Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy

Chương 1: Dây Dưa Một Đêm

"Ưʍ... Làm ơn... Tôi không chịu nổi... Tha cho tôi đi…"

"Bảo bối, ngoan! Thêm một lần nữa! Một lần nữa thôi!"

Giữa căn phòng rộng lớn trong khách sạn xa hoa, dưới ánh trăng lộng lẫy chiếu sáng rực rỡ cả không gian kia, những tia sáng ấy không ngừng len lỏi vào trong căn phòng, một đôi nam nữ đang không ngừng quấn quýt lấy nhau. Người đàn ông thúc mạnh từng đợt làm thân thể của người con gái kia như bay bổng lên trời cũng như thấy mình đang rơi xuống đất.

Ánh mắt của cô gái mơ hồ, hai gò má đỏ ửng dưới anh sáng ngoài cửa kia. Người đàn ông bên trên điên cuồng vận động, cô chỉ biết bám víu lấy drap giường, khiến nó nhăn nhúm thành một mảng. Mồ hôi của hai người không ngừng rơi xuống khiến cho drap giường ướt đẫm.

Một lần rồi lại một lần, người đàn ông kia không ngừng đòi hỏi, cho dù Mạc Hy Tuyết đã sức cùng lực kiệt, người đàn ông đó cũng không bỏ qua cho cô.

Vài tiếng trước.

Mạc Hy Tuyết vốn chính là con gái trưởng của nhà họ Mạc, được ba mẹ cưng chiều hết mực, lại có một người bạn trai yêu thương cô vô hạn. Nhưng cách đây không lâu, cô lại vô tình phát hiện ra bạn trai với em gái cùng cha khác mẹ của mình dan díu với nhau.

Mạc Hy Vân, em gái của Mạc Hy Tuyết, người cướp mất bạn trai của cô, còn không ngừng giễu cợt cô, "Muốn trách thì hãy trách chị. Ai bảo chị làm giá quá làm gì. Bây giờ anh Nhân chỉ yêu tôi thời, chị chẳng qua chỉ là một bức bình phong thôi." Ả ta trần như nhộng dựa lưng vào l*иg ngực của Cố Dư Nhân, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía của Mạc Hy Tuyết.

Cô ta là con gái của mẹ kế và cha cô.

Mẹ cô bị bệnh mà qua đời, nên cha cô đã cưới một người phụ nữ khác về làm vợ, rồi từ đó sinh ra Mạc Hy Vân. Nhưng đứa em gái này cùng với bà mẹ kế ác độc kia lại luôn ghen ghét Mạc Hy Tuyết, bọn họ luôn tìm cách để đuổi cô ra khỏi nhà hồng chiếm lấy khối tài sản của nhà họ Mạc.

Nhưng Mạc Hy Tuyết không để cho âm mưu đó của bọn họ được thực hiện.

Mạc Hy Vân từ nhỏ đã ghen tị với Mạc Hy Tuyết, cô ả luôn tìm cách cướp lấy mọi thứ trong tay của cô. Nào là đồ chơi, nào là tình thương của cha, đến bây giờ là bạn trai. Không thể không thừa nhận rằng khi Mạc Hy Vân được sinh ra, Mạc Hy Tuyết đã không còn nhận được tình yêu thương của cha nữa rồi.

Tuy nhiên, Mạc Hy Tuyết vẫn kiên trì tiếp tục sống, cô không thể để nhà họ Mạc bị hủy hoại ở trong tay của hai mẹ con ác độc kia.

Cố Dư Nhân cười khẩy nhìn về phía Mạc Hy Tuyết, cánh tay của hắn ta ôm lấy vai của Mạc Hy Vân, "Hy Vân nói đúng đấy! Mạc Hy Tuyết, đừng trách tôi phản bội cô, muốn trách thì hãy trách cô quá bảo thủ, cứ muốn giữ mình cho đêm tân hôn, không phóng đãng như Hy Vân." Hắn nựng cằm của Mạc Hy Vân, ánh mắt đầy cưng chiều.

Khóe môi của Mạc Hy Tuyết khẽ giật giật, cô khinh bỉ nhìn đôi cẩu nam nữ ở trước mặt mình.

Đúng là tưởng bở quá rồi đấy!

Hai ngày này nghĩ mình là ai, Cố Dư Nhân nghĩ Mạc Hy Tuyết cô cần hắn ta sao? Loại người vì tiền tài danh vọng như thế này, Mạc Hy Tuyết mới không cần đó.

Cô khinh bỉ quăng cho bọn họ một câu, "Cố Dư Nhân, anh ăn dưa bở cũng nhiều quá rồi đấy. Nếu em gái của tôi và anh tâm đầu ý hợp như thế, vậy thì hôm nay tôi tặng anh cho cô ta vậy. Dù sao tôi cũng là người mắc bệnh sạch sẽ, không thích dùng lại rác rưởi. Thế nên, hôm nay chính là tôi đá anh. Chúc hai người hạnh phúc." Mạc Hy Tuyết phủi tay bỏ đi, mặc cho hai người kia tức giận đến cỡ nào.

Mạc Hy Tuyết chạy đến một quán bar uống rượu, không biết cô đã uống bao nhiêu, thế nhưng cô lại không hề say. Chuyện này xảy ra, Mạc Hy Tuyết cũng cảm thấy đau lòng. Dù sao Cố Dư Nhân cũng là người đàn ông cô yêu ba năm, làm sao mà không đau lòng cho được. Mạc Hy Tuyết bề ngoài làm ra vẻ mạnh mẽ nhưng sâu bên trong tâm hồn của cô vẫn là một người con gái yếu đuối cần một chỗ dựa cho bản thân mình.

Cô cứ mải mê uống rượu mà không biết hai người kia đã đi theo mình đến đây lúc nào không hay. Cố Dư Nhân và Mạc Hy Vân vì muốn đường đường chính chính ở bên cạnh nhau, khiến cho mọi lời chỉ trích đều hướng về phía của Mạc Hy Tuyết, cho nên bọn họ đã bỏ thuốc vào trong ly rượu rồi kêu người đem đến cho Mạc Hy Tuyết.

Vậy mà Mạc Hy Tuyết lại chẳng hề nghĩ ngờ điều gì, cô một hơi uống cạn ly rượu đã bị dở trò kia.

Cô đang đau lòng vì bị phản bội, làm gì có chuyện để tâm đến điều gì cơ chứ.

Một lúc sau, Mạc Hy Tuyết cảm thấy cả người mình đột nhiên nóng lên một cách lạ thường, từng hơi thở của người con gái ấy trở nên nặng nề, hai gò má ửng đỏ hẳn lên. Trên trán của cô đã lấm tấm mồ hôi, trong người như có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.

Bước đến nhà vệ sinh là một loại bản năng.

Trong đầu của Mạc Hy Tuyết hiện giờ hoàn toàn trống rỗng, thân thể lại càng ngày càng nóng lên, cứ như thể bị người ta bỏ thuốc vậy đấy. Cô rửa mặt để bản thân mình trở nên tỉnh táo, nhưng trước mắt cô càng ngày càng trở nên mơ hồ. Cô gái loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh, ở ngoài đó đã có một đám người đang đứng chờ.

Đó là người của Mạc Hy Vân cử đến để làm nhục Mạc Hy Tuyết.

Bọn họ chạm vào người cô, những tiếng nói mang đầy du͙© vọиɠ vang lên, "Cô em, khó chịu phải không? Mau lại đây, để bọn anh giúp em nhé!"

"Tránh ra! Mấy người mau cút đi!" Mạc Hy Tuyết gắt gỏng nhưng vẫn bị đám người kia lôi đi.

Bây giờ thuốc trong người cô đã hoàn toàn phát huy tác dụng, cả người của Mạc Hy Tuyết mềm nhũn ra, càng ngày cô càng cảm thấy nóng, chân tay không có cách nào cử động được.

Mạc Hy Vân cùng Cố Dư Nhân đứng ở đằng xa nhìn nhau cười đầy nham hiểm, như thể bọn họ đang muốn xem kịch hay vậy.

Mạc Hy Tuyết bị đám người kia đưa đi. Thật may mắn, một người đàn ông xuất hiện và cứu cô khỏi tay của những tên xấu xa kia. Nhưng thuốc trong người của Mạc Hy Tuyết lại càng phát tác mạnh mẽ.

Cô bám víu lên người của người đàn ông phía trước, "Giúp tôi... Tôi nóng…" Da thịt chạm vào nhau làm Mạc Hy Tuyết cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Một dòng khí mát lạnh từ trên người của người phía trước khiến Mạc Hy Tuyết cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Người con gái ấy tham lam áp sát mặt mình vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông kia, khuôn mặt đã càng ngày càng đỏ lên, chân tay không thể đứng vững được nữa. Người đàn ông phía trước chỉ có thể ôm lấy cô.

"Cô gái, cô bị người ta bỏ thuốc rồi, để tôi đưa cô đến bệnh viện."

Mạc Hy Tuyết một mực từ chối, cô bám chặt lấy người đàn ông ở phía trước mình, "Không... Tôi không muốn đến bệnh viện... Giúp tôi với... Làm ơn!" Từng âm thanh ngắt quãng cùng tiếng thở dồn dập vang lên. Có thể thấy du͙© vọиɠ ở trong người của Mạc Hy Tuyết đã lên đến đỉnh điểm rồi.

Người đàn ông phía trước khuôn mặt sa sầm lại, hai tay của anh ta siết chặt lấy eo của cô gái phía trước, "Cô gái, coke có biết mình đang làm gì không? Cô sẽ không hối hận đấy chứ?" Khuôn mặt của người đàn ông áp sát khuôn mặt của Mạc Hy Tuyết, từng hơi thở nóng rực của anh ta phả thẳng vào khuôn mặt của cô.

Mạc Hy Tuyết chẳng còn sức lực nữa, cô chỉ lắc đầu một cái.

Bây giờ thì suy nghĩ được gì chứ, đầu óc cô đã hoàn toàn bị thứ thuốc kia khống chế rồi.

Người đàn ông kia ngay lập tức nhấc bổng cô lên, trong chốc lát, người cô đã bị ném lên một chiếc giường êm ái. Một giọng nói thì thầm vang lên ngay bên tai cô, "Bây giờ em có hối hận cũng đã muộn rồi."

Một đêm cuồng nhiệt trôi qua.

Sáng hôm sau, khi Mạc Hy Tuyết tỉnh dậy, cô phát hiện toàn thân mình trở nên đau nhức. Nhìn xuống dưới, cả người cô không hề mặc quần áo, trên người còn chằng chịt những dấu vết đỏ thẫm nữa. Cô giật mình nhìn sang bên cạnh mình, một người đàn ông đang nằm xoay lưng về phía cô, người đó dường như vẫn đang ngủ.

Mạc Hy Tuyết vô cùng hoảng sợ, nhìn đoá hoa đỏ ửng đang nở rộ kia, trái tim cô như nứt ra vậy. Lần đầu tiên của cô như vậy mà lại trao cho một người đàn ông xa lạ khác. Nói không đau thì chính là nói dối.

Cô hoang mang không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể vội vàng đứng dậy, mặc quần áo rồi bỏ đi.

Khi Phương Từ Khiêm tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh chỉ là một luồng khí lạnh, cô gái kia đã bỏ đi lúc nào không hay biết. Người đàn ông thầm nguyền rủa một câu, "Chết tiệt! Em như vậy mà lại dám bỏ chạy! Gan cũng lớn lắm, mang theo nòi giống cùng lần đầu tiên của tôi chạy mất."