Chương 117: Không muốn con cái.
Hoa Hiền Phương quả thực bị đả kích một chút, nhưng đây là chuyện cô đã biết từ lâu, cô cũng không kinh ngạc.
Cô biết rất rõ rằng Hoa Mộng Lan đang thị uy với cô, cô không thể bị cô ta đè ép, nếu không sau này cô sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
“Tôi nghĩ chưa chắc. Nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, mọi trở ngại đều là mây bay. Do dự chỉ có thể nói đó không phải là tình yêu đích thực.”
Khóe miệng Hoa Mộng Lan như bị đâm thủng, co giật dữ dội, lời này đâm thẳng vào trái tim cô ta.
“Kiến Nghị nói với tôi là sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ ly hôn với cô, bảo tôi tạm thời nhẫn nại. Chúng ta là chị em, tôi cũng không muốn đối xử với cô như vậy, nhưng con tôi không thể là con ngoài giá thú. Nó là cháu trai cô, có quan hệ huyết thống với cô, tôi tin cô có thể thông cảm, thành toàn cho đứa trẻ tội nghiệp này.”
Cô ta giả vờ đáng thương, mong được cảm thông.
Hoa Hiền Phương nhún vai, mặt không biểu cảm: “Lời này chị đi nói với Lục Kiến Nghi đi. Buổi trưa tôi đã nói với anh ấy rồi, chỉ cần anh ấy nói thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ ký.”
Hoa Mộng Lan không tin cô sẽ sảng khoái như vậy, chỉ là đang gạt cô ta mà thôi, nhưng cô ta cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nhạt: “Tôi nhất định phải nói những lời này của cô với Kiến Nghi.”
Ngay khi trở về, cô ta vội vàng bảo Trần Trúc tìm Lục Kiến Nghi, nói cô ta đang nôn mửa dữ dội, không thể ăn được gì, như vậy Lục Kiến Nghi sẽ đến.
Vừa nhìn thấy anh, cô ta đã giả bộ vô cùng đau đớn: “Kiến Nghi, em khó chịu lắm, ăn vào là nôn, phải làm sao bây giờ?”
Trên mặt Lục Kiến Nghi không có biểu hiện gì, thản nhiên bảo Trần Trúc đi tìm bác sĩ.
“Không cần.”
Cô ta vội vàng xua tay: “Em nghĩ cục cưng gần đây không vui nên đang trừng phạt em. Em thật vô dụng. Nó vừa sinh ra sẽ là đứa con ngoài giá thú, không có thân phận và địa vị, lớn lên sẽ bị người khác cười nhạo. Em đã xem nhiều bộ phim truyền hình. Khi một đứa con riêng trưởng thành, nó sẽ rất tự ti, hướng nội, không thể lớn lên khỏe mạnh. Kiến Nghi, anh nói con chúng ta sau này nên làm gì bây giờ?”
Cô ta nói xong liền khóc lên.
Một tia sắc bén chợt lóe lên trong đáy mắt Lục Kiến Nghi: “Cô muốn gì?”
“Em… Em chỉ muốn cho đứa trẻ một thân phận.” Cô ta cúi đầu, giọng nói rất trầm, nhưng rất rõ ràng.
Cô ta không thể nói mình muốn làm vợ, đứa trẻ là lá chắn tốt nhất.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi trở nên lạnh lẽo, như thể ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ tảng băng: “Hoa Hiền Phương sẽ mãi là vợ tôi, cô đồng ý thì ở bên cạnh tôi, không muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Lời này như một gáo nước lạnh tàn nhẫn dội xuống đỉnh đầu Hoa Mộng Lan, khiến trái tim cô ta rét run, lạnh toát cả tay chân.
Lúc này cô ta mới hiểu ý của Lục Kiến Nghi, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc khiến cô ta trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận, anh chỉ muốn như Lục Vinh Hàn có hai vợ. Cho nên anh mới không ly hôn.
Sao cô ta có thể làm vợ lẽ?
Vị trí mợ chủ vốn là của cô ta, Hoa Hiền Phương là tu hú chiếm tổ chim khách, nhất định phải khiến cô nhường vị trí.
Cô ta muốn hét lên, hét thật to, nhưng lại không dám, nếu vậy thì thật sự xong rồi.
“Kiến Nghi, anh hiểu lầm em, em chỉ muốn… Khi đứa trẻ được sinh ra hãy để Hiền Phương nhận làm con mình, để nó không phải là con ngoài giá thú. Chúng em là chị em, em ấy và đứa trẻ có cùng huyết thống, nhận nó là con trai cũng không quá đáng phải không?”
Đôi mắt đen như băng của Lục Kiến Nghi lóe lên, trong đó có một tia ấm áp nhẹ: “Tôi biết cô là một người phụ nữ thức thời.”
Cô ta ôm chầm lấy anh nói: “Kiến Nghi, chỉ cần có thể ở bên anh, có danh phận hay không đều không quan trọng. Em không quan tâm đến những thứ hư vô này, tất cả những gì em quan tâm là trái tim anh.”
Anh đưa tay lên xoa đầu cô ta, động tác trở nên dịu dàng: “Như vậy mới đáng yêu.”
Cô ta vùi đầu vào vòng tay anh, giấu đi sự không cam lòng và oán hận trên gương mặt.
Cô ta không thể sốt ruột, trước tiên cô ta phải có được trái tim của anh thì mới có thể đánh bại Hoa Hiền Phương, giành lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về cô ta.
Trong phòng khác.
Tư Mã Ngọc Như đến gặp Hoa Hiền Phương.
Cô ta biết Hoa Hiền Phương nhất định sẽ vì Hoa Mộng Lan mà cảm thấy khó chịu.
“Hiền Phương, người đàn ông mạnh mẽ trên đấu trường quyền lực từ trước đến nay luôn là đối tượng phụ nữ theo đuổi. Thỉnh thoảng tìm vui, gặp dịp thì chơi là chuyện rất bình thường, hầu như không có ai là ngoại lệ. Cô hãy thư giãn đầu óc và nghĩ thoáng ra thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Hoa Hiền Phương cười thê lương.
Tất nhiên cô hiểu rõ điều này.
Hồng kỳ không ngã, cờ màu tung bay gần như đã trở thành quen thuộc trong nhà quyền quý.
Cô nào dám đòi hỏi cái gọi là một lòng chứ?
Chỉ có Thời Thạch mới có thể thực sự cho cô cuộc hôn nhân và tình yêu mà cô muốn.
Nhưng Thời Thạch sẽ không bao giờ trở về nữa.
Cuộc đời của cô đã bị hủy hoại trong tay Lục Kiến Nghi.
“Tôi chưa bao giờ có hy vọng gì, nên cũng không có gì gọi là thất vọng.”
“Đừng bỏ qua Kiến Nghi như vậy, cho anh ta một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội. Thời gian hai người chung đυ.ng không dài, bên nhau lâu ngày thì sẽ nảy sinh tình cảm.” Tư Mã Ngọc Như an ủi.
Hoa Hiền Phương trong lòng cười tự giễu.
Cô có thể cho Lục Kiến Nghi một cơ hội, nhưng chắc chắn Lục Kiến Nghi sẽ không cho cô cơ hội, anh với tình cảm của cô chỉ có ghê tởm, chán ghét, khinh thường và đùa cợt, sẽ không bao giờ thay đổi.
“Dưa xanh hái không ngọt, tình cảm không thể gượng ép. Giữa tôi và Hoa Mộng Lan, anh ấy thích Hoa Mộng Lan hơn.”
Tư Mã Ngọc Như thở dài, cô ta không biết Lục Kiến Nghi nghĩ gì, nhưng trong những gia đình giàu có, luôn là quý mẹ nhờ con, phụ nữ có con quả thực là một lợi thế.
“Hiền Phương, cô và Kiến Nghi không dùng biện pháp tránh thai đúng không?”
“Không… không có.” Hoa Hiền Phương khẽ lắc đầu, cúi đầu.
Cô hiểu ý của Tư Mã Ngọc Như.
Trước đây, cô nghĩ rằng có một đứa con sẽ giúp cuộc sống của cô dễ dàng hơn, nhưng bây giờ, cô đã từ bỏ.
Cô không muốn mang thai hoặc có con, bởi vì cô đã quyết định ra đi, chờ tiết kiệm đủ tiền thì cô sẽ rời đi ngay.
Tư Mã Ngọc Như vỗ tay cô: “Kinh nguyệt tháng này đã tới chưa?”
Cô kinh ngạc run lên, trong lòng nhẩm tính, hình như đã trễ ngày, nhưng cũng không trễ nhiều, chỉ là vài ngày.
Chu kỳ của cô luôn không đúng ngày, hơn vài ngày là chuyện bình thường.
Cô cũng đã nghĩ tới rồi, qua chu kỳ này thì sẽ mua thuốc tránh thai, nhất định không được để mình có thai.
“Tôi sẽ không mang thai.” Cô nói nhỏ.
“Cái này khó nói, tốt hơn hết nên chú ý.” Tư Mã Ngọc Như đang nói chuyện thì Lục Kiến Nghi bước vào.
Anh vừa nghe câu cuối cùng, liền thản nhiên hỏi: “Phải chú ý cái gì?”
Tư Mã Ngọc Như cười: “Hai người không có biện pháp phòng tránh nên Hoa Hiền Phương có thể mang thai, nên hai người cần chú ý một chút, nhất là cậu. Nếu cô ấy thật sự mang thai, cậu như vậy sẽ làm tổn thương đứa trẻ.”
Câu này có hơi thẳng thắn, Lục Kiến Nghi nhìn kỳ lạ.
Anh đoán con nhím nhỏ không có may mắn như vậy.
Sau khi Tư Mã Ngọc Như rời đi, anh nâng cằm Hoa Hiền Phương lên: “Cô muốn sinh con cho tôi sao?”
“Không.” Cô ấy nói không chút do dự.
Một tia sắc bén xẹt qua mắt anh: “Tốt lắm, bắt đầu từ tháng sau, cô ngoan ngoãn uống thuốc, cô không đủ tư cách sinh con cho tôi.”