Chương 142: Không phụ công sức làm vợ lẽ.
“Tại sao?” Cô run rẩy
“Trực tiếp đưa đến am ni cô.” Anh lạnh lùng nói từng chữ một, mỗi một chữ đều là một loại uy hϊếp.
Người phụ nữ vô liêm sỉ, cả ngày đều không định tính, muốn tìm nhà tiếp theo, anh phải ngăn cản ý nghĩ hoang tưởng này của cô.
Hoa Hiền Phương rùng mình một cái, vô cùng kinh sợ: “Anh đây là can thiệp vào quyền người làm ni cô thì phải tự nguyện, tôi không tự nguyện, am ni cô sẽ không nhận đâu.”
Lục Kiến Nghi đứng lên, đi đến trước bàn, xoay quả địa cầu trên đó: “Tôi đã đặc biệt xây một am ni cô cho cô.”
Khóe miệng Hoa Hiền Phương co rút, cảm thấy có một tiếng sấm đáng sợ từ trên đỉnh đầu đến ngón chân, khiến cả người cô giòn tan.
Gương mặt của anh vô cùng đẹp trai, tinh xảo như vậy, hoàn hảo như vậy, dường như không thể tìm được một gương mặt nào đẹp được như vậy.
Nhưng anh vĩnh viễn đều được bao phụ bởi lớp hàn băng, khiến cô mỗi lần nhìn thấy, đều cảm thấy lạnh lẽo, không dám nhìn thắng.
Lời của anh không chỉ là uy hϊếp, không chỉ là đe dọa. Cô hoàn toàn tin tưởng, anh có thể làm được.
Có tiền có thể làm được tất cả, anh không chỉ có tiền, còn có quyền lực, đối phó với cô, còn không bằng giẫm chết một con kiến.
Biển người rộng lớn, trên thế giới này có rất nhiều người mất tích, người không tìm thấy cũng rất nhiều.
Cô mất tích rồi, người nhà cho dù có báo cảnh sát, cảnh sát nhiều nhất sẽ đóng dấu vụ án của cô với một liên kết bị mất tích, nó sẽ được xếp vào một vụ án mở, về việc khi nào sẽ được tìm thấy thì không thể biết được.
Nhưng…
“Tôi chỉ là một con kiến, không đáng kể, đáng để anh phát động nhiều người như vậy sao?”
Anh hơi nghiêng người, đôi môi mỏng dường như bao phủ lấy cô, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào mặt cô, khiến cô có cảm giác đau rát nóng bỏng.
“Tôi đã từng nói phải khiến cô cảm nhận dược mùi vị của địa ngục, một khi bắt đầu thì sẽ không dừng lại.” Giọng nói của anh dường như bị hơi nóng thiêu đốt đến sôi trào, nhưng lửa địa ngục, lúc nào cũng có thể thiêu cô thành tro.
“Anh không muốn ly hôn, chính là vì hành hạ tôi sao?”
“Địa ngục không có hồi kết.” Đôi môi mỏng của anh cong lên độ cong âm hiểm, khiến toàn thân cô lạnh toát, một lát lại phát nóng, giống như bệnh sốt rét vậy.
Người cô lấy không phải là một người đàn ông, mà là Satan tái sinh, thủ lĩnh của địa ngục.
“Anh không ly hôn với tôi, Hoa Mộng Lan phải làm sao? Anh thật sự định cho cô ta làm vợ lẽ cả đời sao?”
“Người được cưng chiều không phải đều là vợ lẽ sao?” Khóe miệng anh càng thêm tia tà mị.
Cô hít một hơi, để Hoa Mộng Lan làm vợ lẽ là bởi vì cưng chiều cô ta sao?
Lời này khiến cô biết, rốt cuộc là thích? Hay là lo?
Cô im lặng một lúc, Lục Kiến Nghi đột nhiên bắt lấy tay cô, đặt trên quả địa cầu: “Tôi cho cô một quyền lợi, để cô tự mình chọn vị trí, cô muốn xảy am ni cô ở đâu?”
Ngón tay cô như bị kim châm vậy, khẽ run rẩy, muốn rút tay ra, nhưng ngón tay anh siết chặt, không để cô thoát.
Anh xoay nhẹ một cái, quả địa cầu bắt đầu chuyện động.
Trước mắt cô chỉ còn lại một mảnh màu xanh, màu xanh lam khiến đầu óc cô choáng váng.
“Tôi vẫn là làm con rối thì tốt hơn, am ni cô không thích hợp với tôi, tôi là động vật ăn thịt, cả ngày ăn chay thì sẽ điên mất.”
Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng cọ vào tai cô, mang theo một loại trêu chọc ám muội: “Biết chọn lựa là tốt.”
Đây là một loại cảnh cáo, ngoại trừ ngoan ngoãn làm con rối, để mặc anh hành hạ, cô không có con đường thứ hai.
Lúc này, Hoa Mộng Lan đang ở trong phòng Lục Kiều Sam, giúp cô ta bôi kem lô hội.
“Kiều Sam, tôi muốn giúp cô, nhưng Tần Nhân Thiên lấy mất điện thoại của tôi đi rồi, tôi không thể gọi điện thoại cho bác gái.”
“Tôi biết, không trách cô, đều trách đồ đê tiện xấu xa kia, quá biết quyế rũ đàn ông.” Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi.
“Kiều Sam, lần này chúng ta quá xúc động rồi, sau này không thể lại công khai trừng phạt cô ta nữa, chạm đến quyền uy của Kiến Nghi, chúng ta phải đổi phương thức, tấn công từ mặt bên.” Trong mắt Hoa Mộng Lan hiện lên tia sáng âm lạnh.
“Tôi biết rồi.” Lục Kiều Sam tức giận gật đầu.
Sau khi thoa xong kem lô hội, giọng nói của Hoa Mộng Lan lại truyền đến: “Tôi nghe nói Hoa Hiền Phương bắt đầu học gia quy rồi, em cũng muốn học, dù sao sau này con em cũng là con trai lớn nhà họ Lục, hiểu rõ được gia quy, mới có thể bảo vệ nó tốt hơn.”
Cô ta dừng lại, thay đổi giọng điệu: “Nhưng em hỏi bác gái về chuyện gia quy thì bác nói em không phải là người nhà họ Lục, không thể xem gia quy. Em đã mang thai con nhà họ Lục rồi, sao có thể không được coi là người nhà họ Lục chứ?”
Lục Kiều Sam vỗ đầu: “Chị quên mất chuyện này, theo nội quy, người làm lẽ phải ký một hợp đồng nội bộ, sau khi ký xong mới chính thức trở thành người nhà họ Lục, có thể chuyển vào nhà chính. Nếu như không ký, chỉ có thể xem là nhân tình.”
“Vậy Hoa Hiền Phương cũng không thể đuổi em đi sao?” Mắt Hoa Mộng Lan sáng lên.
“Tất nhiên rồi, vợ lẽ và những người phụ nữ bên ngoài không giống nhau, mặc dù em không thể nhận được sự bảo vệ của luật pháp hôn nhân, nhưng có thể nhận được sự bảo vệ của gia quy.” Lục Kiều Sam nói.
Hoa Mộng Lan gật đầu, trong mắt lóe lên tia kỳ lạ.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lục Kiến Nghi đi ra vườn hoa, cô ta cũng đi theo.
“Kiến Nghi, tối qua em suy nghĩ rất nhiều chuyện. Trên người em và em gái đều chảy cùng một dòng máu, tình cảm sâu đậm, không thể bởi vì cuộc hôn nhân này mà trở mặt thành thù được. Em gái cố kỵ em và đứa nhỏ trong bụng em, sợ em sẽ cướp mất vị trí của em ấy, em có thể hiểu được tâm trạng của em ấy. Em rất muốn để em ấy yên tâm, không xem em làm kẻ thù nữa.”
Cô ta cúi đầu, nói nhỏ, dáng vẻ chân thành nhượng bộ.
Đôi mắt hoa đào của Lục Kiến Nghi nheo lại, nhàn nhạt liếc cô ta, đôi môi mỏng cong lên, cười như không cười: “Cô định làm thế nào để cô ấy yên tâm?”
Hoa Mộng Lan cắn môi, im lặng không nói, giống như đang do dự cái gì đó, sau khi im lặng một lúc lâu, cô ta mới thở dài thườn thượt, lộ ra vẻ bất lực và chua xót.
“Em muốn chân chính làm vợ lẽ của anh. Em nghe nói nhà họ Lục phải ký khế ước mới có thể coi như là được lấy vào nhà, nếu không sẽ có thân phận nhân tình. Chỉ khi em ký vào khế ước, em gái mới có thể hiểu được chân tâm của em, biết em không muốn tranh giành với em ấy.”
Đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi lóe lên, trong mắt hiện lên một tia âm trầm khó tả: “Cô chắc chắn muốn làm vợ lẽ?”
“Vâng.” Cô ta không hề do dự gật đầu.
Đây gọi là lấy lùi làm tiến, bây giờ thân phận của cô ta chỉ là một nhân tình, đến vợ lẽ còn không bằng, quá ngại ngùng rồi.
Hoa Hiền Phương không chỉ có thể tùy ý tìm cơ hội đuổi cô ta ra ngoài, còn có thể lợi dụng thân phận của mình để chèn ép cô ta.
Cô ta không thể để chuyện này xảy ra.
Cô ta phải được ở lại trước, bám vững, chính thức trở thành con dâu nhà họ Lục mới có thể đủ năng lực tiếp tục chiến đấu với Hoa Hiền Phương.
Đến lúc đó sẽ đuổi Hoa Hiền Phương đi, cô ta có thể thuận lợi kế vị.
Lục Kiến Nghi không hề suy nghĩ quá lâu, im lặng một lúc, gật đầu: “Đợi sau khi giám định xong, tôi sẽ suy nghĩ.”
Một dây thần kinh nhạy cảm trên mặt cô ta co giật dữ dội, chờ giám định kết quả cha con?
Vậy thì không phải quá muộn rồi sao?