Đánh Mất Tình Yêu

Chương 1

Chương 1
Đến nửa đêm thì cô tỉnh lại.

Trong căn phòng không có máy sưởi, toàn thân trên dưới trần trụi, sau lưng lại tựa vào một l*иg ngực cường tráng đầy hơi ấm thật cũng không cảm thấy lạnh.

Mới vừa rồi “ làm ” quá kịch liệt, cả người cô đều đau đớn nhức mỏi, xoay người trong khuỷu tay ràng buộc của người đàn ông này thật hơi khó khăn.

Trên người của anh pha lẫn mùi vị phức tạp, mùi thuốc lá, rượu cồn, còn nữa….có mùi của cô. Thì Nhan đặt cằm trên bờ vai ấm của anh, ngửi nhẹ.

Thân thể khi xưa có chút gầy, giờ đây đã biến đổi thành tường lũy rõ ràng, đường cong của cằm đã trở lên sắc nhọn, cặp lông mày như núi hơi nhíu lại trong lúc rối rắm thì lông mày lại giống như lưỡi lê dịu dàng.

Nhưng thứ duy nhất không thay đổi là đôi mắt của anh, đen như mực, sâu không thấy đáy, cho dù là mới vừa rồi, dây dưa si mê cuồng nhiệt, trong đôi mắt vẫn mang theo âm trầm và kìm nén.

Cả cô cũng kinh ngạc, thì ra mình lại nhớ rõ tất cả về anh như thế.

Sự thật lại chứng minh, năm năm qua thật không đủ cho cô quên lãng.

*****

Thì Nhan hôn đôi môi mỏng của anh, cũng bắt đầu nghĩ đến, sau khi anh tỉnh lại, câu đầu tiên muốn nói với cô là gì.

Trong không gian yên tĩnh, nghe không rõ tiếng thở khe khẽ của anh. Cô thật có ý nghĩ hy vọng thời gian dừng lại ở một giây này. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, rất nhanh yên tĩnh trở lại, nó cứ như vậy mà vỡ nát dưới đất.

Động tác của Thì Nhan rất nhanh, di động vừa kêu hai tiếng đã bị cô ấn xuống.

IPhone màu đen tinh tế hiện lên dòng tin nhắn, ký tên: Khiết Nhất.

Thì Nhan không mấy để ý lại như quỷ thần xui khiến, thấy cái tên này, ngón tay liền mất khống chế run nhẹ .

Mở ra xem, nội dung ngắn gọn “ Hai giờ nữa em bay đến thành phố S, có lời muốn nói với anh, đến gặp em !”.

Khiết Nhất, Khiết Nhất. . . . . .

Trước kia, cô đã gặp người con gái tên Nhiễm Khiết Nhất này, ngay tại bên ngoài phòng làm việc của anh, cô gái kia tựa hồ vội vã tới từ giã, trước khi rời khỏi phòng làm việc đã ôm anh ngay tại cửa ra vào.

Lúc đó, tại nơi xa xa Thì Nhan nhìn thấy trên mặt anh hiện ra nụ cười khó có được. Gắt gao nắm chặt văn kiện trong tay, tâm lại thấy lạnh. Một khắc kia mới ý thức được, có lẽ, thời điểm cô vẫn còn si tâm vọng tưởng rằng bản thân mình sẽ không thể thay thế, thì ra đã sớm. . . . . . thay thế.

Hiện tại xem xét lại bọn họ giờ đây, quần áo hỗn loạn rải rác đầy dưới đất, cùng với chăn gối xốc xếch đầy giường. . . .

Vậy hiện giờ hai người bọn họ đang tính là cái gì?

*****

Trì Thành lật người, khe khẽ mở mắt.

Đèn bàn nhỏ ở đầu giường là nguồn sáng duy nhất trong phòng lại bật. Người con gái đó đang an vị bên đầu giường, thấy anh tỉnh lại thì không nhanh không chậm di chuyển thân thể lại gần.

Trì Thành thấy cô mặt không lộ vẻ gì, anh nhất thời có chút mong chờ, sau đó mới nhìn đến trong tay cô cầm một tập văn kiện.

Ánh mắt của anh nhanh chóng trở lên buồn bã, rồi lập tức liền khôi phục vẻ tĩnh mịch pha chút lạnh.

Khi thấy anh đã ngồi hẳn dậy, cô cười như không cười "Trì tổng, hiện tại có rãnh rỗi xem hợp đồng của ‘Thì Dụ’ chúng tôi không?"

Thậm chí ngay cả chiếc bút dùng để ký tên cũng đã đưa đến bàn tay anh.

Trong phòng yên tĩnh, anh đưa mắt nhìn cô mấy giây, đột nhiên bật cười: " Năm năm rồi, cô một chút cũng không thay đổi, vẫn như vậy. . . . . . Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào."

Nhận lấy bản hợp đồng, cúi đầu không nhìn đến nửa con mắt, tay vung lên, tập văn kiện đẩy ngã đèn bàn, âm thanh va chạm lớn vang lên, rất nhanh trong phòng chợt tối.

Thì Nhan từ chối cho ý kiến, trong bóng tối hiện lên đôi mắt rất sáng.

Năm năm trước vẫn như vậy, đối mặt với sự trầm mặc của cô, anh lại thất bại một lần nữa, bại hoàn toàn. . . . . .

Trong bóng tối, Trì Thành mặc quần áo vội vã rời đi. Không có nửa điểm chần chờ cùng níu kéo.

Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Thì Nhan mới nhặt hợp đồng lên, cứ như vậy ngồi dưới đất, trầm mặc .

Rất lâu sau, cô ngẩng đầu bật lên tiếng cười.

******

Thì Nhan rời đi gian phòng nhỏ đã từng sống một thời gian này.

Nơi đây đã lưu giữ quá nhiều kỷ niệm, vui vẻ có cãi vã có, khi tất cả biến mất chỉ còn lại mình cô, thời điểm về đêm, lại cực kỳ dọa người.

Cẩn thận khóa chặt cửa, thiếu chút nữa theo thói quen muốn thả chìa khóa vào chậu hoa tròn cong trước cửa .

Lúc này mới nhớ tới, anh căn bản không muốn trở lại nơi này, để lại chìa khóa chẳng phải còn muốn dây dưa sao . . . . . không quan trọng nữa rồi.

Ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn lại căn phòng không chút ánh sáng lần nữa.

Ban đầu lúc chia tay, cho là bản thân mình rất nhanh là có thể buông xuống, cho đến sau này mới hiểu ra, tất cả vui vẻ còn lại của cô, đã để lại hết tại căn phòng này rồi.

Một lòng ghi ghi nhớ nhớ, chỉ còn lại là hư vô. . . . . .

Đầu óc Thì Nhan có chút mê muội, lái xe về đến nhà nhìn đến đồng hồ đã là 3 giờ sáng.

Không ngờ đã trễ thế này, Tịch Thịnh vẫn chưa ngủ.

"Sao còn chưa đi ngủ?"

"Sao giờ mới về?"

Hai người đồng thời mở miệng, Tịch Thịnh cười, "Em vừa hoàn thành xong một bản thiết kế xe hơi, đang muốn đi đến phòng bếp rót nước uống."

Người con trai cao lớn trẻ tuổi, mặc đồ ngủ đứng trước cửa, dụi mắt giống như con mèo nhỏ, đang đưa đôi dép đi trong nhà cho cô.

Cô "ah" một tiếng, vội vàng đổi lại dép, quay đầu đang muốn tiến vào phòng, lại bị Tịch Thịnh cản lại.

Nhìn lên nhìn xuống đánh giá một chút, rõ ràng không giống nhau, mấy nút áo cũng bị tháo ra rồi.

"Đã đi hẹn hò?"

Thì Nhan che giấu cổ áo đang mở rộng, lắc đầu một cái. Xương sống thắt lưng bị đau, đi không nhanh, cái chân cũng không chịu tăng tốc như sai bảo, nếu không Tịch Thịnh tuyệt không đuổi kịp cô.

Tịch Thịnh chỉ chỉ điểm đỏ mờ ám trên gáy của cô nghi hoặc: "Bùi Lục Thần?"

". . . . . ."

"Hay là, họ Trì kia sao?"

Thấy cô không trả lời, Tịch Thịnh càng chắc chắn, nhìn tới nhìn lui trên người cô tặc lưỡi "Cũng không tệ, cũng không tệ…."

Không tệ?

Thì Nhan vội nhíu lông mày lại.

Nếu như mà chị đây nói cho cậu biết, chính là anh ta, người hại cậu suýt nữa phải ngồi xe lăn cả đời, cậu vẫn còn có thể cảm thấy anh ta "không tệ" ?

Lời muốn nói đè xuống trong lòng, không tiện bật ra.

Nhưng khi lên đến khóe miệng, lại vẫn là câu "Trước khi trả sạch hết nợ trong nhà, chị đây sẽ không mơ tưởng tới những thứ khác."

"Chị đừng như vậy. . . . . ."

Phiền phức muốn chết. "Nếu như cậu còn muốn bà chị này kiếm tiền tạo điều kiện cho cậu trở về Nam California tiếp tục học ACCD, lập tức ngậm lại rồi nuốt vào lời muốn nói cho chị."

Lại muốn nổi điên nữa. . . . . .

Tịch Thịnh tự tìm mất mặt, ngoan ngoãn chuồn vào phòng bếp rót nước.

******

Chiếc Q7 màu trắng, ra sức phóng nhanh trên đường không một bóng người, đèn hai bên đường chiếu qua kính chắn gió, chiếu vào trong mắt Trì Thành, có chút mị hoặc lạnh lùng lại rất lôi cuốn.

Bất giác tốc độ xe càng lúc càng nhanh, giống như không quan tâm việc xe hư người chết.

Năm năm, thời gian thấm thoát thoi đưa, cái gì cũng đều đã thay đổi, duy nhất không thay đổi chỉ có…cô. Chỉ cô mới biết làm cách nào có thể khiến anh lộ ra cảm xúc nhanh nhất, cũng khiến cho anh tức giận nhanh nhất. . . .

Tại ngã ba, đèn xanh lại đỏ chuyển đổi, Trì Thành giật mình nhìn thấy, vội thắng gấp một cái, xe rất nhanh dừng lại.

Dây an toàn kéo lại có chút đau, anh hơi nới cổ áo, thấy xương quai xanh có một dấu răng giống của thú nhỏ.

Bản thân mình vài tiếng trước quấn quýt si mê ở bên cô, đã bị cô cắn thật thảm.

Nhớ tới lúc ấy, thật không phải "làʍ t̠ìиɦ", mà giống như là một cuộc chiến, từ miệng, rồi đến thân thể tận lực dốc hết sức quấn lấy nhau, một luồng sóng tình triều cuốn lấy hết thảy pha lẫn còn có mùi máu tanh.

Nhiều năm như vậy, ai cũng nghĩ anh đánh đâu thắng đó, lạnh lùng không gì phá nổi, nhưng chỉ có bản thân anh là rõ ràng nhất, vết thương của anh thật nhiều, thật nhiều… mỗi vết đều có khắc tên cô.

Khiết Nhất từng nói với anh, cùng một người, không có cách nào cho anh khổ sở giống nhau, khi tổn thương lặp lại, vết thương sẽ chết lặng vì thói quen.

Nếu điều Khiết Nhất vừa nói là đúng, vậy hiện tại, tại sao anh lại đau đớn như thế?

Suy tư hồi lâu, không cho ra một kết quả chính xác.

Đèn xanh đèn đỏ đổi mấy vòng, xe của anh vẫn dừng tại ven đường.

Cuối cùng bật cười, lại nhìn mình trong kính chiếu hậu, nụ cười sao dần dần trở nên cô đơn như thế.

Nếu như anh không phụ trách công trình khách sạn này, hoặc giả, nếu như cô chưa trở về nước, không đi đến đường cùng, nên phải có qua lại với anh, tất cả có thể thay đổi hay không?

Trong nháy mắt, chỉ là trong nháy mắt, trong đầu Trì Thành toát ra một ý niệm: Thì Nhan, sẽ có một lúc nào đó sẽ đến phiên anh, chà đạp tình cảm của cô một lần, lại một lần ?

Gọi điện thoại cho thư ký: " Liên lạc với người phụ trách Thì Dụ, hẹn bọn họ 9 giờ sáng mai, mang theo bản thiết kế đến Kim Hoàn họp."

Luôn thể hiện là lãnh đạo ôn hòa, thế nhưng lúc này ngữ điệu lại thật lạnh xen lẫn cứng rắn. Thư ký Hứa chưa kịp nói câu nào, điện thoại đã vội cúp. Trong xe ngột ngạt, cửa kính hạ xuống, đặt cùi chỏ lên góc cửa xe, gió bên ngoài thổi lạnh làm anh thanh tỉnh đôi chút.