, còn có bảo vệ tuần tra, bọn họ nhìn thấy nhất định sẽ giữ bé lại."

Phương Nhược Ninh sao mà nghe lọt tai, nhận lấy kéo từ chỗ nhân viên thu ngân, lưu loát cắt đứt nhúm tóc bị cuốn lấy, lại không chút do dự cắt khóa kéo đã chết cứng kia.

"Ôi, cô ơi..." Nhân viên vội vàng kêu lên.

"Quần áo hỏng tôi sẽ bồi thường!" Phương Nhược Ninh không để ý đến, khí phách đáp một câu, khóa kéo bị cắt đứt.

Ném kéo lại lên bàn, cô quay lại phòng thay đồ thay bộ đồ đã bị hỏng ra, mặc lại váy của mình.

Cửa hàng trưởng nghe nói con của khách hàng bị tiệm của bọn họ đánh mắt, lập tức liên hệ với bộ phận bảo vệ của trung tâm thương mại, lại lấy băng gi hình theo dõi trong tiệm.

Nhìn ra được manh mối, cửa hàng trưởng vội nói: "Cô xem, là tự bé chạy đi."

Phương Nhược Ninh đi qua xem, nhìn đoạn băng ghi hình kia, đúng là cậu nhóc đang ngồi tại chỗ, đột nhiên đứng dậy đi ra bên ngoài.

Một nhân viên bán hàng trong tiệm nói: "Bé con nghịch ngợm, chắc là chỉ nhàm chán nên đi ra ngoài một chút thôi, chúng ta liên hệ với phía bảo vệ, để bên đó lưu ý một chút."

Phương Nhược Ninh nhìn chằm chằm màn hình, lắc đầu phủ nhận: "Con trai tôi rất hiểu chuyện, sẽ không chạy loạn, nhất định là nó đã thấy cái gì nên đuổi theo." Vừa nói vừa gấp gáp chạy ra ngoài, nhìn trái ngó phải, hô lớn: "Hiên Hiên, con ở đâu? Hiên Hiên!"

Chưa chạy được bao xa đã có nhân viên công tác của trung tâm thương mại tiến đến: "Thưa cô, có phải con trai cô cao thế này, mặc áo ngắn tay màu xám và quần jeans?" Nhân viên công tác so sánh chiều cao, dò hỏi.

Phương Nhược Ninh gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Nó ở đâu?"

"Cô đừng lo lắng, vừa rồi chúng tôi cho là cậu bé bị lạc người thân nên mới đưa bé đến phòng nghỉ, đang chuẩn bị đưa thông tin thông báo tìm người nhà." Nhân viên công tác nói, lập tức làm một tư thế mời: "Đi thôi, chúng tôi dẫn cô qua đó."

Trái tim lơ lửng của Phương Nhược Ninh cuối cùng cũng hạ xuống, hai tay che miệng không khỏi run lên, hốc mắt đau đớn đỏ bừng: "Cảm ơn các vị, cảm ơn các vị, để tôi sợ muốn chết."

Phòng nghỉ lầu tám.

Hoắc Lăng Tiêu nhìn cậu nhóc ngồi trên sô pha, lúc này mới hỏi: "Cháu tên là gì?"

"Phương Quân Hiên, Quân ý là ánh nắng, Hiên ý là cao lớn." Cậu nhóc nhìn chằm chằm Hoắc Lăng Tiêu, hiếm khi nói được một câu hoàn chỉnh như vậy.

"Ừm."Người đàn ông gật đầu, khen: "Cái tên không tệ."

Phương Quân Hiên không nói chuyện, vẫn chỉ dùng đôi con ngươi đen nhánh lóe sáng kia nhìn chằm chằm Hoắc Lăng Tiêu.

"Mẹ cháu tên là gì, cháu biết không?"

"Mẹ cháu tên Phương Nhược Ninh, Nhược của yếu nhược, Ninh của yên tĩnh."