Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 9: Căn phòng màu xám và vinh quang của anh

Chương

9

Căn phòng màu xám và vinh quang của anh

Lục Vãn Vãn phải xem tư liệu mấy lần mới dám khẳng định mình không nhìn nhầm.

Tiên sinh số 100 được cô mang về từ Trung tâm kết duyên ở Thủ đô, lại chính là

cựu nguyên soái ở đế quốc, Cố Huấn Đình.

Nhìn chằm chằm tư liệu được ghi chép đơn giản, thậm chí có thể nói là thô lậu, Lục Vãn Vãn nhanh chóng quét xong tư liệu về Cố Huấn Đình, tháo bỏ quang não, lao thẳng vào bồn tắm, cô muốn để bản thân bình tĩnh một chút.

Nghĩ lại người được cô chọn về, lại là cựu nguyên soái một thời lẫy lừng của đế quốc, sau đó đã gánh vô số lời nguyển rủa.

Chả trách lúc đó cô đã cảm thấy, cái tên “Cố Huấn Đình” này tựa hồ có chút quen thuộc, đây còn không phải là Cố Huấn Đình chỉ cần xảy ra chuyện gì cũng sẽ bị lôi ra chế nhạo, cảm giác tồn tại không hề yếu ở trên mạng lưới hành tinh này sao?

Lục Vãn Vãn nhô đầu ra, vỗ vỗ mặt, thở dài một hơi, rồi bước tới trước máy sưởi tự động, những giọt nước trên người rơi xuống, hóa thành ngọn gió ấm áp dịu dàng.

Cô mang quần áo, nhặt quang não lên trở về phòng ngủ, nằm bẹp trên giường, đầu óc lại hoàn toàn là tư liệu vừa xem về Cố Huấn Đình.

Tư liệu được ghi chép từ năm anh 13 tuổi.

Năm đó, trong một cuộc chiến ở Hạ Tinh vực, đại hoàng tử đế quốc là Cố Linh Xuyên không may mất tích ba tháng liền, lúc mọi người đều cho rằng anh ta lành ít dữ nhiều, anh ta đột nhiên trở về, còn đặc biệt mang theo một tên người thú không biết từ đâu chui ra, nghe nói là người đã cứu anh ta.

Anh được hoàng đế bệ hạ ban tên và danh phận.

Năm thứ hai, Cố Huấn Đình đã thức tỉnh sức mạnh tinh thần cấp S và thể năng cấp S, được Đại học quân sự Thủ đô phá lệ thu nhận, chuyên ngành chính về hệ áo giáp và hệ chế tạo áo giáp, chuyên ngành phụ về hình dáng chiến hạm và quản lý chiến hạm.

Năm anh 16 tuổi, Trùng tộc xâm chiếm, trong độ tuổi người thú bình thường vẫn còn chưa thức tỉnh, Cố Huấn Đình đã gia nhập quân đội, từ đó bắt đầu huyền thoại sự nghiệp bốn năm người thú.

Trong thời gian bốn năm này, cho dù thời kỳ đầu đế quốc bị đánh đến không kịp trở tay, tài nguyên không đầy đủ, nhưng anh chưa bao giờ bại trận, một đường từ binh sỹ hạ đẳng trèo lên vị trí nguyên soái, sau cùng còn gϊếŧ được một con chúa của Trùng tộc.

Trùng tộc rút lui, anh cũng trở thành nguyên soái trẻ tuổi nhất, cuồng vọng kiêu ngạo nhất trong lịch sử đế quốc.

Hai năm sau đó lại giống như đứt quãng, những sự việc được ghi chép tiếp trong tư liệu là năm Cố Huấn Đình 22 tuổi.

Anh khăng khăng muốn dẫn một nhánh quân tinh nhuệ nhất dưới trướng của mình, hướng đến một nơi đã từng là lãnh thổ của Hạ Tinh vực, bây giờ đã trở thành chiến trường.

Mặc dù anh may mắn sống sót, nhưng cũng rơi vào tình trạng sức mạnh tinh thần bạo động trong một thời gian dài.

Dòng cuối cùng của tư liệu, dừng lại ở câu nói như thế này...

“E ngại bồi thường và lời bàn tán khiến cho đế quốc không thể không lấy đi tài sản của anh, hạ thấp cấp độ công dân của anh, trong bảy năm sau đó, Cố Huấn Đình vẫn luôn sinh sống ở hành tinh Pha-ra ở biên giới Hạ Tinh vực.”

Lúc Lục Vãn Vãn xem tư liệu lần đầu, chỉ kinh ngạc vì thân phận của tiên sinh số 100 và những lời bình luận tùy tiện đối với anh trên mạng.

Đợi cô bình tĩnh lại, lúc xem tư liệu lần thứ hai, lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Phần tài liệu này rất đơn giản, hơn nữa còn lược đi rất nhiều vấn đề, đầu tiên thời gian không quá chính xác.

Anh trước năm 13 tuổi, còn có đoạn thời gian từ 20 đến 22 tuổi không có bất kì ghi chép nào, cứ như anh đã bốc hơi vậy.

Sau đó, tại sao anh cứ nhất định muốn dẫn quân tinh nhuệ tiến về chiến trường ngoài Hạ Tinh vực, điều này cũng rất kì lạ, chỉ sợ những lời đồn đại trong tư liệu cũng không chỉ là lời đồn đơn giản như thế, trong thời gian anh hôn mê, sợ rằng không biết đã bị dội bao nhiêu gáo nước bẩn.

Lục Vãn Vãn chau mày, thật ra trong thâm tâm, cô không tin là như thế, ánh mắt anh rất giống với Điềm Điềm, còn là người thú họ mèo, người như anh sẽ là một tên ngông cuồng tự đại, không xem trọng mạng sống của thuộc hạ sao.

Lục Vãn Vãn cầm máy liên kết lên, chiết ra một chút sức mạnh tinh thần kết nối mạng hành tinh, bên cạnh xuất hiện một chú mèo cưng, chính là trợ thủ nhỏ của cô trên thế giới mạng.

Cô ra lệnh Nhuyễn Nhuyễn tìm kiếm tư liệu liên quan đến “Cố Huấn Đình” và “cựu nguyên soái”.

Thoáng chốc hiện ra vô vàn thông tin, nhưng đa số đều là những cái nhìn phiến diện, những thông tin chân chính có liên quan bảy năm trước, nói anh “bán đứng tất cả mọi người trên tinh cầu” hoặc “ăn trộm/thuế”, tất cả tìm ra đều chẳng liên quan gì.

Ngoại trừ tin tức đế quốc tước đi công lao và tài sản của anh, những tin tức khác dường như đã bị người khác khống chế.

Còn trong những lời chỉ trích to gay gắt đó, thỉnh thoảng sẽ trộn lẫn một vài lời đồn “trông có vẻ thiện ý”.

Lục Vãn Vãn nhấn vào, phát hiện những lời bàn tán đó đã là của 4-5 năm trước rồi, quỹ đạo phát triển từ khi bắt đầu “nguyên soái đại nhân không bao giờ làm ra chuyện này”, phát triển đến “Đế quốc đã quyết định rồi, tôi đúng là mù mắt mới đi tin anh ta”, rồi đến cuối cùng là “Sẽ không đứng về phía cựu nguyên soái làm người ta buồn nôn đấy nữa, số này đã gạch bỏ, ai mắng ta là xx:)”

Lục Vãn Vãn không biết sự kiên trì và tin cậy của bọn họ sụp đổ ngay từ khoảnh khắc đế quốc ra phán quyết, hay là sau khi kiên trì một thời gian mà vẫn không thấy thiên tài tiếng tăm lấy lừng xưa kia vùng dậy nên sụp đổ.

Nhưng kết quả cuối cùng, đều giống như nhau.

Mỗi người có thể kết nối với mạng của hành tinh đều sẽ có một “ngôi nhà” thuộc về mình, căn nhà lúc mới bắt đầu được chủ nhân chăm sóc, nhưng người khác có thể tiêu tiền để đổ rác trước cửa “ngôi nhà”.

Nếu như lựa chọn từ bỏ “ngôi nhà”, vậy thì sự tồn tại của ngôi nhà sẽ bị xóa bỏ sau mười năm.

Lục Vãn Vãn có chút kinh ngạc phát hiện, trong thành số liệu có tên là “Cố Huấn Đình” và “cựu nguyên soái”, từ trên bầu trời, khắp nơi đều là vẻ ảm đạm, nhìn từ trên cao xuống, từng mảng từng mảng đều là bóng mờ màu xám.

Trong bảy năm dài đằng đẵng này, tất cả những người từng ủng hộ “ngôi nhà” của Cố Huấn Đình, toàn bộ đã trở thành đống đổ nát bụi bặm.

Lòng ngực của Lục Vãn Vãn có hơi chua xót, cô muốn biết, lẽ nào trong hằng hà số liệu này, không có lấy một “ngôi nhà” vẫn ủng hộ Cố Huấn Đình sao?

Cô tìm kiếm trong thành số liệu dài ngoằng, từ đầu này đến đầu kia, cuối cùng đến cuối thành, nhìn thấy một “ngôi nhà” sáng một nửa.

Một cảm giác không giải thích được dâng lên trong l*иg ngực, Lục Vãn Vãn chậm dừng lại trước “ngôi nhà”. Mặt dựa vào nhà của Cố Huấn Đình chính là cửa sau của “ngôi nhà” đó, trên đó treo một tấm biển phủ đầy bụi.

Phía sau “ngôi nhà” là một thành số liệu khác, được bao trùm bởi ánh nắng và hoa tươi.

Một nửa tối tăm một nửa rộng rãi sáng sủa.

Ở giữa chia cắt như là hai thế giới.

Lục Vãn Vãn đột nhiên cảm thấy hốc mắt có hơi nóng, cô giang tay chạm vào hàng rào của thành số liệu, tốn 3 điểm tinh tệ để vượt qua vào thành số liệu, đến trước cửa chính của ngôi nhà.

Đó là một còn đường số liệu huyên náo, nhiều người cầm bó hoa trên tay, đặt trước cửa ngôi nhà đó.

Lục Vãn Vãn xem thông tin của chủ nhân ngôi nhà, đó chính là đại hoàng tử Cố Linh Xuyên đã chết vì bệnh sáu năm trước.

Anh ta vô cùng khiêm tốn lại anh tuấn, là người kế thừa hoàng vị hoàn mỹ nhất trong lòng nhân dân đế quốc.

Không gian ảo của Cố Linh Xuyên không lớn, những vẫn có người vì anh đến tặng hoa mỗi ngày.

“Ngôi nhà” của anh trên mạng hành tinh là thứ duy nhất có thể gọi là vết nhơ trong suốt cuộc đời anh, một hoàng tử hoàn mỹ như vậy, trước khi chết lại để lại một tấm bảng gỗ, treo trong ngôi nhà.

Trên bảng gỗ chỉ viết ngắn gọn một câu...

“Tôi tin Cố Huấn Đình.”

Lục Vãn Vãn dừng lại một lúc, mua hai bó hoa, gửi chúng đến hai nơi của “ngôi nhà”.

Cô trở lại phố số liệu yên tĩnh, nhìn bó hoa xinh đẹp kia, trong lòng dần dần có quyết định.

Bây giờ trước mặt cô có hai con đường, nếu lựa chọn không tin tưởng Cố Huấn Đình, đợi lúc anh tỉnh dậy sẽ đưa anh đi, sau đó sẽ chọn bạn đời lại một lần nữa. Chỉ là nếu cô thật sự làm như vậy, đến lúc đó, điều chờ Cố Huấn Đình ở phía trước, rất có thể là bóng tối thê thảm, mà trong lòng cô cũng sẽ rất khó chịu.

Nếu như tạm thời giữ anh lại, không quan tâm đến những bàn tán bên ngoài với anh, chỉ là đơn thuần chung sống cùng anh, nếu nhân phẩm của anh thật sự tồi tệ như những gì người ta nói, khi đến gần sẽ bị sự kiêu ngạo của anh làm tổn thương, vậy thì cô tuyệt đối không do dự nữa.

Hạ quyết tâm, Lục Vãn Vãn tựa hồ đã trút bỏ được gánh nặng, trong lòng càng thêm chắc chắn và bình tĩnh.

Nếu Cố Huấn ĐÌnh vốn không làm những chuyện đó, mà là có người hãm hãi sau lưng anh, vậy thì anh đã sống trong lòng thù hận và bóng tối như thế nào suốt bảy năm qua?

Chỉ riêng nghĩ đến khả năng này, Lục Vãn Vãn đã cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi.

Càng đừng nói đến thời gian bảy năm.

Đủ để người khác quên đi những vinh quang đã từng thuộc về người anh hùng.

Nếu thực là như vậy, Cố Huấn Đình cũng quá thảm đi.

Nếu như cô nhớ không lầm, tuổi thọ trung bình ở đế quốc lên tới 300 tuổi, tuy rằng người thú 25 tuổi có thễ miễn cưỡng gọi là trưởng thành, có thể kết hôn, nhưng mọi người đều biết rằng hình thú trưởng thành hoàn toàn, sớm nhất cũng phải 30 tuổi.

Trước lúc đó, sự cường đại của hình thú đều sẽ bị hạn chế.

Nếu nói như vậy, Cố meo meo năm đó vẫn chỉ là một chú mèo con mà thôi.

Lỡ như hình thú của anh giống như Điềm Điềm, vừa gầy vừa nhỏ, vậy thì...

Lục Vãn Vãn có chút muốn cười, nhưng lại cảm thấy l*иg ngực tê rần, khóe môi thế nào cũng không cong lên được.

Cô bây giờ ngược lại có chút hy vọng, tên người thú dù có bị trọng thương vẫn

đứng thẳng như cũ, hoặc là một người thú rất không muốn bị cưỡng chế hôn phối, có thực sự là một tên hoàn toàn xấu xa hay không.

Như thế, có lẽ cô sẽ không vì một suy đoán mà cô không dám suy nghĩ mà thương hại anh nữa.

Lục Vãn Vãn vân vê cổ tay, thờ dài yếu ớt.

Vì thế khi cô rời khỏi mạng hành tinh, thành số liệu lại có thêm một “ngôi nhà” sáng đèn.

Đó là một ngôi nhà nhỏ rất xinh đẹp, cửa lớn trồng những bông hoa thuần khiết, dưới mái hiên treo vài tấm bảng gỗ tinh tế.

Trong thành phố mô phỏng tự nhiên thỉnh thoảng sẽ có từng trận gió thổi qua, những tấm bảng gỗ đó cuộn lên, có thể thấy từ ngữ ẩn hiện đại loại như “nhớ”, “tiên sinh số 100” đang đung đưa theo gió.

……

Sau khi rời khỏi mạng hành tinh, tâm trạng Lục Vãn Vãn có hơi trầm xuống, tinh thần mệt mỏi bèn ngủ thϊếp đi. Đến khi cô tỉnh dậy, ngoài trời đã một mảng tối đen.

Lục Vãn Vãn hiếm khi không muốn làm đồ ăn, chỉ gặm qua hai quả điềm tinh .

Chỉ có điều mặc dù tâm trạng sa sút, nhưng lại ăn sạch sẽ quả điềm tinh, đến vỏ cũng không bỏ qua.

Ăn xong, Lục Vãn Vãn liền rửa sạch hạt, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đi ra ngoài tiện thể trồng trong sân.

Lục Vãn Vãn nghĩ ngợi, nói với không khí, “Nhuyễn Nhuyễn, ta muốn tái hiện toàn cảnh thảo nguyên.”

“ Vâng ạ.” Âm thanh điện tử mát lạnh từ đỉnh đầu truyền xuống, Lục Vãn Vãn nằm trên giường, ngẩng đầu lần nữa, chính là thảo nguyên mưa rơi tí tách.

Những giọt mưa xuyên qua bàn tay cô, dừng nơi gò má cô cách 1cm.

Không biết qua bao lâu, Lục Vãn Vãn cảm thấy dường như đã trải qua cả một thế kỳ dài đằng đẵng, cô cuối cùng có chút không nhịn được, bò trở dậy, cẩn thận đi đến tầng hai.

Lục Vãn Vãn bước lên sàn nhà hơi lạnh, đi đến cửa phòng trị liệu.

Trong phòng ánh đèn ấm áp, Lục Vãn Vãn vừa đưa tay, cửa liền tự động mở ra, một cái bóng đen nhảy tới.

Lục Vãn Vãn bị dọa một vố, nhìn rõ là Nhuyễn Nhuyễn mới hòa hoãn lại, có hơi bất lực, “Nhuyễn Nhuyễn......”

“Vãn Vãn.” Mèo máy lặng lẽ vẫy đuôi, đôi mắt đáng yêu cong thành biểu cảm cười nhẹ, “ Tình hình của anh rất tốt, hít thở rất nhanh, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.”

“Được rồi, cảm ơn Nhuyễn Nhuyễn nhé.” Lục Vãn Vãn đi vào phòng trị liệu, nhìn thấy độ sử dụng của khoang dinh dưỡng, chỉ trong nửa ngày, độ sử dụng đã tăng từ 13% lên 57%.

Dinh dưỡng ở trong khoang không phải có thể tùy tiện hấp thụ, thường thì chỉ khi cơ thể vô cùng thiếu hụt mới có hiệu quả.

Nhưng lúc trước cô ở thế giới kia chịu nhiều khổ cực như vậy, sau đó cũng chỉ hấp thụ một ít dịch dinh dưỡng đã cảm thấy sức lực dồi dào rồi, người trước mặt đây, chỉ vừa qua nửa ngày đã hấp thụ hết gần một nửa dinh dưỡng, hơn nữa chẳng có bất cứ xu hướng hồi phục hay giảm tốc độ hô hấp nào.

Có lẽ thiếu hụt rất trầm trọng.

Lòng ngực co rút, Lục Vãn Vãn lại nghĩ đến tòa thành màu xám đó, cô đại khái có thể biết được, sau khi bị bãi chức nguyên soái, Cố Huấn Đình đã phải trải qua ngày tháng như thế nào.

Cô ngồi trên cái ghế trong phòng trị liệu, nhìn vào trong khoang dinh dưỡng, một người đàn ông đang cuộn tròn.

Anh cao hơn rất nhiều so với Lục Vãn Vãn, mà khoang dinh dưỡng ban đầu được chế tạo theo chiều cao của Lục Vãn Vãn, vì vậy Cố Huấn Đình nằm vào đó có hơi miễn cưỡng, chỉ có thể chịu ấm ức co cái chân dài lại.

Hơn nữa trong ba vị “thịt”, “trái cây” và “rau”, Lục Vãn Vãn đã chọn vị trái cây, vì vậy khiến cho màu sắc dịch dinh dưỡng trong khoang có màu hồng nhạt→_→

Kết quả là, đầu tóc đen bồng bềnh của Cố meo meo đang nằm trong khoang dinh dưỡng, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn vốn ấm áp, lại giống như nhuộm màu hồng và màu vàng thời thượng, vô cùng phóng khoáng, mượt mà.

“ Phụt.” Lục Vãn Vãn nhẫn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không kiềm chế được cười lớn.

Cười xong rồi, cô cảm thấy tâm trạng tốt lên không ít.

Bên ngoài đang mưa, Lục Vãn Vãn không muốn về phòng ngay, cô nhìn Cố

tiên sinh thời thượng vẫn chưa tỉnh lại trước mặt, ngẫm nghĩ rồi lại mở ra quang não.

Sau khi chọn xong đối tượng kết hôn, một số công việc cần phải hoàn thành liên quan đến đối tượng kết khế ước cùng một số thông tin của tiên sinh số 100 đều được gửi đến quang não của cô.

“Về việc hướng dẫn sau khi xác định đối tượng kết khế ước”, bên trong có một quy định, ba tháng sau, giống cái tự nhiên cùng với người thú được chọn, cần phải chấp thuận một cuộc kiểm tra tính thích ứng của đế quốc.

Lục Vãn Vãn liếc nhanh “hướng dẫn kiểm tra thích ứng”, nụ cười dần trở nên dại ra.