Mua Bán Hôn Nhân?

Chương 2

(2).

Sau ngày kết hôn, hôm nay là lễ ăn cơm lại mặt của hai bên gia đình.

Theo truyền thống, lễ lại mặt sẽ được tổ chức ở nhà gái, nhưng vì điều kiện không cho phép, nhà của cô chỉ là căn nhà rách nát chật hẹp, vậy nên phá lệ một lần, tổ chức ở Cố gia.

Cô đã dậy từ rất sớm để cùng Cố phu nhân chuẩn bị, ăn mặc đẹp đẽ. Nhưng tên Cố Lăng Thần kia không những không phụ giúp, còn nằm ườn trên giường ngủ ngon vô cùng.

"Cố Lăng Thần! Mau dậy đi!"

"Quan Tư Mặc, cô cút ra ngoài cho tôi!!!"

"Này! Đừng có láo!"

"Biến!"

Hắn xoay người nằm nghiêng sang một bên, cánh tay to khoẻ dùng lực hất tay cô ra khỏi người hắn, tiếp tục trùm chăn đắm chìm trong mộng xuân của mình.

"Hửm? Để tôi xem anh còn ngủ được bao lâu?!"

Cô liền trèo lên giường lật tung chăn của hắn ném xuống đất, tiện thể có bao nhiêu đèn trong phòng đều bật hết lên, còn không quên khuyến mãi cho hắn một bản nhạc chói tai.

"Có lẽ anh cần nghe giọng hát của tôi để thức tỉnh tâm thức...!"

Sau đó liền gân cổ hát, đến mức cả căn phòng muốn nổ tung:

"BÉ ƠI DẬY ĐI! MẶT TRỜI CHIẾU ĐẾN MÔNG RỒI...!"

"..."

"BÉ NGOAN NÀO MAU DẬY THÔI...!"

"..."

"BÉ ƠI..."

"BỐP".

Hắn tiện tay ném chiếc gối bay thẳng đến chỗ cô. Quan Tư Mặc vì mải mê hát mà nhất thời không để ý, khiến chiếc gối ụp thẳng vào mặt mình. Nhưng gối cũng có gối this gối that, nó rất êm, không khiến cô đau chút nào.

"QUAN TƯ MẶC! CÔ ĐIÊN ĐỦ CHƯA!?"

"BỐP".

Chiếc gối đang ở chỗ cô được trả về với chủ của nó, nó mừng rỡ cuống quýt đáp ngay giữa mặt Cố Lăng Thần, có vẻ lưu luyến còn hôn lên mặt hắn.

Cố Lăng Thần điên tiết ngồi dậy. Mái tóc bù xù cùng đôi mắt híp lại vì ngái ngủ cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai của hắn, thậm chí càng làm hắn trở nên dễ thương hơn.

"ĐỒ ĐÀN BÀ THỐI THA NÀY!"

Hắn ngồi trên giường chửi cô, bộ dạng buồn cười không tả được. Cố Lăng Thần từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, đàn ông dù tức giận đến mấy cũng không được đánh phụ nữ, hơn nữa hắn còn là CEO của một tập đoàn lớn, ra tay với phái khác giới chắc chắn sẽ bị mất hình tượng. Nhưng trong mắt Cố Lăng Thần, Quan Tư Mặc chắc chắn không phải phụ nữ, mà là một ả điên.

Cô đứng khoanh tay trước ngực, đôi mắt tinh nghịch khẽ đảo một vòng quanh thân hình to lớn của hắn, khẽ cất giọng:

"Anh mau đi tắm rửa chuẩn bị đi, hôm nay là lễ lại mặt, tôi chắc chắn phải khiến cả họ hàng ngước lên nhìn tôi mà ngưỡng mộ!"

Cố Lăng Thần nhếch môi, lầm bầm đi vào phòng tắm:

"Nếu đã vậy tôi nhất định làm cô mất mặt!"

"Anh thử xem!"

"Sao tôi lại không dám chứ?"

Hắn đi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại, Quan Tư Mặc ở bên ngoài nói vọng vào, giọng nói thánh thót như chim sơn ca:

"Có cần tôi tắm cho không?"

Bên trong vọng ra tiếng nước chảy xối xả, kèm theo giọng nói trầm khàn của Cố Lăng Thần:

"Cút"!

Cô không đáp trả, chỉ khẽ mỉm cười.

30 phút sau...

"QUAN TƯ MẶC! ĐỪNG TƯỞNG TÔI KHÔNG BIẾT, MAU ĐƯA ĐỒ CỦA TÔI LẠI ĐÂY!!!"

"Hả? Gì? Ai biết đâu!?"

Cố Lăng Thần tức điên ruột mà không làm gì được. Hắn bây giờ không một mảnh vải che thân, quần áo bị Quan Tư Mặc giấu đi rồi, còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa chứ!

"QUAN TƯ MẶC! TÔI NÓI LẠI LẦN NỮA, ĐEM ĐỒ CỦA TÔI LẠI ĐÂY!"

"Hả? Tôi không nghe rõ! Thôi chết Cố phu nhân gọi tôi rồi, tôi đi nha, anh tự lo liệu đi!"

"THỨ ĐÀN BÀ DƠ BẨN! CÔ CÚT ĐI CHO TÔI!"

"Ôcê! Tôi đi đây! Pai pai!"

Ra đến ngoài cô chỉ biết ôm bụng cười. Còn đòi làm cô mất mặt, đừng có mơ!

#còn