Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 640: Em đã quên thời thạch chưa?

Chương 640: Em đã quên Thời Thạch chưa?.

Sau một trận cướp bóc điên cuồng, cô gần như ngất đi.

Anh bế cô lên xe.

“Lục Kiến Nghi, anh là đồ khốn nạn.” Cô nói một cách yếu ớt.

“Không phải ngày đầu tiên em biết anh mà.” Đôi môi mỏng của anh tạo thành một đường vòng cung lạnh lùng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Cô không biết anh bị làm sao, cô cũng không thèm hỏi, tính tình của anh luôn xấu xa và không ổn định như vậy.

“Em mệt rồi, mau về thôi.” Cô hạ lưng ghế xuống, nhắm mắt ngủ tiếp, mặc kệ anh.

Một tia sáng lạnh lẽo u ám xẹt qua mắt anh: “Từ nay về sau không được phép một mình gặp gỡ Thời Thạch nữa.” Anh nói từng chữ từng chữ, ra lệnh cấm đoán cô, nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt, không thể để tro tàn lại cháy được.

Cô nhanh chóng mở mắt ra, hóa ra mình đã đυ.ng vào chỗ nhỏ nhen đó của anh.

“Em là em gái của anh ấy, còn anh ấy là anh trai của em, tại sao lại không được gặp nhau chứ?”

“Anh nói không được là không được, bất kể mối quan hệ của hai người là gì.” Anh ngang ngược nói như một kẻ độc tài, không cho cô cãi lại dù chỉ một câu.

Những lời này khiến cô tức giận: “Lục Kiến Nghi, anh ấy là bạn của em, là người thân của em. Bọn em đã lâu không gặp nhau, cũng đã ở bên nhau rất lâu rồi, nhiều năm như vậy rồi, bọn em vẫn chưa bao giờ vượt ra khỏi giới hạn. Trong lòng bọn em đã ngầm thừa nhận chỉ là bạn bè thôi. Cho nên, không ai có thể làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn em, anh nghĩ gì thì không quan trọng. Em không có gì phải sợ cả.”

Lông mày anh cau lại, thở hổn hển, l*иg ngực phập phồng vì kích động, như thể dung nham đang cuộn trào bên trong anh vậy, suýt chút nữa trào ra khỏi cơ thể.

Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị người phụ nữ này chọc giận chết mất thôi!

“Nhiều năm như vậy rồi, em đã quên Thời Thạch chưa?”

“Chưa hề, anh ấy là thân người thân của em, em làm sao có thể quên người thân được chứ? Đổi lại là anh, anh cũng sẽ không quên mà, có phải không?”

Cô không chút do dự đáp lại, ánh mắt rất bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như lông vũ nhẹ rơi trên mặt đất, nhưng trái tim của anh lại như bị đánh hàng trăm cái vậy, bị thương nghiêm trọng.

“Trong lòng em, vị trí người thân còn quan trọng hơn cả chồng, đúng không?”

Cô lạnh lùng cười, trong tiếng cười tràn đầy sự châm chọc, vô cùng đau lòng, không thành lời: “Em hiểu rồi, chính anh còn không ngừng dây dưa với tình cũ, vấn vương mãi không thôi, âm thầm qua lại với nhau, nên anh mới cảm thấy người khác cũng không biết xấu hổ như anh, đúng không?”

Lục Kiến Nghi giống như bị sét đánh trúng đầu vậy, đôi mắt của anh nóng như bị lửa đốt.

Trong lòng anh như bị hàng trăm con dao găm đâm chém, ngàn con ngựa hoang đang phi nước đại giẫm đạp, khiến anh choáng váng, đau đớn quằn quại, từng tế bào đều bị đau nhức,

“Em đang trả thù anh sao?”

“Em không có thời gian rảnh rỗi như vậy, chỉ muốn nói với anh rằng em sẽ không tệ như anh đâu, công khai nɠɵạı ŧìиɧ, để cho đầu em mọc đầy cỏ xanh, trở thành trò cười cho xã hội. Cổ họng anh nghẹn lại, hai mắt nóng rực, nhưng giọng nói sắc bén của cô cứ như pháo nổ bên tai.

Lục Kiến Nghi giận dữ đập tay vào vô lăng, dùng lực mạnh đến mức cả chiếc xe rung chuyển.

“Em chưa từng làm gì có lỗi với anh cả.”

Cô nhìn anh, sự nghi ngờ và không tin tưởng trong mắt cô, như một lưỡi dao sắc bén, cứa từ đầu đến chân anh.

“Sở dĩ Thời Thạch vẫn luôn giấu giếm thân phận mà không nói cho em biết, là bởi vì lo lắng anh lòng dạ hẹp hòi, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta. Anh ấy tôn trọng em, cũng tôn trọng cả anh nữa. Còn người cũ của anh, trăm phương ngàn kế muốn tranh giành, còn liên kết với cấp dưới của anh ăn cắp. Nếu không do sự nuông chiều của anh, làm sao cô ta có thể làm nhiều chuyện như vậy? Anh biết không? Ấn tượng anh đối với em bây giờ chỉ có hai chữ: Đối trá. Em đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, không quan tâm đến những chuyện lộn xộn của anh nữa, phải tôn trọng anh, cố gắng mà sống. Hy vọng anh có thể tự suy nghĩ một chút, đừng đòi hỏi quá nhiều ở em. Điều này sẽ chỉ đẩy cuộc hôn nhân của chúng ta vào con đường cùng mà thôi!”

Mỗi lời nói của cô đều giống như một viên đạn bắn ra từ súng vậy, tàn nhẫn đâm thẳng vào điểm chí mạng của Lục Kiến Nghi, khiến anh máu me đầm đìa.

Một sự thật phũ phàng khó có thể bỏ qua đã bị cô phơi bày một cách tàn nhẫn trước mặt anh. Cuộc hôn nhân của anh với Hoa Hiền Phương vốn đã rơi vào khủng hoảng, trên bờ vực thẳm, đang vô cùng nguy hiểm rồi.

“Hóa ra ở trong lòng em, anh khó chịu đến vậy sao?”

Cô chế cười khẩy, ánh mắt khinh thường: “Anh chắc là do di truyền rồi, nhớ nhung tình cũ, coi người yêu cũ còn quan trọng hơn cả vợ mình.”

Lục Kiến Nghi phát hiện, bản thân mình bây giờ dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được, dù nói hay làm gì cũng không thể thay đổi được thái độ của cô.

Anh như một tên tội phạm, bị đóng đinh vào cây thập giá, không thể trở mình.

“Anh không có người yêu cũ, chỉ có em mà thôi. Anh không giống người bố ngu ngốc đó, coi trọng những thứ chết tiệt đó đâu.”

Anh đạp cửa xe, bước ra ngoài, đi bộ ngoài bãi biển.

Anh cần một luồng gió mát để xoa dịu bộ não đang phình to vì những cảm xúc có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào của mình.

Cô thu mình lại, vùi mặt vào đầu gối, để nước mắt tự chảy.

Giữa cô và Lục Kiến Nghi có quá nhiều rào cản, không có cách nào vượt qua được, không có cách nào để đến gần, nước sông không phạm nước giếng là cách tốt nhất để hòa hợp.

Lục Kiến Nghi đứng trên bãi biển một lúc lâu, không nhúc nhích, giống như một con rối gỗ với linh hồn tan vỡ vậy, ánh trăng gần như khắc sâu bóng anh trên mặt cát.

Nỗi buồn sâu thẳm giống như dòng nước lũ hết đợt này đến đợt khác cuốn anh đi.

Cô không yêu anh, chưa bao giờ yêu anh.

Trong lòng cô, anh chỉ là chồng, không phải là người mà cô yêu.

Anh sợ, sợ cô sẽ giống như năm năm trước, bỏ đi không hề ngoảnh lại, trở thành vợ của một người khác.

Anh không muốn mất cô, muốn nắm chặt lấy cô trong lòng bàn tay, nhưng cô lại như cát dưới chân anh, càng giữ chặt thì càng nhanh mất đi.

Hoa Hiền Phương ở trong xe một mình, vô cùng buồn bực, gần như nghẹt thở, nhưng cô không muốn đi tìm Lục Kiến Nghi, dứt khoát nằm xuống, ngủ.

Khi Lục Kiến Nghi trở về, trời đã gần sớm, anh lấy chăn, đắp cho cô rồi mở máy.

Thật ra cô không hề ngủ, nhưng cô không muốn mở mắt, trong lòng như lửa đốt, cô vẫn còn tức giận.

Trở lại biệt thự, Lục Kiến Nghi bế cô vào phòng.

Nhìn thấy cô ngủ say, tim anh như bật máu: “Người phụ nữ nhẫn tâm.” Anh tức giận sắp chết đến nơi rồi, cô còn có thể ngủ yên như vậy.

Cô nghe rõ lời anh nói, bỗng trả lời một câu: “Đồ đàn ông dối trá.”

Anh hung hăng nói: “Hóa ra là đang giả chết.”

Suýt nữa thì anh đã quên mất, đây là một trong những khả năng lớn nhất của cô.

“Em không có, là bị anh đánh thức thôi.” Cô hừ nhẹ một tiếng, nhìn anh đầy tức giận.