"Vy Vy...gọi tên anh!" Nụ hôn của anh thật dịu dàng, không hề nhuốm chút mùi vị du͙© vọиɠ. Anh nhẹ nhàng tách hai cánh môi anh đào ra, như muốn truyền tất cả tình yêu vô hạn vào.
Mạc Vy Vy đôi mắt mông lung nhìn anh, cô nhìn thấy rõ ràng, trong đôi ấy mắt đều là hình bóng của cô...
"Hy..." Cánh môi đỏ mọng liền thốt ra một chữ "Hy" cũng là lúc Trịnh Từ Hy kích động mà đâm thật sâu vào người cô.
"A...Hy, nhẹ a"
"Bảo bối...Lần sau còn dám đi uống rượu nữa không?"
"Không....không dám...ư"
"Bảo bối...lần sau cấm được gần người đàn ông khác"
"A...Em...Em biết rồi...a...Hy mạnh quá"
Từng câu hỏi của anh đều là những lần thúc thật sâu vào người cô, khiến Mạc Vy Vy không chịu nổi phải nức nở cầu xin.
"Hy...nhẹ một chút...a...ư"
"Bảo bối...Cả đời này Trịnh Từ Hy thuộc về quyền sở hữa của riêng em, chữ "Hy" này cũng chỉ dành cho em gọi"
Vừa dứt lời, anh cũng nhẹ nhàng luật động, rồi tăng tốc dần, mỗi lần như thế đều chạm vào nơi sâu nhất của cô, giống như thật muốn đem cô hòa vào làm một với mình.
Thời gian như ngừng động, trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hoan ái của hai người, cho đến khi...
"Aa...Hy...đau quá"
"Bảo bối, làm sao vậy"
"Em...bụng em đau quá"
Vừa nghe cô nói vậy, anh liền hốt hoảng rời khỏi người cô, lo lắng bế cô lên nằm tựa vào trong l*иg ngực ấm áp của mình, không quan tâm du͙© vọиɠ còn chưa đến lúc kết thúc, anh chỉ nhìn cô lo lắng "Vy Vy em bị đau ở đâu vậy"
"Bụng em...tự dưng đau quá"
Nhìn thấy gương mặt đờ đẫn mồ hôi của cô, anh đau lòng hôn nhẹ vào trán, lo lắng xoa xoa nhẹ vào bụng cô "Gắng chịu một chút, anh đưa em đến bệnh viện"
Sau đó anh liền đứng dậy, khoác nhanh một cái áo choàng cho mình, rồi thay một chiếc váy mỏng cho cô, cứ thế bế xốc cô lên chạy nhanh ra ngoài.
Đừng hỏi vì sao anh không gọi Quản gia, bởi từ cái hôm anh và cô bị cha với mấy tên cần thú kia đến phá rối, anh đã đuổi hết tất cả người làm và Quản gia đi đến nhà chính của Trịnh gia để phục vụ người cha đáng kính kia rồi.
Nhà anh có bác sĩ riêng, nhưng lúc này anh chẳng lo được nhiều như vậy, anh chỉ lo lắng nhìn cô gái trong lòng càng lúc càng đau đến nỗi mồ hôi không ngừng tuôn ra từ trán cô cũng làm lòng anh đau đớn theo, anh tự trách bản thân mình, có phải do anh đòi hỏi cô nhiều quá nên mới làm cô đau...
10 phút trôi qua, cuối cùng tài xế cũng đã đưa được hai người tới bệnh viện.
Trịnh Từ Hy hốt hoảng, ôm chặt Mạc Vy Vy vào lòng, rồi chạy nhanh vào trong.
"Bác sĩ...Bác sĩ đâu, mau ra đây cho tôi"
Nghe thấy tiếng gọi, một đống bác sĩ liền chạy ra, thấy một người đàn ông anh tuấn trên tay đang ôm một người phụ nữ không ngừng kêu gọi Bác sĩ, họ liền chạy nhanh đến chỗ anh, một người đàn ông trong đó nhanh chóng lên tiếng: "Mau lên, mau đưa bệnh nhân vào trong phòng bệnh"
"Tôi cần bác sĩ nữ, mau đi gọi bác sĩ nữ ra đây...Nếu không nhanh đến đây, có tin tôi san bằng cả cái bệnh viện này không?" Trịnh Từ Hy lúc này đã lo lắng đến đôi mắt anh đỏ ngầu, gầm nhẹ một tiếng.
Giọng nói lạnh lẽo cực độ, đến nỗi khiến cho mấy vị bác sĩ và mấy cô y tá đứng đó không khỏi run cầm cập.
"Tôi là Bác sĩ nữ của bệnh viện này" đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ đằng sau, một bà Bác sĩ tầm khoảng 40 tuổi khẽ bước lên nghiêm nghị nhìn anh "Còn đứng đấy làm gì, muốn đợi vợ anh đau chết phải không?"
Nghe vậy, lúc này Trịnh Từ Hy mới chợt tỉnh táo đôi chút, anh nhanh chóng ôm cô chạy vào phòng bệnh.
"Để cô ấy nằm đó, còn anh mau ra ngoài"
"Không được, tôi là chồng của cô ấy tôi có quyền ở đây"
"Thế anh có muốn cứu vợ anh không?" bà ta liền cất cao giọng nhìn anh.
Trịnh Từ Hy cứng họng nhìn bà, đây là lần đầu tiên trong đời anh bị một người xa lạ dám cao giọng trước mặt mình, nhưng vì sự an nguy của cô, anh đành phải nghe lời rồi bước đi ra ngoài.
15 phút trôi qua, Trịnh Từ Hy ngồi ở bên ngoài hồi hộp lo lắng đến nỗi không thể cứ thế chờ mãi được nữa, đang lúc anh định đi ra mở cửa vào trong thì cánh cửa phòng kia bỗng bị đẩy ra, bà bác sĩ xuất hiện nhìn anh nói "Anh mau vào đây, tôi có chuyện cần nói với anh"
Vào đến phòng, bà bác sĩ ngồi trên bàn, nhìn anh một chút rồi bà khẽ mở miệng "Vợ anh đang mang thai, hơn nữa đã được 3 tháng"
"Mang thai?" Trịnh Từ Hy giống như vừa nghe thấy một chuyện động trời gì đấy, anh mở to mắt ra nhìn bà không tin vào tai mình hỏi lại "bà nói...vợ tôi đã mang thai, hơn nữa đã được 3 tháng, là con của tôi"
"Anh là chồng cô ấy mà không biết sao" bà bác sĩ nhíu mày "cô ấy là vợ anh, không phải con anh thì là con ai"
"Thật, thật sao..."
"Tôi đùa anh chắc, vợ anh do mang thai nên lúc nãy mới bị đau bụng đến như vậy, còn lí do tại sao lại như vậy không cần hỏi tôi chắc anh cũng biết rồi chứ"
"Tôi..." Trịnh Từ Hy nghĩ lại một màn hoan ái lúc nãy, khuôn mặt không khỏi xấu hổ ngại ngùng.
"Tôi là bác sĩ nên không có chuyện gì là có thể qua được mặt tôi, tại anh vận động mạnh quá động chạm đến thai nhi trong bụng cô ấy mới khiến cô ấy đau bụng như vậy" nói rồi bà ngừng nghỉ một lát rồi tiếp tục "tôi khuyên anh, trong 3 tháng đầu mang thai không nên làm chuyện phòng thê, rất dễ sảy thai, đợi qua 3 tháng, anh muốn làm chuyện đó cũng không muộn nhưng nhớ nhẹ nhàng thôi, đừng vận động kịch liệt quá"
Bà ta nói một tràng khiến anh xoay sở không kịp, miệng cứ thế đứng đơ tại chỗ há hốc mồn, giống như người nói mớ hỏi: "trong 3 tháng không được làm chuyện đó"
"Thế anh có muốn có vợ và con không"
"Đương, đương nhiên là tôi muốn" Trịnh Từ Hy lúc này mới hoảng hồn tỉnh lại.
Bà ta lắc lắc đầu nhìn anh rồi mới bổ sung thêm một câu "Nhớ lời tôi nói, nếu anh còn muốn giữ lấy con của mình"
Nói xong, bà cứ thế bước đi ra ngoài, giống như nhớ lại việc gì đó lại ngó đầu vào nói :"À...tôi nghe nói, anh muốn san bằng cả cái bệnh viện này, tôi nói cho anh biết, cái bệnh viện này rộng lớn như vậy, anh thích thì cứ san đi"
Trịnh Từ Hy nghĩ lại, đúng là lúc nãy anh lo lắng đến mất lí trí nên mới nói như vậy, Trịnh Từ Hy định lên tiếng xin lỗi bà, nhưng bà đã đi khuất rồi.
Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng chỉ còn lại mình anh đứng đó, lúc này, anh mới nhẹ nhàng bước về chỗ cô, ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Anh vươn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của cô, ánh mắt thật dịu dàng tràn đầy tình yêu thương say đắm nhìn cô, anh không nhịn được khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô nói, giống như lời thủ thỉ bên tai "Vợ, anh xin lỗi, đã làm em đau"
Rồi anh cúi xuống tiếp, dừng lại ở cái bụng phẳng lì của cô, lại hôn nhẹ lên đó một cái, đôi tay không ngừng vuốt ve trên đấy "Vợ, em biết không, nơi này đang có cục cưng của chúng ta, nó đang từng ngày lớn dần lên, cũng giống như tình yêu anh dành cho em, càng ngày càng khiến anh lúm sâu vào, không lối thoát...Sau này, hãy để anh làm chỗ dựa cho em, làm bầu trời rộng lớn cho em, Cả thế giới của anh chỉ có Vợ và con, Anh yêu em và cũng yêu con của chúng ta".