Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 61

Lục Vãn Vãn chớp mắt, sững sờ một lúc mới nhận ra anh nói cái gì. Cô chỉ cảm thấy mặt mình dần nóng lên từng chút.

Theo như quy định của đế quốc, tính toán thời gian, có lẽ chỉ còn hơn mười ngày là bắt đầu kiểm tra tính thích ứng. Đường bay sẽ được công bố trước một tuần, Lục Vãn Vãn vốn định nói chuyện này với Cố Huấn Đình trước thời gian đó.

Cô băn khoăn không biết nói với anh thế nào, không ngờ tiểu công chúa đã sớm biết chuyện kiểm tra tính thích ứng rồi.

Thích phi thuyền như thế nào sao?

Tại sao lại hỏi vấn đề này?

Lục Vãn Vãn đỏ mặt, dè dặt liếc nhìn tiểu công chúa, thấy đôi tai anh cũng đang đỏ, trong tim đã cân bằng lại một chút, giọng nói có hơi lắp bắp, “Ừm, thích...thích lớn một chút.”

Nói xong cô liền cảm thấy có chút không đúng, nhìn đôi mắt của Cố Huấn Đình khẽ mở to hơn, cô lập tức sửa lại, “Ý em là, thích phi...phi thuyền lớn một chút.”

“...Ừm.” Tiểu công chúa có chút không tự nhiên, anh là một chú mèo có suy nghĩ rất thuần khiết, tuyệt đối không nghĩ đến những thứ khác.

Lục Vãn Vãn: “...”

Cô dời ánh mắt, cố gắng chuyển chủ đề, “Sao...sao anh biết về kiểm tra tính thích ứng.”

Hàng mi Cố Huấn Đình động đậy, “Có xem qua trước đây.”

Lục Vãn Vãn nói, “...Ồ.”

Cố Huấn Đình nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi một chút, “Nếu em không thích, có thể không đi.”

Lục Vãn Vãn cắn môi, “Không, không phải không thích.”

Cố Huấn Đình không nói gì, Lục Vãn Vãn đợi vài giây, cẩn thận ngẩng đầu lên liếc tiểu công chúa một cái.

Đôi mắt của anh không biết đã biến thành màu nâu nhạt từ lúc nào, cứ như là đang kiềm chế gì đó vậy, dùng sức mím đôi môi mỏng.

Khuôn mặt Lục Vãn Vãn đỏ ửng, cô nấn ná một lúc rồi đứng dậy, “Em...em nhớ hôm nay Viên Viên nói muốn xử lý cỏ dại trong sân, em đi giúp nó.”

Cô vừa bước một chân ra cửa, đôi tai của người nào đó liền lộ ra, không ngừng ngọ nguậy sau lưng cô.

Rất nhiều lông tơ mềm mịn đã mọc lên trên đó, điều đó chứng tỏ thuốc của Tạ Kha rất hữu dụng.

Tiểu công chúa sờ đôi tai ngứa ngáy, khuôn mặt ửng đỏ.

Ừm...

Thì ra Vãn Vãn thích phi thuyền...lớn một chút.

Thực sự Lục Vãn Vãn không nói bừa, Viên Viên và Phương Phương đang cắt cỏ ở bên ngoài.

Thời gian họ rời hành tinh Tiểu Lộc rất dài, cỏ dại trong sân đã lâu không được xử lý, công thêm môi trường trên hành tinh Tiểu Lộc khá tốt, vì vậy chúng mọc rất cao.

Nếu dùng ngôn ngữ của Phương Phương để hình dung độ cao của đám cỏ này, có lẽ là...

“Nó sắp che hết cây nhỏ Phương Phương trồng rồi.”

Thời gian trên hành tinh Tiểu Lộc trôi qua ấm áp, nhưng Tạ Kha ở Trung Tinh vực cuối cùng cũng bị bức đến đường cùng.

Bắt đầu từ hơn một tuần trước, khi anh và Khả Khả trở về hành tinh Man-se-la, nhận ra sự việc còn nghiêm trọng hơn họ nghĩ.

Thế lực phía sau tên bán nô ɭệ lớn hơn họ tưởng, đoán rằng lãnh chúa hành tinh cũng muốn nhân cơ hội này đòi đảo Kha Kha về, may thay lúc trước có Cố Huấn Đình giúp cải thiện hệ thống phòng ngự trên đảo Kha Kha, nếu không thì họ 80% đã bị công phá rồi.

“Lãnh chúa, có nhất thiết phải tuyệt tình thế không?”

Tháo mắt kính xuống, trên mặt Tạ Kha có dấu vết hoá thú, anh che chắn trước người tộc chim, cách một lớp bảo vệ, ngẩng đầu nhìn người thú tộc chim ưng trên không trung.

Người thú tộc chim ưng thu lại đôi cánh, từ từ hạ xuống đất, “Tuyệt tình? Phí bảo vệ 10 ngàn tinh tệ một năm cho mỗi nô ɭệ là tuyệt tình sao?”

“Tốn một triệu tinh tệ để chuộc về một tên nô ɭệ tộc chim đánh bị thương khách của ta mà là tuyệt tình sao?”

“Không phải cậu rất biết kiếm tiền sao, vài ngàn tên nô ɭệ tộc chim vẫn còn sống, phí bảo kê một năm cũng chỉ có vài chục triệu thôi mà.” Người thú tộc chim ưng cười, “Tính thêm cả vài trăm tên tộc chim bị tạm giữ, cũng chỉ là vài trăm triệu tinh tệ, có lẽ cậu đưa ra được chứ nhỉ?”

“Ông đừng có quá đáng!” Khả Khả ôm lấy vai đã bị đánh bị thương, ngọn lửa bùng lên trong đáy mắt.

“Không đưa tiền cũng được, cậu chuyển nhượng lại đảo Kha Kha cho tôi, tôi liền trả những tên nô ɭệ tộc chim phạm tội lại cho cậu.” Tên người thú tộc chim ưng không còn kiên nhẫn, trực tiếp bỏ lớp mặt nạ xuống, nói ra mục đích chính của mình.

Hắn ta đã muốn thu lại đảo Kha Kha từ lâu, nhưng mãi vẫn không có lý do gì. Lần này bất ngờ phát hiện lớp phòng ngự trên đảo Kha Kha mạnh như vậy, thì càng thêm nôn nóng.

Tạ Kha đỏ mắt, nhìn vài trăm người tộc chim bị đè xuống trước lớp bảo vệ, toàn thân nhếch nhác, anh cắn chặt răng nói không nên lời.

“Tạ Kha.” Một người trong số những người thú tộc chim đột nhiên mở miệng, anh ta là một trong những người không nhịn được ra tay, “Anh không nợ gì chúng tôi, không cần phải suy nghĩ cho chúng tôi.”

Trên người anh ta toàn là máu, duy chỉ có đôi mắt sáng ngời.

“Ai cho mày nói hả!” Tên buôn nô ɭệ một bên người thú tộc chim ưng cười toe toét, trực tiếp cắt đi cánh trên tay phải của người thú tộc chim đó.

Người thú tộc chim ưng mặt không biểu cảm: “Cho cậu thêm một tiếng để suy nghĩ, một tiếng sau, cậu do dự một phút, tôi sẽ chặt đứt một đôi cánh.”

Đáy mắt Tạ Kha tràn ngập thù hận, anh quay đầu nhìn lại, thấy một cô bé nhỏ tuổi co rúm sợ hãi, đôi cánh của cô bé vẫn còn nhỏ, trông rất yếu ớt.

“Tạ Kha.” Tộc trưởng tộc chim gọi lên một tiếng, đôi mắt đυ.c ngầu nhìn anh,

“Tộc chim chúng tôi liên luỵ đến anh, chúng tôi đồng ý đi.”

“Chúng tôi đồng ý đến hành tinh rác sinh sống.” Tộc trưởng tộc chim dùng sức cắn răng, “Những tộc nhân bên ngoài kia, nếu tôi nói không muốn là giả, nhưng anh đã tận tình tận nghĩa, không cần phí nhiều tiền như thế vì bọn họ.”

“Số mệnh của họ không tốt.”

Nhưng Tạ Kha lắc đầu, anh nhìn Khả Khả bên mình, vẫn đưa ra quyết định, “Tôi đồng ý chuyển nhượng đảo Kha Kha cho ông.”

Người thú tộc chim ưng nhướn mày hưng phấn, “Ồ?”

“Nhưng tôi có vài điều kiện.” Tạ Kha nói.

“Điều kiện gì?” Người thú tộc chim ưng cau mày.

Tạ Kha ngẫm nghĩ một lát, “Thứ nhất, tôi muốn một chiếc phi thuyền dân dụng đủ cho vài ngàn người, phi thuyền kim loại lậu cũng được.

“Thứ hai, trên phi thuyền phải được trang trị lương thực đủ cho chúng tôi ăn trong nửa tháng.

“Thứ ba, năm ngày sau tôi sẽ chuyển nhượng đảo Kha Kha, tôi phải mang đồ của tôi đi.”

Người thú tộc chim ưng suy nghĩ một lúc, “Được, tôi đáp ứng cho cậu.”

Ông ta soạn một thỏa thuận có hiệu quả ở đế quốc, Tạ Kha nhận nó, chuẩn bị ký tên.

Khả Khả dùng sức đạp lên chân Tạ Kha, đáy mắt đều là nước mắt, “Anh điên rồi!”

Tạ Kha lắc đầu, hôn lên trán cô, “Không sao cả.”

Anh cười nói, “Thời gian thuê đất của chúng ta cũng chỉ có vài năm, đây chỉ là trả trước thời hạn cho ông ta thôi.”

Khả Khả dùng cánh tay không bị thương còn lại đánh vào ngực Tạ Kha, cô biết, cô đã xem qua rồi, trên tờ khế ước đó rõ ràng còn đến một trăm năm.

“Được rồi, đừng gây chuyện nữa.” Tạ Kha gỡ tay của Khả Khả ra, ký vào thỏa thuận.

Người thú tộc chim ưng đón lấy, sau khi xác nhận xong mới vẫy tay, thả hơn hai trăm người thú tộc chim đang bị trói ra, lúc này, hạm đội trên biển vẫn luôn đóng ở bên ngoài đảo Khả Kha mới rút lui.

Đợi bọn họ rút đi hết, Tạ Kha mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người, phát hiện toàn bộ người thú tộc chim đều quỳ rạp trên đất.

Tạ Kha vô cùng không thoải mái, thở dài, “Mọi người cứ như vậy, đến lúc tôi sẽ không đi cùng mọi người nữa đâu.”

Nghe lời Tạ Kha nói, những tộc nhân tộc chim mới chịu đứng dậy.

“Được rồi, mau trở về thu dọn đồ đạc, những ngày tháng sau này sẽ rất khó khăn đó.”

Tạ Kha đẩy đẩy kính, ngẩng đầu nhìn hạm đội cách càng ngày càng xa, mở quang não.

Cố Huấn Đình đang chế tạo phi thuyền nhận đã nhận được tin nhắn của anh.

Tiểu công chúa nheo mắt, nói với anh ta làm thế nào để mang theo hệ thống phòng ngự mà không bị bên ngoài phát giác.

Ba ngày sau, phi thuyền cập bến đảo Kha Kha, nó rất lớn, phù hợp với yêu cầu Tạ Kha đưa ra.

Người thú tộc chim ưng rõ ràng không thể đợi được nữa, “Vẫn còn hai ngày, phòng ngự trên đảo Kha Kha thực sự rất tốt.”

Tạ Kha nheo mắt cười, để cho người tộc chim ưng bắt đầu di chuyển.

Vào ngày trước khi rời đi, Tạ Kha dựa theo những gì Cố Huấn Đính nói, lấy đi phần lõi cuối cùng của hệ thống phòng ngự.

Phi thuyền rời khỏi đảo Kha Kha, nhẹ nhàng bay lên không trung, ngắm chuẩn phi thuyền bay đến độ cao nhất định.

Người thú tộc chim ưng hướng về một bên, khoát tay, “Cậu có thể ra tay rồi.”

Bên người hắn có một cỗ giáp, người điều khiển nó chính là tên buôn nô ɭệ lúc trước.

“Ha Ha.” Hắn ta điều khiển vũ khí laser, ngắm vào phi thuyền to lớn, bắt đầu lên nòng, “Nô ɭệ thì đáng chết.”

Máy do thám được Cố Huấn Đình sửa lại lập tức phát hiện, chiếu lên màn hình.

“Chết tiệt.” Tạ Kha không ngờ bọn chúng lại khốn nạn như vậy, anh cắn chặt răng, “Có còn là người không hả?”

Anh quả là không tưởng tượng được trái tim của đám người đó ác độc đến mức này.

Đất cũng trả rồi, bọn họ cũng sắp rời đi, như thế vẫn không chừa đường sống cho họ.

Sinh ra có đôi cánh xinh đẹp là nguồn gốc tội lỗi sao?

Bị người ta xem như nô ɭệ để buôn bán, muốn phản kháng, muốn tiếp tục sống lẽ nào là sai sao?

Bọn họ và những bệnh nhân vật lộn để sống tiếp có gì khác biệt?

Tạ Kha cười mỉa mai, cố gắng hết sức điều khiển phi thuyền, muốn tránh khỏi chùm ánh sáng đủ để chôn vùi tất cả bọn họ.

Anh quá tập trung, đến nỗi không còn để ý đến những người tộc chim trong khoang thuyền.

Bọn họ chỉ hoảng loạn trong vài giây, sau đó bình tĩnh lại.

Bất luận là phe quá khích đã từng nguyền rủa Cố Huấn Đình là ác ma, muốn làm cho đến cùng, hay là phe ôn hoà muốn quên đi thù hận, toàn bộ đều đoàn kết một cách bất ngờ.

Bọn họ đặt những đám trẻ bên cạnh Tạ Kha, vòng tiếp theo là người đã mất đi đôi cánh, tiếp đến là giống cái, còn vòng ngoài cùng chính là những người thú tộc chim tráng kiện nhất.

Lớp lông vũ dần phủ lên trên gò má của họ, cử chỉ chỉnh tề và nhanh chóng, hai tay biến thành đôi cánh mạnh mẽ và có lực, đan xen nhau tầng tầng lớp lớp, trở thành một hàng rào bảo vệ.

Nếu như phi thuyền thật sự bị công kích, thiết nghĩ bọn họ có thể chặn nó trong một thời gian.

Trong giờ khắc sinh tử này, tất cả tộc nhân tộc chim đều không hề do dự, lựa chọn bảo vệ người của họ.

Tất cả mọi thứ phản chiếu lên màn hình, hốc mắt của Khả Khả đỏ hoe, nhìn về 992 ở vòng ngoài, lần đầu tiên dùng giọng điệu khẩn cầu nói với nó, “992, trông cậy vào cậu.”

992 chìa cánh tay máy sờ đầu, “Được.”

Nó kéo cửa khoang, nghe thấy Tạ Kha nghiến răng, “Hãy cho bọn chúng nhận lấy báo ứng!”

992 khựng lại, “Đã rõ.”

Nó bay khỏi phi thuyền, áp lên mạn tàu, mượn những đám mây để ngụy trang, và bắt đầu lên nòng vũ khí miêu trảo (móng mèo).

Tay nghề của tiểu công chúa còn tốt hơn gấp trăm lần những thợ thủ công áo giáp kia, sau nửa giây, hai chùm sáng đồng thời lóe lên.

Tên buôn nô ɭệ vốn đang đợi xem phi thuyền rơi xuống như một thiên thạch rực lửa còn chưa kịp cười thì đã thấy một chùm ánh sáng xé toạc lớp phòng thủ trên đảo Kha Kha, phát nổ ngay trước mặt bọn họ.

Sự kiểm soát của 992 rất tốt, chùm sáng chỉ phát nổ xung quanh đám người thú tộc chim ưng tạo nghiệp đó, nó thậm chí còn không ảnh hưởng đến ngôi nhà ở phía sau.

992 lặng lẽ thu lại vũ khí, không quan tâm đến những kẻ đó nữa mà trở lại vào trong phi thuyền.

Phi thuyền tăng tốc độ, thoát khỏi hành tinh Man-se-la.

Mười mấy phút sau, tộc nhân tộc chim thoát khỏi tử thần dần thu cánh lại, chen chúc vây quanh vị anh hùng 992.

Thứ lối cho cựu robot bảo mẫu 992 chưa bao giờ thấy tình huống như vậy, nên chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, được đám trẻ con tộc chim ốm cái chân lớn, gọi là anh hùng.

“992 không phải anh hùng.” 992 thẳng thừng nói.

“Cậu không phải là anh hùng thì còn ai vào đây nữa!” Một người thú phe quá khích nhìn nó, đôi mắt sáng ngời.

992 nói, “Tiểu công chúa mới là anh hùng.”

“Tiểu công chúa là ai?”

992 lục tìm cách xưng hô của người trong nhà đối với Cố Huấn Đình trong vi mạch, nói “Cố tiên sinh.”

“Cố tiên sinh là ai?”

992 cứng họng, chỉ nói là, “Cố tiên sinh là tiểu công chúa của Vãn Vãn.”

Nó giải thích không rõ ràng, Tạ Kha nghe thế không nhịn được cười lên, nhưng sắc mặt nhanh chóng nghiêm túc lại, “Là Cố Huấn Đình.”

Vốn những người tộc chim đang chìm đắm trong tâm trạng vui vẻ bỗng trở nên yên tĩnh.

Người thú nọ trừng mắt, “Cố Huấn Đình, Tạ Kha, cậu nói nhầm phải không?”

“Không nhầm đâu.” Giọng Tạ Kha vô cùng nghiêm nghị, “Là Cố Huấn Đình đã cứu mọi người.”

“Nếu như không phải trước đây anh ấy sửa lại hệ thống phòng thủ trên đảo Kha Kha thì có lẽ mọi người căn bản không đợi được tôi trở về, bao gồm cả tôi, đều là do anh ấy và Lục Vãn Vãn cứu về.”

“Tôi không hiểu, tại sao trong khi mọi người luôn cho rằng Lục Vãn Vãn là người tốt, lại cứ nói người yêu của cô ấy là một con quỷ hung ác chứ.” Anh ngừng lại, “Nếu như đến bây giờ, mọi người vẫn tin những tin đồn không có bằng chứng đó, cho rằng anh ấy là ác ma, vậy thì tôi không còn gì để nói nữa.”

Trong khoang thuyền bỗng chốc im lặng, có lẽ do vừa rồi được 992 do Cố Huấn Đình cải tạo cứu sống, nên không còn ai nói xấu Cố Huấn Đình nữa.

Sau khoảng lặng kéo dài, những người thú phe quá khích đang đấu tranh nội tâm đành chuyển chủ đề, “Chúng ta làm bị thương lãnh chúa hành tinh Man-se-la, có phải sau này sẽ trở thành tội phạm liên hành tinh không?”

“Mẹ ơi, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” Một cô nhóc ôm lấy tay mẹ mình, hỏi không hợp lúc.

Niềm vui thoát khỏi cõi chết bỗng bị một sự thật phũ phàng xua tan, sắc mặt Tạ Kha rất kém.

“Cái này.” 992 nghĩ tới dặn dò của Lục Vãn Vãn, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của mọi người, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong không gian dự trữ.

Khả Khả bước đến mở ra, bên trong đựng một giấy chứng nhận, một tấm chi phiếu và còn có một bản tuyên bố ba chiều.

Khả Khả mở ra, hình chiếu của Lục Vãn Vãn hiện ra trước mắt mọi người.

“Tôi đã thương lượng với Cố tiên sinh, đồng ý cho tộc chim đến một hành tinh sinh mệnh dưới tên của tôi sinh sống, nhưng với một điều kiện.”

Biểu cảm của Lục Vãn Vãn hiếm khi nghiêm túc như vậy, “Mặc dù Cố Huấn Đình chưa hề nhắc đến sự hiểu lầm của tộc chim đối với anh ấy, nhưng cá nhân tôi vẫn vô cùng quan tâm. Nếu sau này chúng tôi đến hành tinh Hải Nguyệt Sâm thăm bạn bè, gặp phải người tộc chim, hy vọng các bạn không dùng những lời lẽ cay nghiệt để xúc phạm anh ấy.”

Hình chiếu biến mất, những người tộc chim phe quá khích vốn vẫn còn lấn cấn giờ không thể thốt nên lời nữa.

Tạ Kha siết chặt tờ giấy chứng nhận và chi phiếu, chuyển đường bay đến hành tinh Hải Nguyệt Sâm.

Khoang thuyền chìm trong sự tĩnh lặng, bao trùm cảm xúc vô cùng khác thường, cho đến khi một cô nhóc chừng 5, 6 tuổi cất lên giọng nói rõ ràng, “Chúng ta trước đây trách nhầm...”

Cô bé nghĩ về cái tên ngoài trừ tên “ác ma” một lúc lâu, nghĩ cả nửa ngày cũng không nhớ tên của Cố Huấn Đình.

Vậy nên chỉ đành nói, “Trước đây chúng ta đã trách nhầm tiểu công chúa đúng không?”

Anh trai của cô bé là người thú phe quá khích đó, đỏ mặt vì câu hỏi của em gái mình.

Cô nhóc bĩu môi rồi lại mím môi, quỳ xuống trên sàn, cánh tay trái biến thành cánh, tay phải siết chặt cặp lông vũ đẹp nhất trên cánh, kéo nó xuống một cách không thương tiếc.

Đôi mắt cô bé ướt đẫm nước vì đau, phía cuối lông vũ còn vương máu, “Tiểu công chúa, xin lỗi.”

“Anh cũng cần phải xin lỗi, nếu không em sẽ không chơi với anh nữa.”

Đôi mắt người thú phe quá khích nóng lên, nếu hiểu nhầm người khác, người tộc chim sẽ bứt một chiếc lông vũ quý nhất để xin lỗi, đây là truyền thống lâu đời của bọn họ.

Sắc mặt anh ta rất phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại ở vẻ mặt thoải mái, người thú nọ xoa đầu em gái, “Được, anh trai xin lỗi.”

Cánh tay phải của anh ta hóa thành cánh, rút ra một chiếc lông vũ mềm mại mà anh trân trọng nhất.

Bắt chước lời nói của em gái, dường như như thế có thể lưu lại chút thể diện của người thú trưởng thành là anh, “Tiểu công chúa, xin lỗi.”

Cố Huấn Đình, xin lỗi.

Cùng theo hành động của bọn họ, càng ngày càng nhiều người thú tộc chim cũng rút đi chiếc lông mà bọn họ trân trọng nhất.

“Đặt ở đây đi.” Tạ Kha cảm thấy nhẹ nhõm, anh cầm một chiếc hòm nhỏ sạch sẽ, “Đến lúc tôi sẽ giúp mọi người đưa cho anh ấy.”

Lông vũ tích lại từng chút, trong nháy mắt đã chất đầy hết nửa hòm.

Khả Khả cũng nhổ chiếc lông vũ xinh đẹp nhất, cô cười tự giễu, nói một câu, “Cố Huấn Đình, xin lỗi.”

Chiếc lông vũ cuối cùng rơi xuống, sự hiểu lầm, thù hận và hổ thẹn đã được tích luỹ trong nhiều năm tất cả đều lắng đọng trong chiếc lông vũ này.

Ánh sáng diu dàng lóe lên, lông vũ dần thu nhỏ lại trước mặt mọi người, cuối cùng hoá thành một chiếc lông vũ nhỏ phát sáng.

Tộc trường già nua nhìn thấy một màn này, kinh ngạc nói, “Đôi cánh gia tộc.”

Tạ Kha hỏi: “Cái gì?”

Tộc trưởng nói: “Đó là đôi cánh gia tộc có thể giúp người thú mọc cánh, đây là một truyền thuyết, không ngờ ta còn có thể tận mắt nhìn thấy.”

Tạ Kha mỉm cười, không nói gì thêm.

......

Bốn ngày sau, Lục Vãn Vãn nhận được một kiện hàng siêu lớn được Tạ Kha gửi đến từ hành tinh Hải Nguyệt Sâm.

Cô nhìn thấy địa chỉ thì không hề ngạc nhiên, vì một tuần trước, tiểu công chúa đã nói chuyện Tạ Kha bọn họ gặp sự cố cho cô.

Chỉ là , khi Lục Vãn Vãn liếc thấy Cố Huấn Đình đang đi về phía này bèn vội vàng gỡ lớp bọc bên ngoài.

Bên trên viết là “Tiểu công chúa và Vãn Vãn nhận”, cô không dám để cho người nào đó thấy đâu.

Lớp bọc vừa được bóc xuống thì 992 đã xuất hiện trước mặt cô.

Cô ấn nút khởi động của 992, chẳng đợi bao lâu, người máy to lớn liền bò dậy, chào cô một tiếng, “Vãn Vãn.”

Lục Vãn Vãn cũng cười với nó, “Chào mừng trở về.”

Phương Phương ở một bên nói, “992, cậu biến thành khô rồi.”

992 bế tắc, không biết phản ứng như thế nào.

Lục Vãn Vãn giở khóc giở cười, chuyển ánh mắt đến hai thứ còn lại.

Một cái hộp rất lớn là dành cho cô, còn có một cái khác là cho Cố Huấn Đình.

Bên trong hộp của cô đựng rất nhiều thực phẩm của hành tinh Hải Nguyệt Sâm, ngoài ra còn có một tấm chi phiếu vẫn chưa được sử dụng.

Còn của tiểu công chúa thì cô để cho anh tự mở ra.

Bàn tay lớn của Cố Huấn Đình đón lấy chiếc hộp nhỏ mà vợ tương lại đưa cho, nhẹ nhàng đọc hàng chữ bên trên, “Trước khi mở ra, hãy dùng trái tim để suy nghĩ về một vấn đề.”

Lục Vãn Vãn tò mò nhìn qua.

Đọc tiếp câu ở đằng sau, “Anh có muốn sở hữu một đôi cánh không?”

Lục Vãn Vãn: “...”

Cố Huấn Đình: “...”

Biểu cảm của tiểu công chúa rất vi diệu, anh nhìn Lục Vãn Vãn, có hơi cạn lời, nói, “Tạ Kha lại muốn làm gì?”

Lục Vãn Vãn hiếm khi thấy Cố Huấn Đình lộ ra biểu cảm thú vị như vậy, mỉm cười nói, “Vậy anh có muốn không?”

Cố Huấn Đình nghiêm túc suy nghĩ một lát, gật gật đầu, “Ừm.”

Nếu như có đôi cánh, có lẽ anh có thể mang Vãn Vãn bay lên.

Anh mở chiếc hộp ra, một cặp lông vũ nửa trong suốt lộng lẫy lộ ra, xoay tròn hai vòng trước mặt Cố Huấn Đình, sau đó dừng lại trên bàn tay của anh, từng chút phát ra ánh sáng màu trắng nhạt.

Đôi cánh nhỏ dần biến mất, Lục Vãn thấy rất kinh ngạc khi thấy sau lưng Cố Huấn Đình xuất hiện đôi cánh màu trắng nhạt hư ảo.

Thậm chí cô còn cho rằng mình thấy ảo giác, dụi dụi mắt, xem lại lần nữa thì đôi cánh sau lưng tiểu công chúa không còn nữa.

“Có lẽ là một đồ chơi ảo diệu.” Cố Huấn Đình không hề cảm thấy sự biến đổi nào trong cơ thể, đôi mắt có hơi tiếc nuối nhìn Lục Vãn Vãn đang sửng sốt bên cạnh.

Anh dời mắt, “...Phi thuyền đã sửa xong, em có muốn đi xem không?”

Anh đi ra là để nói với cô chuyện này.

Lục Vãn Vãn cũng định thần lại, hai tay chắp lại sau lưng, “Ừm...đúng rồi, đường bay của kiểm tra tính thích ứng cũng có rồi.”