Góc Khuất Số Phận

Chương 14

Phòng cấp cứu!

Bà được đưa vào bên trong, Hạo Trình phải đứng bên ngoài chờ đợi, mặc dù rất lo lắng cho bà nhưng anh cũng không quên nghĩ tới Lưu Đan, anh liền lấy điện thoại gọi cho cô dặn dò phải làm đúng theo những gì anh nói, và tuyệt đối không để lộ bất cứ manh mối gì để người khác nghi ngờ.

Nhận được điện thoại của Hạo Trình, Lưu Đan cố gắng bình tỉnh dù lòng vô cùng bất an, cô vội vàng lấy nước rữa sạch vũng máu trước sân của bà đã khô kịt lại, rồi gọi điện dựng lên một câu chuyện đau lòng báo cho Minh Hạo biết, sau đó hấp tấp đón taxi đến bệnh viện trong sự lo lắng bồn chồn không yên.

Taxi dừng lại trước cổng bệnh viện, Lưu Đan vội vàng xuống xe và chạy ngay đến phòng cấp cứu, cô nhìn thấy Hạo Trình đang ngồi trên hàng ghế chờ đợi với tâm trạng vô cùng xấu, liền chạy đến hấp tấp hỏi trong những giọt nước mắt rung sợ.

_Bà ngoại sao rồi anh?

Nghe thấy tiếng Lưu Đan, Hạo Trình ngước lên nhìn rồi lắc đầu, cô nôn nóng.

_Bà sẽ không sao chứ anh? Bà sẽ không chết đúng không? Anh nói cho em biết đi Hạo Trình?

_Em đừng lo lắng quá bà sẽ không sao đâu, cái quan trọng bây giờ là em cần phải thật bình tỉnh để giải quyết những chuyện tiếp theo, chứ không phải là rung sợ em biết không?

Lưu Đan không nói gì cô ngồi gục xuống hàng ghế mà khóc, khóc rất nhiều, có lẽ đây là những giọt nước mắt thật lòng xuất phát từ trái tim cô, cô không có ý làm hại bà chỉ vì mọi chuyện xảy đến bất ngờ quá nên cô không còn tâm trí đâu để nghĩ ngợi đến những cách giải quyết êm đẹp, mà đã vô tình ra tay làm tổn hại đến bà, người bà mặc dù không thân thích nhưng cô rất tôn trọng, và quý mến vì tấm lòng của bà rất đổi bao la.

Nhìn thấy thấp thoáng xa xa bóng dáng Minh Hạo và Hải Đăng đang chạy đến Hạo Trình nhanh miệng.

_Minh Hạo tới rồi

Nghe thấy hai chữ Minh Hạo, Lưu Đan vội ngước lên nhìn cũng vừa lúc đó Minh Hạo chạy đến, cô nhào tới ôm lấy anh mà nức nỡ.

_Minh Hạo, em hại bà rồi

Khẽ vỗ tay nhẹ vào lưng Lưu Đan, Minh Hạo an ủi.

_Em đừng tự trách bản thân mình, đây đâu phải là lỗi của em

_Bây giờ bà ngoại sao rồi?

Hải Đăng nôn nóng.

_Bác sĩ đang cấp cứu cho ngoại bên trong, phải đợi bác sĩ ra thì mới biết được

Hạo Trình buồn bã đáp.

Không một ai nói thêm gì, không gian chợt trôi vào sự tỉnh lặng đáng sợ chỉ còn lại những tiếng khóc nức nỡ của Lưu Đan cùng tiếng lòng của Minh Hạo, Hải Đăng và cả Hạo Trình cũng buồn chất ngất.

Trong phòng cấp cứu tình hình của bà diễn biến ngày càng xấu đi vì mất quá nhiều máu trước khi được đưa vào bệnh viện, hơi thở của bà bỗng trở nên gấp gáp rồi chợt tắt lịm, bà đã ra đi, bác sĩ cấp cứu quay đầu nhìn lại quả nhiên trên màn hình máy điện tâm đồ đã xuất hiện một đường thẳng, buông xuôi, vị bác sĩ đưa tay lau mồ hôi thất vọng, chán chường, lặng lẽ rời khỏi phòng cấp cứu.

Vừa thấy bác sĩ bước ra mọi người vội vàng chạy đến, Minh Hạo nhanh miệng.

_Bà của tôi sao rồi bác sĩ?

Vị bác sĩ thở dài.

_Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức

Câu nói của vị bác sĩ như một trận bão lớn thổi sập tinh thần mong manh của những con người yếu đuối trước sự mất mát quá lớn, Minh Hạo, Hải Đăng, Hạo Trình chết lặng, riêng Lưu Đan cô ngất đi ngay sau đó vì không tin rằng chính bản thân cô vừa ra tay sát hại một mạng người, lại là người mà cô hết lòng kính trọng yêu thương.

Xác bà nhanh chống được đưa về nhà làm tang lễ, đám tang diễn ra trong hoa và nước mắt để rồi khép lại giữa mãnh đất xa xăm muôn trùng cách trở, trước đây bà có một tâm nguyện, khi chết bà muốn được trở về với quê hương miền tây sông nước nơi mà bà đã sinh ra, lớn lên, rồi rời xa nó để quên đi nỗi đau mà bà chưa một lần tâm sự cùng ai, giờ ra đi mong sao được trở về lại với quê hương xứ sở, thả mình vào dòng sông êm đềm của tuổi thơ không mấy bình yên, chìm xuống đáy sông mãi mãi lãng quên.

Ngồi trên chiếc xuồng ba lá nhỏ lửng lờ trôi giữa dòng sông sóng vỗ, Minh Hạo cùng Lưu Đan thả mớ tro tàn sau khi thiêu của bà xuống dòng sông ngọt nước như sữa mẹ lòng nguyện cầu, ở một nơi xa xăm nào đó của cõi trời bà hãy bình yên.

_Có lẽ bà đang mĩm cười thật hạnh phúc khi một lần nữa được trở lại quê hương miền tây

Minh Hạo khẽ nói.

Lưu Đan lặng lẽ gật đầu không đáp.

Như để cố quên đi nỗi buồn Minh Hạo bỗng nói lờ sang chuyện khác, anh nhìn dòng sông lấp lánh bọt trắng tựa pha lê, rồi mĩm cười quay sang nhìn Lưu Đan.

_Dòng sông này là tất cả ký ức của tuổi thơ anh đó Lưu Đan

Nghe Minh Hạo nói vậy Lưu Đan biết anh đang cố tình trốn tránh nỗi buồn, cô cũng chẳng muốn nhớ đến nên ngậm ngùi cho vào quên lãng, cô suy tư hồi lâu rồi khe khẽ.

_Dòng sông này cũng là ký ức của tuổi thơ em mà

_Quê em cũng ở đây sao?

Nhất thời lỡ lời Lưu Đan vội vàng bào chữa.

_Ờ không…không phải

Minh Hạo thở ra.

_Quen nhau đã lâu hình như em chưa bao giờ kể về gia đình em cho anh biết cả, có đúng không Lưu Đan?

Minh Hạo càng hỏi càng làm Lưu Đan bối rối, cô ngập ngừng ấp úng.

_Em…ờ…để sau này đi anh, sau này em sẽ kễ hết mọi chuyện cho anh nghe

Không nói gì Minh Hạo chỉ gật đầu, cái gật đầu có đôi phần thất vọng nhưng anh vẫn thầm vui, vui vì bên cạnh anh có một người con gái như Lưu Đan luôn ở bên anh sớt chia vui buồn, an ủi động viên, nâng đỡ tinh thần những khi anh cảm thấy hụt hẫng, lạc lõng giữa cuộc sống bộn bề lo toan vất vả.

_Em có muốn về nhà anh không, Lưu Đan?

Lưu Đan tần ngần, cô suy nghĩ rồi khẽ gật đầu nhận lời, anh vui mừng ôm lấy cô trên chiếc xuồng bé nhỏ, sau đó đưa cô về nhà mình về với những ký ức của tuổi thơ êm đềm.

Vừa đặt chân về đến trước mái nhà đơn sơ nhìn thấy mẹ đang cắm cúi quét sân Minh Hạo vội chạy ngay đến cạnh mẹ mình mà ôm bà vào lòng vui mừng khôn siết, về phần bà cũng rất bất ngờ và vui mừng khi anh đột ngột trở về thăm quê nhà mà không báo trước, hai mẹ con cứ ôm nhau vào lòng mà vui cười, đâu đó Lưu Đan nhìn thấy trong mắt bà có một làn nước trong vắt ngọt lịm tình thương.

_Con chào bác

Lưu Đan lễ phép gật đầu.

Nhìn thấy Lưu Đan bà ngạc nhiên hỏi Minh Hạo.

_Đây là ai vậy con?

_Dạ, đây là Lưu Đan bạn gái của con đó mẹ

Nghe đến hai chữ bạn gái mắt bà chợt sáng lên, bà bước đến cạnh Lưu Đan ngắm nhìn cô rồi mĩm cười.

_Xinh đẹp như vậy mà lại chịu theo thằng Minh Hạo của bác thiệt khổ cho con

Lưu Đan vui cười.

_Dạ không sao đâu bác, vì anh Minh Hạo có khổ bao nhiêu con cũng chịu được mà

Bà mĩm cười hiền đầy triều mến khi nghe câu nói này của Lưu Đan.

_Thôi, vào nhà tắm rữa cho khỏe đi hai đứa

Lễ phép Lưu Đan gật đầu rồi cùng Minh Hạo vào nhà.

Màn đêm kéo đến cũng là lúc cả nhà quây quần bên mâm cơm chiều sau một ngày làm việc vất vả, ai nấy đều hết thảy vui mừng với sự trở về không báo trước của Minh Hạo, còn mang theo cả một cô gái của Sài Gòn xinh xắn, đáng yêu.

Ba anh vốn kiệm lời nay cũng vui vẻ lên tiếng.

_Mới ngày nào thằng Minh Hạo còn cởi truồng tắm mưa, chạy long nhong cùng bè bạn khắp sớm, vậy mà bây giờ đã có một cô bạn gái xinh đẹp như thế này

Cả gia đình bậc cười khi nghe ông nhắc lại tuổi thơ của Minh Hạo, còn riêng bản thân anh thì ngại ngùng gãi đầu cười cười mếu mếu, ông quay sang nhìn Lưu Đan cười triều mến.

_Con với thằng Minh Hạo nhà bác quen nhau lâu chưa?

Lưu Đan mĩm cười gật nhẹ đầu.

_Dạ, con với anh Minh Hạo quen nhau cũng lâu rồi bác

_Ba mẹ biết không, Lưu Đan nói sau khi ra trường sẽ nhận lời về làm dâu nhà mình đó

Minh Hạo bất ngờ lên tiếng.

Câu nói bất thình lình của Minh Hạo làm Lưu Đan đỏ ửng má hồng cuối đầu e ngại.

_Hay quá, vậy là em sắp có chị dâu rồi, chị Lưu Đan có chịu làm chị dâu của em không?

Thằng em trai Minh Hạo vui mừng.

Lưu Đan bối rối ngập ngừng.

_Ờ…chị…chị…

Thấy Lưu Đan có vẻ bối rối Minh Hạo liền nói vào.

_Tất nhiên là chị ấy đồng ý rồi, đúng không em?

Vừa nói Minh Hạo vừa quay sang nhìn Lưu Đan, cô mĩm cười không đáp, biết cô đang e ngại khi lần đầu về nhà bạn trai nên ba mẹ anh cũng không hỏi thêm gì về chuyện của hai người mà nhanh chống đổi đề khác kể về thời thơ ấu của Minh Hạo cho cô nghe, cô mĩm cười rất tươi, cũng đã lâu rồi cô mới có lại được cái cảm giác, cái không khí gia đình vui vẻ đầm ấm, miệng cười và lòng ước mong rồi đây cô sẽ có được một gia đình thật hạnh phúc tràn đầy tiếng cười như thế này.

Sau bữa cơm chiều Minh Hạo dẫn Lưu Đan ra bờ sông và kể cho cô nghe rất nhiều chuyện khi anh còn bé.

Dòng sông buồn, con nước ngậm ngùi trôi, nhìn mặt nước ban đêm phẳng lặng như tờ mà lòng buồn chất ngất.

Ngồi trước dòng sông, kỷ niệm về người bạn thân Vệ Đan mà suốt bấy lâu nay Minh Hạo còn đang tìm kiếm không thể không ùa về, anh chợt mĩm cười không nói rồi ném một viên đá xuống dòng sông.

Lưu Đan thấy Minh Hạo mĩm cười không một lý do lấy làm ngạc nhiên.

_Anh cười gì vậy, Minh Hạo?

Minh Hạo tiếp tục ném thêm một viên đá xuống dòng sông mới lên tiếng.

_Anh nhớ về kỷ niệm thời còn đi học dưới quê thấy vui quá, giá mà có thể quay về khoảng thời gian đó dù chỉ là một phút, một giây thôi anh cũng cảm thấy hạnh phúc

Lưu Đan bắt chước Minh Hạo ném một viên đá xuống dòng sông rồi nhìn anh.

_Điều gì ở vùng quê này làm cho anh nhớ nhất?

Minh Hạo lặng đi ít phút như để suy nghĩ rồi ngước mắt lên nhìn trời.

_Anh nhớ tất cả, tất cả những gì thuộc về vùng quê này nhưng có lẽ điều làm anh nhớ nhất là Vệ Đan

_Vệ Đan?

_Phải, đúng là Vệ Đan

Lưu Đan nheo mày.

_Em nghe anh nói rất nhiều về cậu bạn này, nhưng em thật sự không hiểu tại sao anh lại có ấn tượng sâu sắc với cậu ta đến như vậy?

Một không gian yên tỉnh lắng động, Minh Hạo không nói gì lâu lắm rồi khẽ lây động.

_Mình về đi em

Lời nói vừa kết thúc Minh Hạo nắm tay Lưu Đan kéo dậy rồi tay trong tay lặng im bước đi dưới những vì sao lấp lánh, cứ như vậy từng bước, từng bước, từng bước…trở về.