Chương 897: Cô gái xinh đẹp thay nhau ra sân.
Cô ta phẫn nộ rời đi.
Cô gái xinh đẹp số hai, cô gái xinh đẹp số ba, cô gái xinh đẹp số bốn thay nhau ra sân.
Số hai là một cô gái nhỏ thanh thuần, cười lên có hai má lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
Số ba là cô gái mắt xanh da trắng.
Số bốn là một cô gái con lai.
Nhưng mà Đỗ Chấn Diệp vẫn thờ ơ như cũ.
Hoa Hiền Phương trốn ở trong góc, lặng lẽ quay những hình ảnh này lại, lấy về cho Lục Sênh Hạ xem.
“Có phải bây giờ yên tâm rồi chứ.”
Lục Sênh Hạ gật đầu, nở nụ cười rực rỡ.
“Chị dâu, nếu anh Chấn Diệp không có vấn đề mà nói, vậy thì người giúp việc tên Ngọc Thủy kia chắc chắn có vấn đề, chị nói xem có phải cô ta được người khác sai bảo cố gắng nói xấu anh Chấn Diệp trước mặt em hay không?”
Đôi mắt Hoa Hiền Phương chậm rãi trở nên sắc bén: “Khoan hãy bứt dây động rừng, chị sẽ bảo cô út tìm người theo dõi cô ta.”
Trong nhà có rất nhiều người giúp việc, như vậy cũng âm thầm phân phe, cho dù đuổi Ngọc Thủy đi, vẫn còn những người khác thế thân cô ta.
Còn không bằng án binh bất động, gậy ông đập lưng ông.
Trong chòi nghỉ mát, Tuấn Lục tới đây, đang nghĩ tất cả biện pháp khiến bà cụ Đỗ vui vẻ.
Anh ta đứng thứ sáu trong nhóm trợ lý, thời gian tiến vào không ngắn.
Anh ta không phải người xuất sắc nhất, nếu không cố gắng sẽ bị bỏ qua, thậm chí là loại bỏ.
Eric và Mike ngồi cạnh nhau, trên mặt hai người đều nở nụ cười, nhưng thực tế đang âm thầm đấu võ mồm.
“Trái lại tôi muốn nhìn xem Arnold mà anh tìm có thể nổi được bao lâu?” Eric cười mỉa một tiếng, âm thanh khống chế trong phạm vi hai người nghe thấy.
“Đây không phải là chuyện anh nên quan tâm.” Mike tức giận trợn trắng mắt.
“Anh tìm anh ta tới, không phải vì chèn ép tôi sao?” Trong đôi mắt của Eric xuất hiện ánh sáng hung ác nham hiểm.
Mike cười giễu cợt: “Anh quá coi trọng mình rồi, bên cạnh bà cụ có nhiều người như vậy, thêm một người không nhiều, ít một người cũng không nhiều, tôi thấy cô Đỗ càng cần anh hơn.”
Những lời này, rõ ràng là có ngụ ý. Lục Kiến Nghi vỗ vai cậu ta: “Nếu đính hôn với cô nhóc nhà bọn anh, em phải thành thật một chút, thủ thân như ngọc biết không?”
Đỗ Chấn Diệp bị sặc.
“Anh rể, anh là hỏa nhãn kim tinh, em là người như thế nào, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?”
“Anh sợ em quá đơn thuần, mắc bẫy người khác.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói: “Nhà họ Đỗ các em sóng ngầm mãnh liệt, không yên ổn.”
“Nhà họ Đỗ thực sự không yên ổn, nhưng mà em sẽ cẩn thận.” Đỗ Chấn Diệp nói.
Ngón tay của Lục Kiến Nghi vô thức gõ lên mặt bàn, mang theo loại tiết tấu hỗn loạn, giống như đang suy tư.
“Những người bên cạnh bà cụ, có người nào đứng bên phe em, em biết không?”
“Em tiếp xúc với bọn họ không nhiều lắm, nhưng chỉ cần là người của Eric, đều đứng về phía đối diện bọn em.” Đỗ Chấn Diệp nói.
“Bây giờ việc em phải làm là biết rõ người nào đứng bên phe em, có người nào đứng bên phía cô nhỏ Đỗ, còn có người nào duy trì trung lập.” Lục Kiến Nghi suy nghĩ một lát nói.
“Mike thân thiết với mẹ em hơn, nhưng thái độ của anh ta không rất trong sáng, xem ra muốn duy trì trung lập. Arnold là người của Mike, chắc chắn một lòng với anh ta…” Đỗ Chấn Diệp phân tích từng bước.
Lục Kiến Nghi hơi gật đầu: “Chuyện Ngọc Thủy, chỉ sợ có người bố trí, em phải cẩn thận.”
Đỗ Chấn Diệp chấn động: “Anh là nói có người muốn phá hoại quan hệ giữa em và Sênh Hạ đúng không ạ?”
“Người bên phái cô nhỏ Đỗ đều không hi vọng em kết hôn với Sênh Hạ.” Lục Kiến Nghi nói.
“Cho dù không kết hôn với Sênh Hạ, anh vẫn là anh rể em, tính toán này của bọn họ đánh không vang.” Đỗ Chấn Diệp có chút phẫn nộ nói.
Lục Kiến Nghi vỗ bả vai cậu ta: “Nếu em thực sự làm chuyện có lỗi với cô nhóc nhà anh, anh không còn là anh rể em nữa.”
Đỗ Chấn Diệp hít vào một hơi: “Em lớn như vậy, chỉ có mình Sênh Hạ là bạn gái, sẽ không có người thứ hai nữa.”