Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 43: Có thể trở nên hói trầm trọng

Chương 43 Có thể trở nên hói trầm trọng

Bữa cơm do Cố Huấn Đình làm có vị rất bình thường, nhưng Lục Vãn Vãn vẫn ăn hết nó.

Cô bảo Phương Phương đến thu dọn bàn ăn, rửa sạch tay, lấy ra chiếc bình sứ nhỏ Tạ Kha đưa cho cô, hỏi Nhuyễn Nhuyễn, “Tiểu công chúa ở phòng nào?”

“Phòng trên tầng hai phía bên trong.”

Người trả lời cô là Phương Phương, “Phòng của Vãn Vãn ở một bên.”

Lục Vãn Vãn bỗng có dự cảm không lành, “Phương Phương, phòng của ta do em dọn sao?”

Màn hình điện tử của Phương Phương lóe lên một đường gợn sóng, “Sao Vãn Vãn biết, nhưng phòng ốc bên này không có màu hồng, đáng tiếc quá.”

Lục Vãn Vãn thở hắt một hơi, xoay người lên tầng. Lúc trước ở nhà, cô không thích để cho Phương Phương dọn dẹp, bởi vì nó chỉ thích màu hồng, và luôn làm cho một căn phòng giống như phòng công chúa.

Đèn ở tầng hai mang màu sắc trầm ấm, Lục Vãn Vãn đi lên mới phát hiện, tầng hai không chỉ đơn thuần do hành lang và phòng tạo thành, mà còn có một phòng khách nhỏ hơn tầng một một chút, nhưng trông rất trang nhã, ấm áp.

Tiểu công chúa nhờ Nhuyễn Nhuyễn chuyển lời với cô, nói rằng mình đã ngủ cũng không có ở trong phòng.

Mà anh nửa tựa vào trên chiếc ghế sofa nhung lông vũ mềm mại, đầu hơi cúi, đôi mắt nhắm lại, cứ như đã ngủ rồi vậy.

Lục Vãn Vãn vô thức thả nhẹ bước chân, gót giày mềm tiếp xúc với tấm thảm cũng mềm như thế, hầu như chẳng phát ra tiếng động nào.

Nhưng...

Tiểu công chúa hiện vẫn chưa ngủ, luôn lén lén lút lút đợi Vãn Vãn trở về đã cảm nhận được.

Nhuyễn Nhuyễn theo phía sau Lục Vãn Vãn, trèo lên trên bằng đôi chân ngắn, nhỏ tiếng nói, “Ngài ấy ngủ thật rồi.”

Hàng mi run run, Cố Huấn Đình không biết có nên mở mắt ra không, khi nghe thế chỉ đành giả vờ ngủ.

Lục Vãn Vãn cũng nhỏ giọng nói, “Đúng vậy, Nhuyễn Nhuyễn về phòng đợi ta được chứ?”

Bước chân của mèo máy xa dần, những bước chân của Lục Vãn Vãn lại ngày càng gần.

Trong lòng Cố Huấn Đình vô cùng hoảng loạn, nhưng vẻ mặt vẫn an nhiên như cũ.

Sao cô ấy không đi thẳng về phòng nghỉ ngơi mà lại đi về phía mình?

Có phải là anh làm không tốt chuyện gì?

Anh bắt đầu dùng sức nghĩ lại trong cơn đau như co rút, Lục Vãn Vãn đã nói gì với anh vào lúc chiều.

“Phải quay lại phòng chờ VIP.”

...Anh đã quay lại rồi.

“Phải trông chừng Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn.”

...Anh buộc Nhuyễn Nhuyễn và Phương Phương sạc điện buổi chiều trong khi nó không cần thiết, vậy xem như là...được rồi nhỉ.

“Phải uống hết nước ép quả tử ngọc.”

...Anh đã ngoan ngoãn uống hết.

“Phải bôi dầu máy cho Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn.”

...Ừm, bôi rồi.

Thế nên...có lẽ không phải do anh không làm tốt chuyện gì.

Vậy, có lẽ là Lục Vãn Vãn đã quyết định xong rồi.

Báo cáo Tạ Kha gửi cho Lục Vãn Vãn, anh cũng được nhận một phần.

Vì đã từng chiến đấu bên ngoài, anh càng hiểu về những số liệu và chứng bệnh đó hơn Lục Vãn Vãn một chút.

Đập vào mắt chính là “thể lực cấp A, kiểm tra sức mạnh tinh thần có bất thường, chỉ số nhiễm bức xạ cực cao.”

Thể lực và sức mạnh tinh thần trước kia của anh đã đạt đến cấp S vào lần kiểm tra thiên phú đầu tiên, sau này không kiểm tra nữa, nhưng nó vẫn luôn tăng lên.

Nhưng từ khi xảy ra chuyện đó, thể lực và sức mạnh tinh thần của anh vẫn luôn suy giảm.

Ba đến bốn tháng trước, ngay cả chút sức mạnh tinh thần cuối cùng cũng bạo động hết rồi.

Đầu Cố Huấn Đình lại bắt đầu đau, anh nhớ rất mơ hồ về chuyện của bảy năm trước, tất cả những người trong trí nhớ đều như bị che một tấm màn, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ.

Những kí ức mơ hồ này như từng lớp vải lưới, chỉ lọc và lưu lại những thù hận sâu đậm nhất.

Bây giờ, trong những thù hận đó, lại có nhiều thêm một chút ánh sáng ấm áp.

Đây là thứ mà Lục Vãn Vãn mang lại cho anh.

Tất nhiên...

Cố Huấn Đình nghĩ, trái tim của anh như một viên đá cứng đầu, luôn nằm trong bóng tối.

Trái tim như vậy, cho dù Lục Vãn Vãn đã cạy ra một kẽ hở, nhưng cũng sẽ nhanh chóng bị lấp đầy.

Đợi sau khi anh trở lại hành tinh Pha-ra sẽ có vô vàn những rắc rối và khó khăn.

Đói, lạnh và đau đớn sẽ khiến anh nhanh chóng quên cô đi.

Anh sẽ nhanh chóng quên cô thôi...

Đến khi Lục Vãn Vãn chuyển một chiếc nệm đặt trên sàn, dòng suy nghĩ của Cố meo meo đã đột phá lên dải ngân hà rồi.

Lục Vãn Vãn nhìn ánh trăng sáng tràn vào qua khe hở, lưu chuyển trên mũ của tiểu công chúa, vừa có chút xót xa vừa buồn cười.

Cô biết người này nhất định vẫn đang còn thức, nhưng nếu anh đã nói mình ngủ rồi thì càng tiện cho cô hơn.

Lục Vãn Vãn không do dự, nghiêng người ngồi trên nệm mềm, nghĩ rồi nói một câu, “Cố tiên sinh, tôi mượn tay một chút.”

Cô đặt bình sứ nhỏ ở một bên, thẳng lưng, nhẹ nhàng chạm vào tay khác đặt ở bên thân của Cố Huấn Đình.

Lòng bàn tay anh hướng lên trên, da anh mát lạnh, nhưng lòng bàn tay lại rất nóng.

Khoảnh khắc ngón tay lành lạnh của cô chạm vào lòng bàn tay của Cố Huấn Đình, Lục Vãn Vãn cảm nhận rõ ràng tiểu công chúa run lên một cái.

Nhưng anh nhanh chóng kiềm chế bản thân, đến nỗi cái động đậy ngắn ngủi của anh giống như là ảo giác.

Vành tai Lục Vãn Vãn đỏ rực, cô kìm nén những cảm xúc kỳ lạ dâng lên một cách lạ thường trong trái tim, nhắm mắt, điều động sức mạnh tinh thần từ bể tinh thần, dùng một cách càng thêm tiết kiệm dị năng mà cô tìm được lúc trước, dị năng chỉ kiểm soát một khu vực nhỏ nơi ngón tay cô, chạm vào lòng bàn tay anh.

Ánh sáng màu trắng nhàn nhạt sáng lên, giống như mấy lần trước, từng chút hoà vào trong cơ thể Cố Huấn Đình.

Hành động của cô, cử chỉ của cô cứ nhắc nhở Cố Huấn Đình lần này đến lần khác...

Cô đã đưa ra quyết định, nhưng nó không giống với suy nghĩ của anh.

Cố Huấn Đình dần mở mắt ra, anh không dám cử động quá mạnh, mà chỉ khẽ nghiêng đầu, mắt phượng nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp, thanh tú của Lục Vãn Vãn, đáy mắt luân chuyển thứ ánh sáng mơ hồ mà bản thân anh chưa từng chú ý đến.

Những cảm xúc bị đè nén đó dường như có được lệnh ân xá trong đêm tối, bùng phát dữ dội dưới ánh sáng ấm áp khiến anh thấy thoải mái.

Tia sáng chiếu đến trái tim anh, chiếu rọi lên trái tim bị cô mở ra tan tác. Xung quanh trái tim đó, chỉ còn lại một đống đá không thể nào chỉ đơn giản dùng thời gian thì có thể sửa chữa được.

Tiểu công chúa hiếm khi có suy nghĩ vừa bá đạo vừa ích kỷ như vậy, nếu như lần này cô không buông tay, vậy thì cả đời này, có lẽ cô ấy sẽ không còn cơ hội từ bỏ anh nữa.

Đến lúc đó, cô ấy sẽ hiểu rằng việc kɧıêυ ҡɧí©ɧ một con ác ma sống trong vực thẳm và chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng càng đáng sợ hơn là từ bỏ một tên phế nhân có thể mất khả năng hồi phục.

“Hmm...” Sức mạnh tinh thần của Lục Vãn Vãn sắp cạn kiệt, có chút đau đớn, choáng váng.

Ác ma tiên sinh lập tức thu lại ánh mắt như “ác quỷ”, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khẽ rút tay ra.

Trong thâm tâm, anh bào chữa cho mình và hành vi hoàn toàn khác của con quỷ mà anh đã nói.

Nếu như Vãn Vãn bị thương thì sẽ rất tệ, cô vẫn chưa quyết định mà, anh...sẽ cho cô thêm cơ hội để từ bỏ mình.

“Phù...”

Vãn Vãn khá mệt nên chẳng chú ý đến cử động nhỏ của Cố Huấn Đình, cô khó nhọc rút ra khỏi “hố đen”, lần truyền dị năng này còn nhiều hơn mấy lần trước, cô có hơi mất sức, bèn ngồi bệt xuống thở hổn hển.

Ác ma tiên sinh cảm thấy hơi khó chịu.

Đợi hô hấp của cô bình ổn lại, ngẩng đầu phát hiện tiểu công chúa vẫn đang vờ ngủ, cô có hơi bất lực, ngón tay cô chạm vào bình sứ bên cạnh, Lục Vãn Vãn đã làm thì phải làm cho xong, cô đứng dậy một cách khó nhọc, đi đến bên anh, sau đó...

Đưa tay cởi mũ của Cố Huấn Đình xuống.

Đầu óc Cố Huấn Đình lạnh toát, đờ đẫn trong phút chốc: “???”

Tiểu công chúa sau khi phản ứng lại, tim như ngừng đập: “.......”

Đột nhiên anh có hơi hối hận, tại sao không về phòng ngủ, cứng đầu không nghe lời của Phương Phương, cứ muốn ở ngoài này đợi cô trở về.

Là Tạ Kha nói với cô ấy sao?

Có lẽ cô ấy tò mò, nên mới muốn bỏ mũ anh xuống.

Nhưng mà, rất tiếc.

Đôi tai thú của anh không dễ thương chút nào, cũng chẳng có lông xù, vả lại còn rất xấu xí.

Thời gian dài như vậy, có lẽ cô ấy đã nhìn rõ rồi, bây giờ sẽ có biểu cảm gì đây?

...Kinh ngạc, sợ hãi, buồn nôn, chán ghét hay là ghê tởm?

Lục Vãn Vãn đã nhìn thấy hết tình trạng đôi tai của Cố Huấn Đình và chẳng cho anh bất cứ đáp án nào mà anh nghĩ.

Cô chỉ xem đôi tai trụi lủi đó, giọng điệu không có bất kỳ sự chán ghét nào, chỉ bình tĩnh và mang theo chút đau lòng, “Nghiêm trọng quá...”

“Đau lắm phải không.”

Đôi tai nhọn này còn nghiêm trọng hơn đôi tai mà cô tình cờ bắt gặp lần trước.

Hơn nữa cô nhớ lần trước nhìn thấy, chóp tai của tiểu công chúa còn có mấy sợi lông, bây giờ đã rụng đi không ít.

Cô cho rằng anh chỉ rất hói, nhưng không ngờ vẫn có thể nghiêm trọng thêm, trở nên ngày càng hói.

Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy dở khóc dở cười.

Lục Vãn Vãn không biết bây giờ tiểu công chúa có tâm tình gì, cô đoán rằng anh anh đang suy nghĩ rất lung, bèn giả vờ nói rất tự nhiên, “Tai không có lông, trông vẫn...khá dễ thương đấy chứ.”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu công chúa: “Miễn cưỡng, quá miễn cưỡng, rõ ràng là không thích đôi tai không có lông mà.”