Chương 2
Cuối cùng nhìn thấy một người bình thường
Một trăm cỗ máy giam cầm màu trắng bạc được sắp xếp chỉnh tề ở sảnh lớn trong trung tâm kết duyên, chờ đợi được lựa chọn.
Cỗ máy giam cầm không lớn lắm, nhưng cũng đủ để một số tên người thú phô diễn vẻ oai phong của chúng.
Lục Vãn Vãn bước xuống bậc thang, ánh nhìn chạm đến bọn người thú trong cỗ máy giam cầm trước mặt, chúng biến ra vòi voi cùng răng nanh, lộ ra đuôi cá sấu, thè ra lưỡi thằn lằn, lắc đôi tai thỏ để lộ hai cái răng cửa sắc bén, ánh mắt bọn chúng ánh lên vẻ nóng bỏng.
Cảm giác bản thân bây giờ không khác gì đi trong thế giới động vật.
Tuy rằng bản thân xuyên đến kỷ nguyên giữa các vì sao, bởi vì giàu quá nhanh nên bị đế quốc quản cả chuyện hôn nhân, nhưng nội tâm Lục Vãn Vãn, cô vẫn là một người cổ hủ bỗng nhiên được xuyên không, là một người bình thường với tư tưởng vẫn chưa hoàn toàn được chuyển hóa.
Lúc còn rất nhỏ,
tình cảm của cha mẹ tan vỡ, mỗi người mỗi ngả, cô chỉ là một người thừa mà thôi. Lớn hơn một chút, vì sinh ra trong khu ổ chuột nên cô cần phải nỗ lực học tập thay đổi số mệnh. Sau đó, ngày diệt vong đã đến, mặc dù không có xác sống đáng sợ, nhưng các loài trên toàn cầu đã tiến hóa, cô ngoại trừ thức tỉnh dị năng “thanh tẩy” vô dụng ra thì đến cỏ dại đột biến ở ngoài cửa cũng đánh không lại, mỗi ngày đều nhờ vào sự bảo vệ của đám thịt trong nhà mà dè dặt sống qua ngày.
Một Lục Vãn Vãn như vậy, đến một người bạn cũng chẳng có, nói gì đến chuyện yêu đương, bỗng nhiên muốn cô chọn đối tượng lập khế ước quả là làm khó cô, nói gì đến chuyện sống chung với nhau, thực sự không tiếp nhận nổi những tên người thú nửa người nửa ngựa và mũi voi mình người kia.
Lúc trước cô bị bọn thú đột biến truy sát, điều này khiến cô cảm thấy có bóng ma tâm lý.
Nhiệt độ trong phòng không cao, Lục Vãn Vãn xem xét bốn phía, động vật lưỡng cư, động vật chân chim, động vật có vυ' cái gì cũng có, thậm chí còn có cả người thú loại động vật bò sát đang ngoe nguẩy râu, thiếu chút nữa nghẹn cả bụng máu trong cổ họng.
Lục Vãn Vãn lo lắng toát hết mồ hôi, mắt lướt qua từ l*иg giam đầu tiên đến cái gần cuối cùng, vẫn không thấy tên nào bình thường một chút, Lục Vãn Vãn gần như tuyệt vọng, lẽ nào cô thật sự phải chọn một người như vậy làm đối tượng lập khế ước hay sao?
Vẫn còn ba l*иg giam chưa xem, Lục Vãn Vãn yếu ớt dừng bước, quả thực không có dũng khí tiếp tục tiến lên phía trước, cô đứng tại chỗ bắt đầu hồi tưởng...
Lúc trước cô quét một lượt những tên người thú kia, dường như nhìn thấy tên người thú hình thù con thỏ? Tuy rằng mắt đỏ ngầu có hơi giống đôi mắt thỏ bạo lực sau khi tiến hóa, nhưng dù thế nào cũng tốt hơn đám người thú rắn rết kia nhiều.
Lục Vãn Vãn thấp thỏm dừng trước một l*иg giam, còn bọn người thú đang dáo dác nhìn cô dần đi vào bên trong lại thở phào một hơi.
Cô rốt cuộc dừng lại rồi, cuối cùng muốn bắt đầu chọn lựa rồi chăng!
Lúc Lục Vãn Vãn vô thức tiến về phía trước, bọn chúng đều khẩn trương muốn chết.
Những l*иg giam xếp ở phía trước, bọn người thú trừng mắt chờ đợi được chọn, mắt thấy Lục Vãn Vãn cúi đầu lướt thẳng qua bọn chúng, cảm thấy có chút hụt hẫng.
Bọn chúng có độ xứng đôi cao với Lục Vãn Vãn, gia thế cũng thuộc hàng không tệ, hình thú cũng uy vũ, lại đáng yêu đến thế ( hự ), tại sao Lục Vãn Vãn không nguyện nhìn chúng một lần cơ chứ?
Nhưng mà, có lẽ Lục Vãn Vãn biết quy tắc ngầm , cuối cùng sẽ chọn bọn chúng chứ nhỉ?
Bọn người thú xếp hạng đầu lặng lẽ nghĩ.
Còn những người thú bình dân vị trí xếp sau kia, thấy Lục Vãn Vãn bước đến, lại kinh ngạc vạn phần, đồng thời không nhịn được lộ ra vẻ hạnh phúc.
Giống như Lục Vãn Vãn, bọn chúng không biết “quy tắc ngầm”, vọng tưởng có thể một bước lên trời. Lòng nghĩ tuy rằng độ xứng đôi của ta không cao, hơn nữa cũng không có gia thế tốt như bọn người thú phía trước, nhưng nhân duyên nó kì diệu không nói nên lời, lẽ nào cô ấy xem trúng ta rồi sao?
Vì vậy, lúc Lục Vãn Vãn hồi phục tinh thần từ trong trạng thái vô thức, cô vẫn luôn đối mặt với một tên người thú tộc rắn, cái tên vì tâm trạng kích động nên có hơi mất kiểm soát, cả khuôn mặt bị vảy màu nâu phủ kín hoàn toàn, cái đầu đột nhiên biến thành con rắn hai đầu.
Người thú nọ thấy cô ngẩng đầu nhìn mình, nhịn không được lộ ra một nụ cười, hai cái lưỡi đỏ tươi thè ra.
Lục Vãn Vãn: “.........??!”
Cô bị dọa một vố, lùi về phía sau mấy bước liền, sau lưng đυ.ng phải một l*иg giam cứng ngắc.
“ Thực xin lỗi.” Lục Vãn Vãn theo phản xạ nhận lỗi, khi xoay người lại đυ.ng phải đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như hồ nước.
Đôi mắt ấy chạm phải cô trong nháy mắt, ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc và sắc bén.
Nhưng rất nhanh, máu tươi chảy từ trên trán anh xuống, mang theo vẻ hờ hững. Như lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, pha lẫn vẻ trào phúng.
Quật cường, đến chết dần chết mòn, chết lặng rồi lại không cam tâm.
“Đây là người bình thường!”
Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Vãn Vãn.
“Ánh mắt của người này giống y hệt chú mèo con mà cô cứu trong vài tháng cuối cùng ở thế giới trước lúc nó sắp chết!” Đây là phản ứng thứ hai của Lục Vãn Vãn.
“Sao mặt người này toàn máu thế kia?” Lục Vãn Vãn chú ý đến tình trạng thê thảm của người đối diện, lòng cô khẽ động, có hơi sững sờ.
Người trước mặt đầu tóc đen dày, vết máu ngoằn nghèo trên thái dương nhỏ li ti rơi xuống, mặt anh bị nhuộm thành màu đỏ đang sợ, chẳng thể nhìn rõ dung mạo. Trên người anh khoác một chiếc áo choàng, vạt áo rõ ràng là vết tích bị rạch.
Từ chỗ bị rách toác của áo choàng, Lục Vãn Vãn nhìn thấy chằng chịt những vết đâm vào thịt, lộ ra mảnh kim loại ánh bạc.
Hai chân anh cong không tự nhiên, trên quần dài đen là vết tích bị kéo lê, chân phải dường như đã bị gãy, mắt cá chân bị nứt, bên trên là vết bẩn chưa được lau sạch sẽ.
Tình trạng chân trái cũng rất tệ, mấy thanh sắt dài đâm xuyên qua cẳng chân, chúng đều đã rỉ sét, anh lảo đảo cứ như giây tiếp theo sẽ đổ xuống vậy.
Cố Huấn Đình điềm nhiên đối diện với sự nhếch nhác của mình, chỉ là sống lưng đã bị đình trệ, hàng mi dài nhíu chặt, bị ánh sáng màu xanh nhạt làm cho mờ đi.
Nhìn phía dưới cỗ giam cầm màu trắng bạc, nhiều mảnh kim loại li ti dính máu nằm rải rác.
Hiện tại đã là kỷ nguyên của người thú liên hành tinh rồi, chẳng phải nói sẽ không có những tên tội phạm độc ác và cường đạo trong đối tượng kết duyên với cô sao? Tại sao người này lại có bộ dạng thảm đến như vậy?
Tia nhìn của Lục Vãn Vãn chạm đến mảnh vỡ trên mặt đất, da đầu có chút tê dại...
Các mảnh vỡ trên đất kia, là anh ta tự mình rút ra sao?
Chân Lục Vãn Vãn mềm nhũn, đầu cũng hơi choáng váng, xuyên đến đây ba tháng có dư, cô vẫn chưa thấy người thú nào thảm đến vậy. Với thương thế này, cho dù ở thế giới trước đầy rẫy các loại thảm họa tự nhiên trước khi cô xuyên không cũng rất hiếm gặp.
Bị vết thương nghiêm trọng như thế này, nhất định cơn đau đó giống như bị hàng vạn con kiến thiêu đốt, vừa tê liệt vừa co giật.
Lục Vãn Vãn nhìn những thanh sắt dài đâm xuyên chân trái anh, chợt nghĩ đến con mèo Điềm Điềm cô cứu lúc trước, lúc đó nó cũng đang hấp hối, trên hai chân sau không biết là thứ máy móc gì đâm qua, nó dùng ánh mắt y hệt tên người thú trước mặt để nhìn mình.
Cô bất động rất lâu trước mặt anh, bóng cô và anh chồng lên nhau, như là dính với nhau vậy, Cố Huấn Đình liếc mắt, cảm thấy chán ghét vô cùng.
Sao nào, muốn bắt đầu chế nhạo bộ dạng thê thảm của anh chứ gì?
Hay là giống như những giống cái tự nhiên trước kia, khi sức mạnh tinh thần của anh bạo động, bị ép từ trong áo giáp bò ra toàn thân toàn là máu, còn bọn chúng được vệ binh bảo vệ ở nơi an toàn, đáy mắt dâng đầy vẻ kinh hãi sợ sệt cùng sự ghê tởm không một chút che đậy, cao cao tại thượng nhục mạ máu anh sẽ làm bẩn mắt của các cô ta.
Cố Huấn Đình đứng thẳng, nghĩ về quá khứ đau đớn này, sắc mặt u ám, chút sức mạnh tinh thần ít ỏi trong tâm trí lại bắt đầu bạo động, anh cắn chặt răng, thốt ra một câu với Lục Vãn Vãn, “Tránh ra.”
Anh vừa thống khổ vừa căm ghét muốn trốn tránh cái bóng của Lục Vãn Vãn, mệt mỏi dựa vào thành cỗ giam cầm, mắt cá chân đau kịch liệt, làm thế nào cũng không thể đứng vững nữa, liền ngã uỳnh xuống đất, bàn tay to rộng lưu lại năm vết máu trên cỗ giam cầm màu trắng bạc.
“!”
Thấy anh trượt xuống, vết máu mới lại rỉ ra trên mặt đất, Lục Vãn Vãn không còn do dự nữa, nhìn thấy một bên cỗ giam cầm hiện ra ánh sáng bạc lạnh lẽo, không biết vô tình hay cố ý, chữ “không thể hóa thú” được phóng to ra nhiều lần, trong lòng khẽ động, trong ánh mắt kinh ngạc của bọn người thú trong l*иg giam kia, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến chỗ nút bấm.
Trái tim cô đập có hơi nhanh, nhưng không một chút do dự ấn xuống, thậm chí còn không nhìn kĩ hàng chữ nhỏ “cựu nguyên soái của đế quốc” ngay phía trên “không thể hóa hình thú”.
Âm thanh chói tai từ tấm thẻ bài sắt bị Cố Huấn Đình ném ra đất lúc trước rung lên, cựu nguyên soái đại nhân bị khó khăn mài mòn hết sự kiêu ngạo, bối rối ngẩng đầu lên, nửa bên mặt đều là màu đỏ tươi.
Anh đã nghĩ qua vô số khả năng bị làm nhục, nhưng chưa nghĩ qua sẽ như thế này.
Cô gái nhỏ ba tháng trước xuất hiện ở cổng hành tinh hoang vu, được đế quốc nâng lên tận trời này, lại đang đưa tay run rẩy chỉ vào mình.
Trên mặt cô mang ý cười, giọng nói kiên định, dường như chẳng để tâm đến câu “Tránh ra” anh vừa nói lúc trước “Tôi chọn anh ta”.