Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 551: Em không phải cũng có con riêng sao

Chương 551: Em không phải cũng có con riêng sao.

Một chút hàn quang cực kỳ sắc bén từ đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên: “Em hoài nghi, có người tiết lộ hành tung của chúng ta, sắp xếp Kiều An đến gây sự?”

Cô sờ sờ cằm, trong ánh mắt đen nhánh lóe lên ánh sáng gian xảo: “Không phải anh đã nói sao? Sau lưng sự trùng hợp toàn bộ đều có thể có một âm mưu.”

Lục Kiến Nghi vén mái tóc lộn xộn trên trán cô: “Chuyện này chỉ có em và mẹ nhỏ biết thôi sao?”

Hoa Hiền Phương ngồi dậy, mặc áo quần: “Em không muốn nghi ngờ ai cả, hi vọng là em đã nghĩ quá nhiều.”

Lục Kiến Nghi kéo cô vào lòng, hôn một cái xuống trán cô: “Chỉ cần em chịu tin tưởng anh, người gây sóng gió sẽ không đạt được.”

Hoa Hiền Phương nuốt một ngụm nước bọt.

Cô không thể hoàn toàn tin tưởng anh.

Sự tín nhiệm đối với anh chỉ có 50%.

Dù sao cho đến tận bây giờ, đối với cô mà nói, anh vẫn như cũ là một ẩn số khó mà suy xét.

Nhưng lời này cô không thể nói ra, chỉ có thể giấu ở trong lòng.

“Vợ chồng vốn là một thể, em đương nhiên sẽ cùng anh nhất trí đối ngoại.”

Lúc này, trong một căn phòng khác, Tư Mã Ngọc Như đang nói chuyện của Kiều An với Lục Vinh Hàn.

“Em vẫn luôn chô rằng Lục Kiến Nghi là thật lòng yêu Hiền Phương, không nghĩ đến hai người bọn nó là đồng giường dị mộng. Kiến Nghi còn yêu Kiều An – bạn gái lúc trước của nó, hai người còn vụиɠ ŧяộʍ sinh đứa nhỏ.”

Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Sự việc còn chưa rõ ràng, cô đừng tùy tiện đưa ra kết luận.”

“Thực ra cái cô Kiều An này trước đây em đã gặp qua một lần. Kiến Nghi và cô ta ở bên nhau rất nhiều năm rồi, ngoài cô ta, bên cạnh Kiến Nghi chưa bao giờ có người phụ nữ nào khác. Sau khi Hiền Phương gả đến, Kiến Nghi cũng không chia tay với Kiều An, thường xuyên dẫn cô ta ra vào những bữa tiệc của nhân vật lớn, làm cho Hiền Phương rất xấu hổ. Cho đến bây giờ, Kiều An vẫn ở trong một biệt thự khác của Kiến Nghi, lái xe của Kiến Nghi, dùng thẻ tín dụng là của Kiến Nghi, Kiến Nghi còn sắp xếp một giúp việc, theo sát chăm sóc bên cạnh cô ta. Mấy tháng trước Kiến Nghi còn tặng một chiếc du thuyền cho cô ta. Đây đều chứng minh Kiến Nghi căn bản không chia tay cô ta, vẫn luôn vương vấn không dứt, cho nên mới có con.”

Tư Mã Ngọc Như dùng giọng điệu không chút để ý, giống như đang nói tin tức bát quái mà thôi.

Lục Vinh Hàn sâu kín liếc cô ta một cái: “Tôi là lo lắng Hiền Phương vì chuyện này chịu đựng ảnh hưởng, không có cách nào chuyên tâm xử lý sự vụ của gia tộc.”

“Nếu bà cụ biết chuyện này, sẽ không mặc kệ, nếu như hai vợ chồng chúng nó thật sự vì vậy mâu thuẫn cãi nhau, bà cụ sẽ hòa giải.” Lục Vinh Hàn như có chút đăm chiêu nói.

Tư Mã Ngọc Như thở dài một hơi nặng nề: “Nhìn thấy Kiều An, em lại nghĩ đến bản thân, thật không nghĩ đến Kiến Nghi cũng sẽ lặp lại bi kịch trước đây của chúng ta.”

Lục Vinh Hàn chẳng nghĩ như vậy, nếu như con trai thật sự yêu Kiều An như thế, sau khi Hiền Phương rời đi, nó hẳn là nhanh chóng ở bên Kiều An, mà không phải mỗi ngày tra tấn bản thân, thống khổ đau đớn, đem dạ dày phá hư.”

Lúc ăn bữa tối, ông ta vẫn luôn âm thầm quan sát Hoa Hiền Phương.

Xem ra cô không có dị thường gì, vô cùng bình tĩnh.

Lục Kiến Nghi cũng giống như bình thường, vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho cô.

“Hoa sen ở biệt thự Cảnh Hoa nở rất đẹp, cuối tuần, anh dẫn em và đứa nhỏ cùng nhau đi ngắm hoa sen.”

“Được.” Hoa Hiền Phương gật đầu, mỉm cười.

“Em cũng muốn đi.” Tư Mã Ngọc Thanh kêu la nói, e sợ bị bỏ quên.

Lục Sênh Hạ nhéo khuôn mặt nhỏ mập mạp cậu bé: “Yên tâm, sẽ mang em theo, bố nói rồi, em có thể chơi cùng bọn chị, mẹ tuyệt đối không dám làm trái ý của bố.”

Lời này đã chắn miệng của Tư Mã Ngọc Như.

Tư Mã Ngọc Như đen mặt, trong đáy mắt hiện lên tia lửa.

“Con càng lớn càng phản nghịch, suốt ngày đối nghịch với mẹ. Về sau mà kết hôn rồi, có lẽ cũng chẳng coi mẹ là mẹ nữa.”

Lục Sênh Hạ nâng cằm lên: “Mẹ, trong mắt mẹ, con không phải cũng chỉ là món hàng sao? Con có nhận hay không chắc mẹ cũng chẳng quan tâm.”

Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh: “Con nói bậy bạ gì vậy.”

Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ: “Con đã quyết định, về sau lớn lên sẽ gả ra ngoài, dù sao mẹ cũng không cần con.”

Lục Vinh Hàn cưng chiều vuốt ve đầu cô bé: “Con mà gả ra ngoài, sẽ không thể chăm sóc bố nữa, con cam lòng rời xa bố sao?”

Lục Sênh Hạ vỗ vai ông, cười ha ha: “Bố, người mà con gả chắc chắn phải là người thừa kế tập đoàn. Con còn phải làm bà chủ, quản lý cả một gia tộc, phải trợ giúp chồng con xử lý chuyện của tập đoàn, làm một người vợ tốt và một người phụ nữ mạnh mẽ. Nếu chọn người ở rễ thì lại không thể gả được cho người thừa kế, như vậy thì tiếc nuối làm sao.”

Bà Lục cười: “Hóa ra Sênh Hạ cân nhắc còn chu đáo hơn chúng ta, con đó, đúng là trưởng thành rồi.”

Lục Vinh Hàn lắc đầu bật cười, nói đùa: “Con gái lớn đúng là không dùng được.”

Lục Kiến Nghi trầm mặc không nói gì, chuyên tâm lột vỏ tôm cho vợ.

Anh biết Hoa Hiền Phương thích ăn tôm, nhưng không biết cách lột, nên thường xuyên làm cho vợ.

Sauk hi lột xong, anh đem tôm để vào bát Hoa Hiền Phương và Hứa Kiến Quân.

Hoa Hiền Phương nở nụ cười xinh đẹp, cho tôm vào miệng anh để báo đáp lại.

Bàn ăn nhà họ Lục rất động lớn, những động tác thân mật như vậy cũng không quá để người khác chú ý.

Nhưng Lục Sênh Hạ ngồi đối diện, nhìn thấy rất rõ, cô bé liền che miệng cười: “Em cảm thấy anh và chị dâu ngày nào cũng sống như kiểu tuần trăng mặt.”

Lục Kiến Nghi cong môi cười, đối với cô ngốc này, anh cưng chiều còn chưa đủ.

“Nói đến tuần trăng mặt, anh phải lên kế hoạch một chút. Chờ bọn nhỏ lớn rồi, sẽ đưa bọn chúng đi vòng quanh thế giới.”

Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Nghỉ hè mà đến, Tiểu Quân phải đi học, cho nên phải đợi đến hè sang năm.”

“Vậy thì đợi đến hè sang năm, bọn nhỏ cũng mới một tuổi, biết đi rồi.”

Lục Kiến Nghi nở một nụ cười mê người.

Tư Mã Ngọc Như cảm thấy hai người đúng là làm trò, giống như đang biểu diễn ân ái cho bọn họ nhìn.

Bí mật còn làm loạn như vậy.

Con của Kiều An chắc chắn là của Lục Kiến Nghi, nhất định là Hoa Hiền Phương cản trở nên cậu ta mới không nhận.

“Con cái thì phải ở trong một gia đình hoàn chỉnh, có bố mẹ yêu thương mới có thể lớn lên khỏe mạnh. Gia đình mà thiếu thốn, thì tâm lý của trẻ con cũng không thể khỏe mạnh được, ít nhiều cũng có khiếm khuyết.”

Hứa Kiến Quân cho là cô ta đang nói mình, nhấc cái đầu lên, chững chạc nói: “Mặc dù con và bố không ở cùng nhau, nhưng bố ma vương rất yêu con, con cũng rất yêu bố. Cho nên gia đình con không thiếu thốn.”

Tư Mã Ngọc Như xua tay: “Bác không nói con, con là một đứa trẻ may mắn, được mọi người yêu thương.”

Bà cụ Lục và bà Lục đều ở đây, cô ta không dám nói nhiều nhưng trong lòng thầm châm chọc.

Hoa Hiền Phương rõ ràng là tiêu chuẩn cân hai.

Tự mình mang theo con riêng sống ở nhà họ Lục, nhưng lại không cho con riêng của Lục Kiến Nghi vào cửa.