"Choang"
-Aaaa tôi muốn gϊếŧ cô ta, tôi muốn gϊếŧ cô ta.
Trong đêm tối, một tiếng hét quỷ dị giống như quỷ dữ không ngừng thét lên.
"Tiểu Thư, người bình tĩnh lại" cô người hầu hoảng sợ nói.
"Con đang nổi điên gì vậy"
Vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng khẽ quát lên từ ngoài cửa vào. Cô gái thấy vậy, khẽ chạy đến đó quỳ gối xuống đất cầu xin cha mình.
"Cha, con xin người, xin người hãy giúp con đi, Con yêu anh Từ Hy, con muốn anh ấy quay lại với con"
"Con thấy con chưa đủ phiền hay sao"
"Cha, con cầu xin cha hãy giúp con, lần trước anh ấy bị tai nạn mất trí nhớ cũng là cha giúp con một tay mà, chẳng phải...chẳng phải cha đang tìm kiếm cái con bé An Hạ gì sao, con biết con bé đó, cô ta chính là Mạc Vy Vy, là người đã cướp đi anh Từ Hy của con. Ngày xưa cha sát hại cả dòng tộc họ sao cha không gϊếŧ chết con bé đấy luôn đi" Tần Hân Nhi khuôn mặt điên dại nhìn cha mình nói.
"Chát"
Một cái tát liền rơi xuống gương mặt cô ta. Tần Hân Nhi khϊếp sợ ngẩng đầu nhìn cha mình.
"Cha...Cha đánh con"
"Chuyện của ta không liên quan gì đến con, con cứ làm tốt bổn phận tiểu thư của mình đi, đừng làm ta mất mặt nữa"
Ông tức giận quát to với cô rồi bỏ đi ra ngoài.
Tần Hân Nhi ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi tức giận, vung tay hất hết tất cả đồ đạc trên bàn ra.
"Aaaa Mạc Vy Vy cho dù cô có là Tiểu Hạ mà anh ấy luôn yêu thương thì sao, tôi đã một lần làm anh ấy quên đi cô, thì nhất định lần này tôi cũng sẽ khiến cho cô biến mất khỏi cuộc đời của anh ấy vĩnh viễn"
Trong bóng tối, tiếng cười điên dại không ngừng vang lên, làm cho mấy người hầu ở đó đều không khỏi rùng mình mà lạnh toát sống lưng.
----------
Hôm nay ông Trịnh Vương về nước, Trịnh Từ Hy phải ra sân bay đón ông, nên anh cũng kéo Mạc Vy Vy đi theo luôn.
Ngồi trong xe, Mạc Vy Vy không khỏi thấp thỏm, lo âu, đợt trước cô bị ông đánh một bạt tai, giờ lại đi gặp ông, cô cảm giác giống như cái tát bỏng rát vẫn ở trên gương mặt cô, hai tay không tự chủ bỗng chốc siết chặt.
"Lo lắng sao" một thanh âm tà mị khẽ vang lên bên tai cô.
Mạc Vy Vy ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ gật đầu một cái nói nhỏ "Vâng, có chút".
"Đừng lo lắng, ông ấy nhìn khó gần thế thôi, chứ thật ra ông ấy rất quan tâm đến người thân bên cạnh" vừa nói, anh vừa vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên đùi mình, rồi xoa xoa mu bàn tay của cô.
"Em biết"
"Đợt trước, có phải ông ấy đánh em không?" anh hỏi xong, liền lấy tay mình lên trên xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa "Đau không?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại lắc lắc đầu một cái, giọng nói khẽ thốt lên "Đau một chút, nhưng không bằng hôm đó anh bóp cổ em, thân đau ngay cả tim cũng đau"
Cô không khỏi nhớ đến cái hôm ở bệnh viện, anh bóp cổ cô chỉ vì người con gái khác, cảm giác tủi thân lại dâng lên khiến cô không nhịn được mà đôi mắt khẽ đỏ bừng, hít hít lỗ mũi nhỏ.
Trịnh Từ Hy càng thấy đau lòng hơn, anh đúng là đáng chết, lại dám làm cho cô gái nhỏ của anh bị tổn thương.
"Cái tay nào đã bóp cổ em, anh liền phế cái tay đó đi" vừa nói anh vừa giơ hai cánh tay mình lên cho cô xem "em nói đi, là tay này hay là tay này, anh đều cho em toàn quyền xử lí"
"Phốc"
Mạc Vy Vy không khỏi buồn cười một cái, nếu phế được cô đã phế từ lâu rồi "thôi đi, em mới không nhỏ mọn như vậy".
"Anh xin lỗi, đã để em phải chịu ủy khuất rồi" anh liền kéo cô vào trong lòng mình, hôn nhẹ lên mái tóc cô, sau đó đến cái trán, mắt, mũi của cô "từ giờ trở đi, anh sẽ không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, anh hứa".
--------sân bay-------
Chiếc máy bay tư nhân vừa mới đáp xuống, sau đó dừng lại hạ cánh, hai hàng vệ sĩ đã xếp hàng cung kính chào hỏi.
"Chào mừng Chủ tịch về nước"
Bước ra từ máy bay là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt lạnh lùng thâm trầm, đôi mắt nhìn đời sắc sảo của người từng trải, mặc dù đã có tuổi, nhưng khí chất vương giả từ người ông toát ra vẫn không hề giảm chút nao.
Ông liền đảo mắt ra nhìn xung quanh, thấy con trai ông và một cô gái đang đứng bên cạnh, cô bé hình như có chút sợ sệt đối với ông. Đôi mắt vốn lạnh lùng nay đã có chút giãn ra hơn, khuôn mặt ông phút chốc bỗng trở nên hiền từ nhìn cô, rồi tiến đến chỗ hai người.
"Chào mừng ba về nước" Trịnh Từ Hy lạnh nhạt nói.
Ông Trịnh Vương không thèm trả lời anh, cứ thế nhìn cô hỏi "Cháu...tên Mạc Vy Vy"
"Vâng" Mạc Vy Vy không khỏi kinh ngạc e dè nhìn ông, thái độ của ông đối với cô hình như có chút gì đó sai sai a.
Đôi mắt Trịnh Vương không khỏi đau xót, có phần cay cay, cô bé này chính là Tiểu Hạ, là con gái của người bạn thân nhất của ông.
Ông biết cô là Tiểu Hạ cũng chính là do con trai nói cho ông biết.
Năm xưa khi Cha mẹ cô bé bị sát hại, ông lúc đó vừa mất vợ nên đau lòng đã đi ra nước ngoài, chỉ để lại con trai cho Quản gia chăm sóc.
Lúc biết tin người bạn thân nhất của ông đã chết, ông không khỏi cảm thấy đau lòng chạy về nước, nhưng tất cả đã quá muộn, một ngôi nhà hạnh phúc cứ thế bị sát hại, ngôi biệt thự xa hoa hóa thành tro tàn, ngay cả xác của vợ chồng bạn, ông cũng không tìm thấy, mà cô con gái nhỏ của họ cũng chẳng biết đi đâu, còn sống hay là đã chết, nhiều năm như vậy ông vẫn luôn cho người âm thầm tìm kiếm cô bé tên Kiều An Hạ kia, nhưng vẫn không thấy tung tích, cho đến giờ phút này ông mới biết Mạc Vy Vy chính là Kiều An Hạ.
"Ta...ta xin lỗi vì chuyện lần trước...Cháu...Cháu có thể cho ta ôm một cái được không" giọng nói ông ngập ngừng như một đứa trẻ.
"Dạ, Được...được ạ" Mạc Vy Vy mặc dù khó hiểu với thái độ của ông, nhưng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng lúc ông đang định vươn tay ôm cô vào lòng, thì đột nhiên bị một cánh tay đưa ra ngăn cản, tiếp đó là thanh âm lạnh nhạt khẽ cất lên "Không được"
Ông Trịnh Vương liền bỏ tay ra, nhíu mày nhìn cái tên súc sinh này.
"Cô ấy là vợ của con, cha đừng chạm vào cô ấy"
"Con bé là vợ con hồi nào sao ta không biết" ông nhíu mày hỏi.
"Hiện tại cô ấy là bạn gái con, trong tương lai nhất định là vợ của con"
"Vậy thì con bé cũng là con dâu của ta"
Mạc Vy Vy đứng ở một bên sững sờ nhìn hai cha con nhà này đấu khẩu.
Trịnh Từ Hy khẽ cúi xuống thì thầm vào tai ông "thế cha có muốn bồng cháu sớm không?"
Ông liền ngây ngốc trong giây lát, sau đó gật gật đầu "Đương...Đương nhiên rồi"
"Vậy thì cha nhanh lên cho chúng con về trước, mới có thể tạo được cháu của cha ra đời chứ" Trịnh Từ Hy cười tà mị nói.
"Được, ta muốn cả cháu trai lẫn cháu gái" ông không nhịn được mà nói to lên.
Mọi người xung quanh đều không khỏi ngỡ ngàng nhìn ông,
Chủ Tịch muốn bồng cháu sao, lại còn cả trai lẫn gái.
Mạc Vy Vy cũng kinh ngạc nhìn ông khi nghe câu nói này, sau đó dường như là hiểu được họ đang nói cái gì, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng như quả gấc.
Trịnh Từ Hy liền cười gian trá một cái, sau đó không ngần ngại bế ngang cô lên trước mặt mọi người "Vợ, chúng ta đi thực hành để tạo người nào"
Cô chỉ còn cách xấu hổ ôm chặt cổ anh, đến giờ cô mới biết anh không những biếи ŧɦái mà còn mặt dày đến độ vô liêm sỉ như vậy đấy.