Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 878: Dùng gậy đánh uyên ương

Chương 878: Dùng gậy đánh uyên ương

Lục Kiến Nghi vẫn không để ý tới Lục Vinh Hàn như cũ, ngồi ở một bên thản nhiên uống trà một mình.

Lục Vinh Hàn chỉ có thể chủ động nói chuyện với con trai: “Kiến Nghi, gần đây con có bận không?”

“Tàm tạm.” Anh lạnh nhạt đáp lại một câu, không nguyện ý nhiều lời.

Kiến Dao chớp đôi mắt to: “Bố nói, cho dù bận tới mấy đều dành thời gian chơi với bọn cháu. Chúng cháu mới là người quan trọng nhất của bố. Một người đàn ông có trách nhiệm nên lấy gia đình làm trọng.” Giọng điệu của cô nhóc như bà cụ non. Cô nhóc mới hai tuổi nhưng giống như biết hết mọi chuyện, y như cổ linh tinh quái.

Lục Vinh Hàn vô cùng hổ thẹn, một người làm ông nội lại để cháu nội hai tuổi giáo huấn.

Kiến Diệp đặt một quân cờ xuống: “Ông nội, cháu đây là một chiêu lừa trên dối dưới, nhìn xem ông có thể giải vây như thế nào.”

Lục Vinh Hàn cười: “Trong khoảng thời gian này ông nội không chơi cờ với cháu, không nghĩ tới cháu đã học được nhiều chiến thuật như vậy.”

“Cháu là trẻ con, nên học rất nhanh.” Kiến Diệp ngọt ngào ngây thơ nói: “Nhưng mà cháu thường xuyên thua anh trai, cháu còn cần tiếp tục tôi luyện tài đánh cờ.”

Hứa Kiến Quân cười ha ha: “Anh ngay cả em đều thua, chẳng phải sẽ rất mất mặt, sau này cũng đừng lăn lộn trong giới cờ vây nữa.”

Hoa Hiền Phương cười, khắp nhà là đứa bé IQ cao, cô cảm thấy rất vui vẻ. Nghe nói chỉ số thông minh của con trai là di truyền từ mẹ, mẹ thông minh, con trai sẽ thông minh, mẹ ngốc thì con trai sẽ ngốc.

Con trai của cô đều thông minh như vậy, chẳng lẽ cô là một thiên tài tiềm ẩn, chỉ chưa khai quật ra mà thôi?

“Lục Kiến Nghi, có phải anh từng nghiên cứu di truyền học hay không, nghe nói chỉ số thông minh của con trai là di truyền từ mẹ, mẹ thông minh, con trai sẽ thông minh, nếu mẹ vô cùng ngu ngốc, cho dù bố rất thông minh, con trai vẫn sẽ ngu ngốc.”

Lục Kiến Nghi chậm rãi nhìn cô một cái: “Em muốn nói cái gì?”

Cô che miệng cười ha ha: “Uổng công anh còn là thiên tài có IQ cao, em đã nói rõ ràng như vậy, anh đều không rõ sao? Con trai nhà chúng ta thông minh như vậy, đều là công lao của em, không phải của anh đâu…” Vẻ mặt cô đắc ý.

Lục Kiến Nghi bế con gái nói: “Cho nên nói sinh con gái tốt hơn, con gái càng giống bố, con gái giống mẹ chỉ là truyền thuyết.”

“Đâu có, di truyền học cũng không phải là tuyệt đối, con gái là di truyền một nửa bố, một nửa mẹ. Tóm lại là, gen con gái chúng ta mạnh hơn con trai, đám người trọng nam khinh nữ này, thực ra không khoa học.” Hoa Hiền Phương cười tinh quái.

Lục Kiến Nghi xoa đầu cô nói: “Bộ óc của em là nghịch sinh, bình thường không phát huy ra tác dụng lớn gì, chỉ có cống hiến duy nhất là trong di truyền.”

“Xì.” Hoa Hiền Phương tức giận trợn trắng mắt, gõ huyệt thái dương của mình, lần sau lại nạp điện cho não.

“Em chỉ là có đôi khi hơi chập mạch một chút, chỉ cần nạp điện đúng lúc sẽ phát huy bình thường.”

Y Hạo Phong nở nụ cười: “Dựa theo lời con nói, Kiến Nghi nhà chúng ta thông minh như vậy, đều là công lao của mẹ rồi?”

“Đương nhiên không thể thiếu công lao của mẹ. Một nhà đều là nhân trung long phượng, đương nhiên gen sẽ tốt. Mẹ và bố là một sự kết hợp mạnh.” Hoa Hiền Phương giơ ngón cái lên.

Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ: “Cuối cùng em cũng hiểu rõ vì sao có một số người có chỉ số thông minh nhi đồng. Nhà họ Lục chúng ta có gen tốt cũng không kế thừa được. Một người IQ cao và một người có chỉ số thông minh thấp chỉ thích hợp sinh con gái, như vậy mới có thể tổng hợp lại gen của hai người, đạt tới trang bị tối ưu, em chính là kết quả như vậy.”

Mà đương nhiên Tư Mã Ngọc Thanh là thứ phẩm.

Đương nhiên là Tư Mã Ngọc Thanh không biết, cô ấy đang nói tới mình.

Nhưng mà cậu bé cũng biết mình là người có chỉ số thông minh nhi đồng.

“Bố mẹ em có chỉ số thông minh không cao, cho nên chỉ số thông minh của em rất bình thường. Nhưng mà thực ra dì út của em rất thông minh, bà ấy thông minh hơn mẹ nhiều, chuyện gì cũng làm được. Nếu bà ấy còn sống thì tốt quá.”

Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu bé: “Người nhà Tư Mã không ngốc chút nào, chỉ là tâm tư không dành trên chính đạo. Một người ngu ngốc sẽ không làm ra được nhiều chuyện như vậy.”

“Nói cũng đúng. Có một số người chỉ thích đi đường ngang ngõ tắt, hơn nữa loại người này còn rất nhiều.” Lục Sênh Hạ gật đầu.

“Sở dĩ con người và động vật khác nhau, chính là vì sẽ nghĩ ra rất nhiều biện pháp. Mà động vật chỉ biết thỏa mãn sinh tồn. Muốn nhiều hơn, tất nhiên sẽ sinh ra du͙© vọиɠ tham lam.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.

“Em không nghĩ ra, không lo ăn không lo mặc, còn có thể tùy tâm sở dục tiêu tiền, chẳng lẽ còn chưa thể thỏa mãn? Cần phải cao cao tại thượng, làm Võ Tắc Thiên?” Lục Sênh Hạ bĩu môi.

Hoa Hiền Phương cười nói: “Vấn đề này chỉ sợ phải đi hỏi Võ Tắc Thiên, làm thái hậu người ta đều không thỏa mãn, cứ muốn làm hoàng đế. Nhưng mà bà ấy là kiêu ngạo của phụ nữ chúng ta, trước không có ai sau này cũng chẳng tìm thấy, trên dưới năm nghìn năm chỉ xuất hiện một nữ hoàng đế như vậy.”

Bên thành phố Long Minh.

Tư Mã Ngọc Như lại đến chỗ em trai.

Cô ta đã biết Lục Vinh Hàn về nhà họ Lục.

“Minh Thịnh, làm sao bây giờ, anh ấy thực sự không cần chị nữa, có lẽ anh ấy đã chuẩn bị cả hai tay, kết hôn với Thượng Quan Yến Nhi, hoặc là tái hôn với Y Hạo Phong.”

Tư Mã Minh Thịnh thở dài: “Lúc trước chị đăng ký kết hôn với anh ta sớm một chút, thì chính là vợ trên pháp luật của anh ta, anh ta muốn vứt bỏ chị đều không thể vứt bỏ được, cũng không thể kết hôn với người khác. Bây giờ phiền phức lớn rồi.”

Mã Trúc Mai bĩu môi: “Theo em thấy, chị đi tìm Sênh Hạ đi, dù sao cũng là con gái chị, anh rể lại rất thương con bé. Nếu con bé có thể ở bên cạnh nói giúp chị, nói không chừng anh rể sẽ mềm lòng.”

Vừa nhắc tới Lục Sênh Hạ, Tư Mã Ngọc Như lại vô cùng tức giận.

“Con sói mắt trắng đó, khuỷu tay rẽ ra tận ngoài. Nếu lúc trước nó đứng cùng chiến tuyến với chị, giúp đỡ chị, chị đã sớm đánh bại Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi. Chị nuôi nó nhiều năm như vậy, sao nó lại đứng về phía người ngoài như thế.”

“Đều nói con gái là con người ta không sai, hơn nữa từ nhỏ con nhóc đó đã quỷ kế đa đoan, có lẽ nó chỉ suy nghĩ cho mình.” Mã Trúc Mai nói: “Không phải Sênh Hạ đính hôn với con trai nhà họ Đỗ sao? Nhà họ Đỗ nâng niu nó trong lòng bàn tay còn không phải nhìn trúng quyền thế của nhà họ Lục. Hơn nữa tên kia còn là em họ ruột của Hoa Hiền Phương. Con bé đi theo chị làm ầm ĩ, nhỡ đâu chị binh bại sập thành, nhà họ Đỗ sẽ không cần nó nữa, chẳng phải là giỏ trúc múc nước công dã tràng sao?”

Tư Mã Minh Thịnh gật đầu: “Phân tích của em rất đúng, tâm cơ của con nhóc kia sâu thật.”

“Người tâm cơ sâu là Hoa Hiền Phương, đây đều là nước cờ do cô ta hạ. Lợi dụng em họ của cô ta mê hoặc Lục Sênh Hạ, khiến con bé đối nghịch với chị.” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nếu Đỗ Chấn Diệp kia chia tay với Sênh Hạ, Sênh Hạ cũng sẽ trở mặt thành thù với Hoa Hiền Phương.” Mã Trúc Mai nói.

Một chút sắc bén xuất hiện trong đáy mắt Tư Mã Ngọc Như, chuyện này cô ta không làm được, chỉ có một người có thể làm được.

Đó chính là Đỗ Di Nhiên.

Đỗ Di Nhiên bị người ta thiết kế mất hết mặt mũi, địa vị ở nhà họ Đỗ cũng bị giáng thấp. Nếu không thể hủy đi đám hỏi giữa hai nhà Đỗ Lục, có lẽ cô ta không có cơ hội xoay người.