Chương 20: Để anh ta xem ai mới là chủ nhân của cô!.
Lục Kiến Nghi nhìn thấy toàn bộ sự thay đổi trong biểu cảm của cô, cơn tức giận trong lòng anh càng trở nên mãnh liệt hơn.
Người phụ nữ bẩn thỉu, đầy dối trá, đầy mưu mô, luôn dùng đủ cách khác nhau chạm vào giới hạn cuối cùng của anh.
“Cô đang làm gì vậy?” Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp, cố gắng duy trì sự bình tĩnh ngắn ngủi.
“Hôm nay là giữa tháng bảy. Tôi đốt một ít vàng mã cho người bạn đã khuất của tôi.” Cô ấp úng giải thích.
“Đó có phải là hồn ma hôm cô nhìn thấy không?” Đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên tia sáng lạnh nhạt dưới ánh trăng.
Cô không nhịn được rùng mình một cái, lo lắng gật đầu.
Anh nhếch mép nhặt một mảnh quần áo bằng giấy chưa cháy trên bụi cỏ. “Ma nữ sao lại mặc quần áo của ma nam?” Giọng điệu của anh không còn bình tĩnh nữa, giống như một trận động đất ẩn núp dưới đáy biển.
Đột nhiên, tim cô nhảy lên cổ họng, mắc kẹt ở đó: “Cô ấy thích mặc… quần áo trung tính.”
Cô lắp bắp giải thích, chưa kịp dứt lời thì một tiếng động lớn đột nhiên vang lên bên tai cô, Lục Kiến Nghi đá mạnh một cái vào thùng sắt.
Chiếc thùng sắt bay lên, kém theo ngọn lửa rực cháy, trong bóng đêm tạo ra một vòng cung lửa dữ dội, rồi “bùm” một tiếng rơi xuống hồ, làm tóe lên những bọt nước lớn.
Hoa Hiền Phương cảm thấy mình là người tiếp theo bị đá chính là mình, cô sợ hãi ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Lửa giận của anh không hề nguôi ngoai mà càng ngày càng dữ dội, càng ngày càng điên cuồng hơn, như thể sắp thiêu rụi mọi thứ trong mắt thành tro bụi.
“Một kẻ tâm cơ nói dối hết lần này đến lần khác!” Anh thô bạo túm lấy quần áo của cô, giống như diều hâu vồ gà, nặng nề ném cô xuống đất, sau đó lấn người lên, năm ngón tay nắm cằm cô, nói: “Nói, tên đàn ông nhà quê đó là ai?”
Cô lạnh cả sống lưng, đầu lưỡi run lên, cổ họng cô thắt lại, tim đau nhói, da đầu liền tê tê.
Sức lực của anh quá lớn khiến cô cảm thấy cằm mình sắp bị nghiền nát, lông mày cau lại vì đau, miệng cũng bị anh làm cho biến dạng, cô muốn phát ra âm thanh nhưng không được, vì vậy chỉ có thể mơ hồ hừ hừ hai tiếng không rõ.
Dường như anh nhận thấy điều đó, hơi nới lỏng ngón tay của mình.
Cô chật vật nuốt nước miếng, xoa cổ họng đau đớn, ấp úng nói: “Anh ấy không phải tên nhà quê… là bạn trai cũ của tôi.”
Anh cũng đã đoán được rồi, nếu như lại nói dối, nhất định sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Thà thú nhận còn hơn bị anh xé xác.
Một luồng sát khí khát máu hiện lên trên khuôn mặt của Lục Kiến Nghi, khiến những nét đẹp trai của anh trở nên méo mó dữ tợn.
Cô đã đưa cho người đàn ông này lần đầu tiên, phải không?
“Cô còn nhớ tới anh ta à?”
Cô không trả lời, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt hoang mang, vừa sợ hãi vừa bối rối xen lẫn những mâu thuẫn khó tả, giống như là không biết phải trả lời như thế nào.
Cuối cùng, cô dùng một giọng điệu khúm núm hỏi: “Anh hi vọng tôi thế nào?”
“Nói thật!” Anh nghiến răng thốt ra vài chữ, cố gắng hết sức để chống lại ý muốn bóp chết cô.
Cô mím chặt đôi môi khô khốc, lấy hết can đảm: “Đúng vậy, tôi rất nhớ anh ấy, nhưng anh ấy đã chết, cho dù tôi có nhớ, anh ấy cũng sẽ không quay lại.”
“Không cho phép nhớ!” Anh dùng sức đấm mạnh một cái, cô kinh ngạc nhắm mắt, nghĩ một giây sau đầu sẽ bị đánh nát.
Nhưng cô không cảm thấy đau đớn, bên tai vang lên một tiếng trầm, một cơn gió lốc xẹt qua vành tai cô.
Cô vội vàng mở mắt, nhìn thấy nắm đấm cứng như sắt của anh rơi xuống bãi cỏ chưa đầy một centimet bên cạnh cô.
Trên bãi cỏ lõm xuống một hố sâu, gần như chôn vùi cả nắm tay của anh.
“Hoa Hiền Phương, cô làm vợ trên danh nghĩa của tôi, nhất định phải trung trinh một lòng với tôi, mặc kệ trước đây cô có bao nhiêu gã đàn ông, tất cả đều phải bỏ hết.”
Một nụ cười đau khổ, buồn bã, bi thương hiện lên khóe miệng cô: “Lục Kiến Nghi, anh chưa từng yêu ai sao?”
Yêu?
Thế mà cô lại dám dùng cái từ chết tiệt này, anh cảm thấy vô cùng mỉa mai, cực kỳ tức giận, như muốn phát điên rồi!
Trong từ điển của anh chưa từng có hai chữ này, cho đến tận bây giờ, không có một người phụ nữ nào đáng giá cho anh dùng từ đó.
“Cô yêu cái tên kia à?” Gân xanh của anh nổi đầy trán, l*иg ngực phập phồng vì tức giận, dường như bên trong đang cuộn trào sóng to gió lớn.
“Đúng, tôi yêu anh ấy.” Cô thản nhiên không vội vã, nhẹ nhàng nói, mỗi một chữ đều giống như mạnh mẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Đôi mắt đen của anh khẽ chớp, khóe miệng âm trầm giương lên, giống như ác quỷ.
“Cô nói, liệu hồn ma của tên đàn ông đó đang nhìn chúng ta không?”
Cô cực kỳ chấn động, không hiểu ý tứ của anh, sau đó quan sát chung quanh: “Nếu như anh ấy tới, nhất định sẽ cứu tôi, sẽ không nhìn tôi bị anh bắt nạt.”
“Được, vậy để tôi xem anh ta cứu cô thế nào!” Anh nhấc cơ thể cô lên, để cô quỳ gối đưa lưng về phía mình.
Tư thế nhục nhã khiến Hoa Hiền Phương vô cùng hoảng sợ: “Anh muốn làm gì?”
“Để cho tên đàn ông kia thấy rõ, ai mới là chủ nhân của cô!”
Sự kinh hoàng khiến sắc mặt cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch, như kẻ sắp chết đưa ra lời khẩn cầu: “Đừng ở đây, đừng làm ở đây!”
Không để ý tới lời cầu khẩn của cô, trong mắt Lục Kiến Nghi bốc lên ngọn lửa điên cuồng, cầm váy cô mạnh mẽ kéo một cái.
Âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên trong đêm.
“Đừng mà!”
Mảnh lưng trắng nõn hiện ra trước mắt, Lục Kiến Nghi tóm lấy eo cô muốn thô bạo đi vào, lại chợt thấy hình vẽ hoa mai hiện lên trên đầu vai cô.
Con người Lục Kiến Nghi trở nên chấn động, kéo đầu vai cô điên cuồng rống lên: “Hoa Hiền Phương, hình xăm này từ đâu mà ra! Nói mau!”