Chương 610: Tự mình đến cầu hôn.
Lục Vinh Hàn không lên tiếng.
Ông đã quyết định, trước khi Tư Mã Ngọc Thanh thành niên thì không được công bố thân phận của thằng bé.
Ông cũng không trách Tư Mã Ngọc Như nữa, cô ta là người phụ nữ ông yêu nhất, dù có làm gì thì ông cũng có thể tha thứ được.
Thật ra sâu trong lòng mình, ông cũng hy vọng có thể có một đứa con trai với cô ta.
Một trai một gái tạo thành chữ “tốt”, là hoàn mỹ nhất.
Cho nên ông phải bảo vệ thằng bé cho thật tốt, để nó bình an trưởng thành.
“Mẹ con đã suy nghĩ lung tung mà con cũng làm loạn cùng nữa sao?”
Lục Kiến Nghi nở một nụ cười gằn: “Có phải là suy nghĩ lung tung không thì một ngày nào đó sẽ được chứng thực thôi.”
Lục Sênh Hạ khoanh hai tay trước ngực như thể muốn bức vua thoái vị.
“Đúng rồi, bố à, bố đừng làm chuyện mất mặt hơn nữa, bây giờ bố không đưa em ra, sau này muốn làm thì cũng khó khăn đấy, bọn con sẽ không chấp nhận. Hơn nữa danh dự của người cầm quyền là bố cũng mất sạch sành sanh.”
Cơ trên mặt Lục Vinh Hàn co rút, dù ông muốn nhận thì sự an toàn của đứa bé vẫn là quan trọng nhất.
“Được rồi.” Bà cụ Lục vung tay: “Mấy đứa đừng đoán mò nữa, bố cháu không thể làm ra loại chuyện như thế được.”
“Nhỡ có thì sao ạ?” Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn.
“Nếu có chuyện như vậy thật, bà tuyệt đối không cho phép nó bước vào cửa nhà họ Lục, trong nhà này chỉ có ba người cháu, Kiến Nghi và chị cả của mấy đứa thôi.”
Bà cụ cố ý nói như vậy, bà cũng cảm thấy con mình có chuyện nói dối mình, nhưng bà hiểu rõ tính cách của nó, nếu không muốn nói thì không thể nào khui ra được.
Bàn tay của Tư Mã Ngọc Như giấu dưới bàn bất giác siết chặt.
Con trai không chỉ phải nhận tổ quy tông mà còn phải thừa kế gia nghiệp, trở thành người nắm quyền nhà họ Lục, đừng ai mong ngăn cản thằng bé được.
Lục Vinh Hàn cố gắng để giữ bình tĩnh, ông mấp máy miệng rồi lại ngậm, giờ phải nói năng thận trọng mới tốt.
Mẹ, con trai và vợ, ai nấy đều là người thông minh tuyệt đỉnh, cho dù ông nói sai một chữ thì cũng sẽ khiến họ cảnh giác, hậu quả khó mà lường trước được.
Trải qua chuyện này, bầu không khí trong nhà họ Lục cũng có sự biến hóa lạ thường.
Lục Vinh Hàn nhận ra có rất nhiều người giữ khoảng cách với ông, không còn thân thiết như trước nữa.
Bà Lục không nói chuyện với ông nữa, xem ông như không khí, ngược lại ông cũng xem bà như không tồn tại.
Hoa Hiền Phương thì vẫn lễ phép như trước, nhưng sự lễ phép này không giống như đối xử với người nhà mà như với một trưởng bối thông thường, vô cùng khách sáo.
Trước mặt ông thì Lục Kiến Nghi chỉ nói chuyện công việc, sau khi nói xong thì về với vợ con, đến nửa câu cũng không muốn nói thêm giống như người xa lạ.
Bình thương Lục Sênh Hạ thân thiết với ông nhất thì giờ cũng không cười cười nói nói với ông nữa, cũng không còn quấn quýt lấy ông.
Có một loại bí mật gọi là bí mật công khai.
Tất cả mọi người đều biết chân tướng nhưng không ai vạch trần.
Nó tạo ra một sự ngăn cách đáng sợ và khoảng cách vô hình, khiến mối liên kết gia đình dần biến mất, tình cảm như lạnh nhạt.
Thứ sáu, Hoa Vô Song gọi điện tới.
Bà cụ nhà họ Đỗ tới Long Minh, bà tự mình tới cầu hôn cho cháu trai.
Bà cụ Lục nhắc tới chuyện đính hôn của bọn trẻ, sau khi Hoa Vô Song về thì lập tức báo lại cho bà cụ Đỗ.
Bà cụ cũng đang muốn tìm một đối tượng kết hôn thích hợp cho cháu trai, thông gia là đệ nhất gia tộc thì bà có cầu cũng không được. Vốn bà còn muốn hợp tác với Đế Vương, vậy thì mọi chuyện càng thêm dễ dàng.
Cô Đỗ và Đỗ Di Nhiên thì tức muốn chết, cảm giác nguy hiểm ngày càng tăng cao, nếu như Đỗ Chấn Diệp kết thân với nhà họ Lục, Lục Kiến Nghi sẽ thiên vị Đỗ Chấn Diệp rõ ràng, có khi còn giúp nó cướp được gia nghiệp.
Nhưng mà lần này Đỗ Di Nhiên có cơ hội vào nhà họ Lục, cô ta năn nỉ bà cụ cho mình đi cùng, đương nhiên bà sẽ không từ chối.
Tiếp khách ở tòa cao ốc, Hoa Hiền Phương dặn người giúp việc chuẩn bị hoa quả và trà bánh, khoản đãi khách mời.
Bà cụ Đỗ không chỉ mạnh mẽ mà khí thế cũng hết sức uy nghiêm, chẳng trách có danh là bà cụ sắt Tinh Không, không chừng là chuyển thế của Vũ Tắc Thiên kiếp trước.
Nhìn thấy bà cụ Lục, bà mới mỉm cười: “Chị Lục, lâu rồi không gặp.”
Bà cụ Lục lớn hơn bà một tuổi, gọi chị em có vẻ rất thân quen.
Bà cụ Lục nắm chặt lấy tay bà: “Đúng vậy, em Đỗ à, loáng cái đã mười mấy năm qua đi, chúng ta đều đã già rồi, cháu chắt cũng thành người lớn cả.”
Đỗ Hân Nhiên liếc nhìn Hoa Hiền Phương, vẻ mặt có phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lần trước không cho cô ta vào đây, lần này cô ta vẫn vào được.
Đỗ Chấn Diệp thì không đến, chuyện khôi hài lần trước khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, Hoa Vô Song cũng nói với bà cụ Đỗ về việc này, để cho bà cho chuẩn bị sẵn trước.
Lục Sênh Hạ hào hứng chạy tới, cô bé không nhìn thấy Đỗ Chấn Diệp nên có phần thất vọng: “Anh Chấn Diệp không tới ạ?”
“Thằng bé có việc phải xử lý nên còn chưa tới đó.” Hoa Vô Song giải thích.
Lục Sênh Hạ cúi mắt, khuôn mặt trắng nõn có vẻ u buồn: “Chắc anh Chấn Diệp còn giận vì chuyện lần trước, có khi nào anh ấy không muốn để ý đến em nữa không?”
Bà cụ Đỗ khẽ cười: “Nó bận việc thật mà, bà bảo nó viết báo cáo đấy, đợi nó viết xong bà sẽ nói nó đưa cháu ra ngoài chơi.”
“Dạ vâng ạ.” Lục Sênh Hạ nhếch miệng cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
Bà cụ Đỗ vô vỗ bàn tay nhỏ bé của cô: “Không hổ là thiên kim nhà họ Lục, xinh xắn động lòng người, hào phóng tự nhiên. Sau này gả sang nhà họ Đỗ chắc chắn bà sẽ thương con như cháu gái mình.”
Đỗ Hân Nhiên âm thầm bĩu môi, có thể gả hay không cũng là vấn đề đấy.
Nói chuyện một hồi, bà cụ Lục bèn dẫn khách khứa ra vườn hoa.
Đỗ Hân Nhiên và Hoa Hiền Phương đi ở phía sau.
Đỗ Hân Nhiên tiện tay ngắt một bông hoa nhỏ xuống, đưa lên mũi ngửi: “Hoa Hiền Phương, cửa nhà họ Lục cũng không phải khó vào lắm nhỉ.”
“Hôm nay cô Đỗ là khách mời, đương nhiên tôi phải hoan nghênh rồi.” Hoa Hiền Phương không buồn quan tâm.
“Cô tốt số hơn Hoa Vô Song nhỉ, đều được sinh ra nhưng lại có thể hưởng thụ khác biệt như thế.” Đáy mắt Đỗ Hân Nhiên đầy vẻ ghen tị.
Hoa Hiền Phương lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Cô Đỗ muốn nói gì vậy?”
Đỗ Hân Nhiên nhìn sang với ánh mắt nham hiểm lạnh băng: “Tôi đang nghĩ, cô và tổng giám đốc Lục có yêu thương như Đỗ Chấn Diệp nói không, hay như tin đồn ngoại giới đồng sàng dị mộng.”
“Dù là gì đi nữa thì nó cũng không liên quan gì tới cô cả.” Hoa Hiền Phương khịt mũi bật cười, bước nhanh hơn về phía trước.
Đỗ Hân Nhiên khẽ hừ một tiếng, sao có thể không liên quan được chứ, nếu như là ý sau thì cơ hội của cô ta lớn hơn rồi.
Cô ta cần một người đàn ông mạnh mẽ hậu thuẫn cho mình, Lục Kiến Nghi chính là người mạnh mẽ nhất, không có ai hơn cả.
Đúng lúc này, Tư Mã Ngọc Như đang gọi điện thoại cho em trai.
Cô ta bảo Tư Mã Minh Thịnh xem xem thử có ứng cử viên nào trong số các con cái hào môn không, thì Tư Mã Minh Thịnh chọn được nhà họ Tiền.
Tổng giám đốc Tiền khá thân với ông ta nên nếu có thể thông gia thì nhất định sẽ âm thầm giúp họ được đôi chút.
Vốn ông ta cũng muốn gả con gái của mình vì dù sao cũng đều đến tuổi cưới gả cả.
Còn Lục Sênh Hạ thì còn nhỏ, chỉ có thể đặt trước lễ mà thôi.