Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 437: Tìm thủ phạm

Chương 437: Tìm thủ phạm.

Hoa Hiền Phương hơi giật mình: “Kiều Sam mua cho mấy đứa nhỏ, vẫn chưa mặc. Chị bảo thím Trương giặt sạch trước đã, làm sao vậy?”

“Quần áo có chứa chất độc độc tố cao là xyanua, chỉ cần một chút là có thể gϊếŧ chết người, thím Trương đã bị nhiễm độc chính trong lúc giặt đồ.”

Bà Lục đang uống trà, nghe lời nói này, ngón tay khẽ run, tách trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Hoa Phi, cậu có khi nào sai rồi không, quần áo làm sao có chất độc được?”

Hoa Hiền Phương nắm chặt tay, một ngọn lửa giận dữ bốc lên, xông thẳng từ ngực lên đầu.

Xyanua là gì? Bất cứ ai xem tiểu thuyết trinh thám và phim truyền hình đều biết được, nó là vua của các loại độc, cực kỳ độc, và thường được dùng trong các vụ ám sát.

Chỉ cần một microgram cũng có thể gây ngộ độc gϊếŧ chết một con voi.

Cô biết Lục Kiều Sam không có lòng tốt, may mà cô cảnh giác, không để bọn trẻ mặc, nếu không người bị làm hại là bọn trẻ.

Cô ấy lập tức đề nghị Bộ trưởng an ninh nhờ người của Cục kiểm nghiệm đến giám định.

Lần này Lâm Kiều Sam chắc chắn phải chết.

Trong biệt thự nhà họ Lưu, Lâm Kiều Sam rót một ly sâm panh, muốn ăn mừng trước chiến thắng của chính mình.

Cô ta gần như có thể tưởng tượng ra được, lúc những đứa trẻ chết đi, Hoa Hiền Phương sẽ suy sụp như thế nào, khóc đến chết đi sống lại, lòng đau như cắt.

Con trai không còn, địa vị của cô trong nhà họ Lục cũng sẽ sụp đổ, không thể nào đứng lên được nữa.

Cô phải nhanh chóng chuẩn bị một bộ váy màu đen, chuẩn bị tham gia tang lễ.

Cô đã nghĩ xong hết mọi thứ, nếu như kiểm tra ra quần áo có vấn đề, cô ta sẽ đem đổ hết tội lỗi lên người trợ lý đã chết là Hiểu Cam, quần áo là do Hiểu Cam mua, dù sao thì cô ta cũng đã chết vì ngộ độc khí, chết rồi không có người đối chứng.

Dù sao cô ta cũng là con gái nhà họ Lục, nhà họ Lục chắc chắn sẽ không bắt giam cô ta vào tù vì cái chết của một đứa trẻ.

Nhấm nháp một hớp sâm panh, cô ta đứng dậy, quay cuồng hạnh phúc ở trong phòng khách, tâm trạng rất vui vẻ.

Chuông cửa vang lên, người làm ra mở cửa.

Finn đi vào cùng với mấy người mặc đồ màu đen: “Mang cô ta đi.”

Anh ta ra lệnh, những người mặc đồ đen nhanh chóng tiến lên, giữ chặt Lục Kiều Sam.

“Các người muốn làm cái gì vậy?” Lục Kiều Sam liều mạng vùng vẫy.

“Đưa cô trở lại nhà họ Lục.” Finn lạnh lùng nói ra một câu, xua tay, người mặc áo đen liền kéo cô ta đi ra ngoài.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, người nhà họ Lục làm sao mà nhanh như vậy đã biết chuyện, nhanh hơn cô ta tưởng tượng rất nhiều.

Trong nhà họ Lục.

Tất cả mọi người đều ở đây, khung cảnh giống như một buổi thẩm vấn.

Cô ta vừa bước tới cửa, Lục Kiến Nghi đã lao vυ't tới nhanh như chớp, túm tóc ném cô ta xuống đất.

“Lục Kiến Nghi, cậu làm cái gì vậy, có phải là cậu đã điên rồi phải không?”

Cô ta vội vàng ôm lấy khuôn mặt mình, sợ rằng sẽ phá hỏng vẻ ngoài xinh đẹp của chính mình.

“Lục Kiều Sam, chị chán sống rồi phải không, chị muốn chết thì tôi sẽ tiễn chị một đoạn đường.” Lục Kiến Nghi kéo tay cô ta, vặn ra sau lưng.

“Bốp bốp.” Hai cái tát đánh tới, đánh cho khuôn mặt cô ta vặn vẹo, mũi chảy máu, khuôn mặt lập tức đỏ bừng và sưng lên như cái túi.

Lục Kiều Sam không quan tâm đến cơn đau, vất vả từ trên mặt đất đứng dậy, hoảng hốt trốn đằng sau bà Lục.

Bà Lục gạt cô ta ra: “Cô đừng gọi tôi là mẹ, cô không phải con gái của tôi.”

Lục Vinh Hàn nghiến răng nghiến lợi, từ trên sofa đứng dậy tiến tới: “Tôi làm sao có thể sinh ra loại người xấu xa như cô, ngay cả cháu ruột của mình cũng sẵn sàng gϊếŧ chết.”

Lục Kiều Sam giả vờ bối rối kinh ngạc, giống như tất cả những chuyện gì đều không biết: “Bố, bố đang nói gì vậy? Con đã làm cái gì cơ?”

Bà Lục chọc mạnh lên trán cô ta: “Quần áo cô tặng bọn trẻ có chất độc, thím Trương bời vì trúng độc mà phải vào viện. Thật sai lầm khi mà tôi đã nghĩ cô đã thay đổi sự xấu xa của mình để trở nên tốt hơn. Không ngờ rằng, chỉ là con chồn đến nhà gà chúc tết, không có ý tốt.

Lục Kiều Sam tiếp tục giả ngu: “Không thể nào, quần áo là con bảo Hiểu Cam mua, từ lúc Hoa Hiền Phương còn chưa sinh con đã mua rồi, giặt sạch sẽ, loại bỏ chất độc hoàn toàn rồi cất vào trong tủ của con. Làm sao có thể có chất độc có độc tố cao được?”

“Lục Kiều Sam, cô cho rằng đổ hết trách nhiệm cho một người đã chết là có thể giải quyết được tất cả vấn đề sao?” Ánh mắt của Lục Kiến Nghi sắc bén, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, đông lạnh khí ấm mà anh ấy phun ra thành băng.

“Cảnh sát đã xác nhận, cái chết của Hiểu Cam không phải tai nạn, mà là một vụ gϊếŧ người? Hơn một tháng trước, trong vụ án đầu xe ben, người thuê tài xế là Hiểu Cam, kẻ gϊếŧ người thật sự sợ cô ta nói ra mọi chuyện, nên đã gϊếŧ người để bịt miệng.”

Các cơ trên mặt Lục Kiều Sam co quắp lại: “Cái gì tôi cũng đều không biết, một chút cũng không có liên quan đến tôi, chắc chắn là Hiểu Cam đã bị người khác mua chuộc.”

Lục Kiến Nghi lạnh lùng nói: “Chị cho rằng xóa lịch sử trò chuyện trên máy tính của mình đi rồi thì không có cách nào kiểm tra ra phải không? Tôi đã tìm ra tất cả lịch sử trò chuyện của chị từ các công ty có liên quan.”

Lục Kiều Sam liều mạng lắc đầu, cô ta sẽ không thừa nhận, có chết cũng không thừa nhận.

“Tôi không làm cái gì cả, Facebook của tôi bị đánh cắp, là có người lấy tên của tôi để làm, một chút quan hệ với tôi cũng không có.”

“Mạo danh chị ở trong nhà của chị?” Lục Kiến Nghi nắm tóc cô ta kéo một cách thô bạo, khiến cho cô ta vì đau đớn mà hét lên.

“Tôi đã nói không phải là tôi, không phải tôi, không phải tôi…” Cô ta tuyệt vọng hét lớn như lên cơn điên.

“Đưa cô ta lên máy kiểm tra nói dối.” Lục Kiến Nghi vẫy tay, một vài nhân viên an ninh bước tới, kéo cô ta vào một căn phòng nhỏ tối tăm.

Một giờ sau, Bộ trưởng bộ an ninh đi ra, Lục Kiều Sam không thông qua cuộc kiểm tra.

Lục Kiến Nghi nâng cằm cô ta lên: “Tốt nhất chị nên thành thật giải thích rõ ràng mọi chuyện, nếu không tôi sẽ thưởng cho chị một viên đạn, khiến chị sớm đi gặp diêm vương.”

Áo Lục Kiều Sam ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng cô ta nghiến răng không chịu nhả ra.

“Tôi không làm cái gì cả, cái máy kiểm tra kia vốn dĩ là không chính xác, tôi tốt xấu gì cũng là chị gái của anh, anh muốn gϊếŧ tôi thì sẽ bị sấm sét trên trời đánh chết.”

Lục Kiến Nghi nói với một tia chế nhạo:

“Đương nhiên tôi sẽ không tự tay gϊếŧ chị, sẽ làm bẩn tay tôi. Sau lưng chị đang gánh tội mấy vụ án gϊếŧ người, tôi nói chị bị kết án tử hình thì không có thẩm phán nào dám phản đối tôi.”

Lục Kiều Sam như thể bị sét đánh, cả người lên cơn co giật dữ dội: “Mẹ ơi, mẹ cứu con, con là con gái ruột của mẹ mà, mẹ cứu con với. Con không làm gì cả, là người khác đổ tội cho con.”

Bà Lục nhìn cô ta chằm chằm, thâm trầm, dường như đang nhìn một người xa lạ:

“Có một số chuyện luôn để ở trong lòng tôi, hiện tại đã rõ ràng rồi. Hai người các người là chị em song sinh, cùng ở trong bụng của tôi, cùng được sinh ra. Tôi không thể nào tin được hai người lại cách xa nhau như vậy, một bên là rồng là phượng, một bên lại ngốc nghếch vô cùng.”

Bà ấy dừng lại, nói ra một cách rõ ràng và mạnh mẽ: “Tôi muốn làm giám định quan hệ cha mẹ con cái.”

Mắt Lục Kiều Sam mở to hơn một chiếc chuông đồng.

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con là con gái ruột của mẹ, tại sao phải làm giám định quan hệ cha mẹ con cái?”

Ánh mắt của bà Lục lướt qua mặt cô ta: “Trông cô không giống con gái của tôi.”

Ở phía bên ghế sofa, tay của Tư Mã Ngọc Như khẽ run lên, dường như bị sốc trước lời nói của bà Lục.