Chương 424: Trả trái tim lại cho em.
“Anh không biết bắt đầu từ lúc nào, em đã trở thành một phần trong anh. Em vừa đi, trái tin anh sẽ trống rỗng, mỗi ngày đều rất đau, uống thuốc giảm đau cũng vô ích. Anh biết, em rất hối hận khi trở về thành phố Long Minh này. Quả thật em không nên trở lại. Đợi thêm 2 năm nữa, khi đó, có lẽ anh đã là cái xác rồi, là một cỗ thi thể biết di chuyển.”
Lời anh nói giống như cơn gió lạnh vậy, thổi trái tim Hoa Hiền Phương lạnh toát.
Nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, không nói gì, giống như là không nghe được anh nói.
Một chút bá đạo xuất hiện trên mặt anh: “Anh sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa, em không cần ly hôn, chỉ có thể là góa phụ. Thẩm phán nào phán ly hôn, anh sẽ biến hắn thành hòa thượng. Nếu như em nằng nặc muốn đi. Vậy chỉ có một cách, hãy bước qua xác của anh.”
Câu này giống như chọc giận cô, cô năm lấy gối và ném vào anh: “Lục Kiến Nghi, anh là tên khốn kiếp! Tôi không phải đầy tớ của anh, tôi có quyền lựa chọn, sống cùng anh không hạnh phúc, không vui vẻ, thời gian lâu rồi, anh cũng không chết, nhưng tôi thì có. Chẳng lẽ anh hy vọng tôi chết sao?”
Một giới hạn cực điểm xuất hiện trên mặt anh, đột nhiên anh trèo lên giường, ôm lấy cô: “Có thể anh chưa đủ tư cách, chưa học được làm người chồng tốt là như thế nào. Nhưng cho anh thêm một cơ hội, bảo đảm sẽ không để em thất vọng.”
Ở trên thương trường, anh là chiến thần, ở trong tình cảm, anh như là một tờ giấy trắng, chưa có mảnh tình vắt vai nào, cho nên ở bốn năm trước, anh không biết mình đã yêu Hoa Hiền Phương.
Anh là một người sống nội tâm, chỉ biết đem cảm tình giấu ở trong lòng, không giống Hứa Nhã Thanh, sẽ biểu đạt ra ngoài.
Hoa Hiền Phương lại là phụ nữ, cô không thích đoán, cũng sẽ không đoán, cô phải nghe rõ được tiếng lòng của đối phương mới có thể phán đoán.
Lục Kiến Nghi là người có “tiền án”, anh đã từng ghét cô, kỳ thị cô, bắt nạt cô, lại không thật lòng muốn cưới cô, không giống Hứa Nhã Thanh luôn đối xử ấm áp với cô, cho nên cô căn bản không dám suy đoán, cho dù anh vô cùng chiều cô, cô cũng chỉ thấy đang cố kéo quan hệ.
“Lục Kiến Nghi, anh căn bản cũng không quan tâm tôi, miễn cưỡng bên nhau cũng không có kết quả gì? Anh không thể bỏ qua cho tôi sao, để cho tôi sống ung dung một chút sao? Tôi muốn là người chồng yêu thương mình hết, không phải là người không để tôi trong tim, nhưng lại đặt người khác lên đầu.”
Lục Kiến Nghi run run, anh không nghĩ tới cô sẽ nghĩ như vậy ,xem ra biểu hiện của anh rất tệ mới khiến cô có cảm giác sai lệch như vậy.
“Ngày hôm qua là anh sai, anh rời đi không phải là bởi vì người kia quan trọng hơn em và con, em và con là quan trọng nhất, không ai có thể so sánh được, chẳng qua là…” Anh muốn nói điều gì, nhưng lại thôi: “Anh cho là mình có thể xử lý được, không nghĩ tới làm mọi thứ hỏng bét. Anh biết, anh khiến cho em thất vọng, anh không có cách nào đền bù, cũng không đáng giá được em tha thứ. Chẳng qua là nể mặt con, cho thêm anh một cơ hội, sau này dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không rời các người mà đi.”
Cô cắn môi dưới, thoáng qua một chút kiên quyết từ đáy mắt: “Anh cảm thấy người chết rồi còn có thể sống lại sao?”
Anh hơi ngẩn ra, nhìn cô không trả lời, không hiểu ý của cô.
Cô cười lạnh một tiếng: “Người chết rồi dĩ nhiên sẽ không sống lại, tim cũng giống vậy, tim tôi đã chết, bị anh bóp chết rồi, nó không thể nào sống lại. Thật xin lỗi, chờ đứa trẻ ra đời, chúng ta ly dị đi, khoảng thời gian này, chúng ta có thể thật suy nghĩ về quyền nuôi dưỡng.”
Mỗi một chữ của cô đều giống như một cây đinh đâm vào tim của anh, ở trong l*иg ngực của anh đâm thành từng lỗ, máu ứa ra.
“Người chết rồi không thể sống lại, nhưng trái tim có thể, anh trả lại tim cho em.”
Cô nhìn thẳng anh, trong mắt không có ánh sáng, không có hy vọng, mà giống như bị lửa thiêu: “Trái tim của anh không phải của tôi, tôi không dám nhận.”
Anh đặt tay cô lên ngực: “Em muốn cũng được, không muốn cũng được, đều là của em. Anh nói với em, đợi đến khi hoa Kadupul nở, hãy dùng trái tim của em trả lại cho anh. Thật ra trái tim của anh sớm đã là của em, chỉ là trái tim của em chưa bao giờ thuộc về anh.”
Một chút mơ hồ ẩn sau ánh mắt của cô, khuôn mặt anh núp sau hàng nước mắt, cô không thấy rõ, chỉ có thể nhìn được một đôi mắt chớp sáng trong bóng đêm.
Cô không phân rõ anh nói thật hay giả, anh là một cao thủ nói dối, diễn xuất tuyệt đỉnh, cô có thể tin sao?
Không, cô không muốn là kẻ ngu!
“Lục Kiến Nghi, tôi biết, tôi rất ngốc, rất dễ dàng bị lừa gạt, nhưng bây giờ, tôi khác rồi, mỗi ngày đều nâng cao trí thông minh, lời của tôi nói, một chữ tôi cũng không tin.”
Đôi vai của anh lạnh lẽo, nỗi lạnh lẽo từ sâu thẳm tràm ra, khiến tứ chi ngũ tạng phát lạnh.
Cô đã đóng cửa trái tim rồi, ngoài cửa anh ở ngoài cửa, không mở cho anh nữa.
“Anh đã nói, em muốn đi, chỉ có một con đường, đó là bước qua xác anh, sẽ không còn cách khác nữa.”
Anh ngồi dậy, dọn đồ ra ngoài.
Anh như đưa đám, chán chường, phiền não và tuyệt vọng, không biết mình nên làm như thế nào mới có thể làm khiến cô hồi tâm chuyển ý.
Anh điên cuồng đến mơ hồ, buồn bực đấm từng đấm lên thân cây.
Cây cổ thụ đung đưa kịch liệt, lá rụng bay tán loạn, văng đầy đầu, vai anh.
Anh không có dừng lại, giống như là phát điên vậy không ngừng đánh, vỏ cây bị đập rớt, thân cây bị đập ra tạo từng cái từng lỗ, mà mười ngón tay của anh cũng rách rồi, in từng vết máu trên thân cây.
Anh không thấy đau vì tim anh còn đau hơn.
Một tia chớp hoa đánh xuống, tiếng sấm ầm, mấy phút sau mưa to như trút nước xuống, anh dầm mưa mặc kệ mọi thứ, như đá ngồi trên mặt đất.
Mưa càng ngày càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại, anh không nhúc nhích, tuỳ ý để nước mưa dội thẳng, giống như đã trên.
Hoa Hiền Phương nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Lo lắng con bị tiếng sấm đánh thức, cô đi đến phòng con.
Phòng của cô, bên ngoài là vườn hoa, không thấy được ven hồ, nhưng phòng con thì có thể thấy.
Xuyên qua tầng mưa bụi, cô nhìn thấy bóng đen trước cây cổ thụ.
Lúc nước mưa dày đặc, anh như bị hòa trộn vậy, biến mất trong màn mưa, khi mưa nhỏ một chút, anh lại xuất hiện, vẫn giống như trước vậy, không nhúc nhích, tựa như một tượng đá không có linh hồn.
Cô chưa trở về phòng, nằm bên, chỉ cần hơi nhấc đầu, cô có thể thấy bóng đen phía xa xa.
Mưa to suốt cả một buổi tối, cho đến trời sáng cũng không ngớt.
Mà bóng người ở kia, như bị ấn tạm dừng vậy.