Bệnh viện.
Hành lang chậc kín người, mùi thuốc sát trùng nồng nặc tỏa ra trong không khí. Được hơn 15 phút sau cuối cùng Trịnh Từ Hy và Mạc Vy Vy cũng đã đến nơi.
"Cạch" cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Mạc Vy Vy bước đi trước còn Trịnh Từ Hy theo sau.
"Con chào mẹ ạ"
"Vy Vy con đến rồi sao"
"Vâng ạ, cha con sao rồi mẹ"
"Hôm nay cũng đỡ hơn rồi, ông ấy mệt quá nên đã ngủ thϊếp đi" vừa nói xong, bà nhìn ra cửa về phía con gái, lại dường như thấy một bóng dáng cứ đứng ở ngoài cửa không vào, bà liền nghi ngờ hỏi cô "Vy Vy ai đến cùng với con nữa vậy".
Mạc Vy Vy nghe vậy, khẽ quay sang đằng sau, bóng dáng người kia bỗng dưng không thấy đâu, cô không khỏi khϊếp sợ, người đâu rồi.
Mà lúc này Trịnh Từ Hy đứng ở ngoài cửa, tâm trạng không khỏi thấp thỏm, lo âu, giống như con dâu chuẩn bị ra mắt mẹ chồng. Sáng nay trước khi đến đây, anh đã tìm hiểu kỹ trước trên mạng về những câu chào hỏi giao tiếp khi lần đâu tiên ra mắt mặt cha mẹ vợ là như thế nào, thậm chí còn bảo Thư ký hộ anh tra tài liệu rồi gửi đến cho anh, nhưng không hiểu tại sao vừa mới đến đây anh hồi hộp quá, chữ trong đầu tự dưng biến đi đâu hết rồi.
"Trịnh Từ Hy, cố gắng nhớ lại xem nào, ừmmm....nhớ đi, nhớ đi, nhớ đi..." Anh vừa nhắm mắt, miệng vừa không ngừng lẩm bẩm chẳng khác nào đang tụ kinh.
Mọi người đi qua anh, đều không khỏi cảm thấy khó hiểu, tất cả lúc này đều có chung một ý nghĩ, chậc...chậc nhìn đẹp trai vậy mà lại bị điên, đúng là ông trời luôn rất công bằng.
"-Chào cháu...Cháu là bạn của Vy Vy hả"
"Ôi mẹ ơi" đang lúc anh tập trung cao độ để nhớ, nghe thấy người gọi mình, anh liền giật mình, mở choàng mắt ra hét to một tiếng.
Vũ Lam cũng bị giật mình vì tiếng hét của anh, bà không khỏi cảm thấy nghi ngờ, nếu đây không phải là bạn của con gái bà chẳng lẽ lại là người từ khoa tâm thần chạy sang đây sao, đẹp trai vậy mà, thật đáng tiếc.
Mạc Vy Vy đứng ở đằng sau mẹ mình cũng bị anh dọa làm cho hoảng sợ, Trịnh Từ Hy hôm nay anh bị làm sao vậy, quỷ ám rồi sao.
"Trịnh Từ Hy anh...anh không vào trong mà làm gì ở đây vậy"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, lúc này anh mới hoảng hồn tỉnh ra, nhìn thấy trước mắt mình là Mạc Vy Vy còn bên cạnh cô là một người phụ nữ.
Không lẽ....
Đó chính là mẹ của cô...
Đoàng....
Một phát súng liền nổ ra trong đầu anh, hình tượng anh tuấn lạnh lùng bao lâu nay cố giữ gìn chỉ trong nháy mắt liền bị phá hủy. Trịnh Từ Hy thật muốn khóc không ra nước mắt, có phải, có phải anh bị trừ điểm ngay từ lần gặp mặt đầu tiên rồi phải không.
--------
Bên trong phòng bệnh lúc này.
"Cháu ngồi xuống đi"
"Vâng ạ"
"Cháu tên gì"
"Cháu tên là Trịnh Từ Hy, bác cứ gọi cháu là Từ Hy cũng được ạ" Trịnh Từ Hy mỉm cười có chút ngại ngùng nhìn bà.
"Ôi chao! Cái tên đẹp mà người cũng đẹp nữa" Vũ Lam cười híp mắt nói, càng nhìn bà càng thấy cậu chàng trai trẻ này thuận mắt.
"Vy Vy"
"Vâng mẹ" đột nhiên bị gọi, Mạc Vy Vy liền khó hiểu nhìn mẹ cô.
"Hôm qua, ta có mua được mấy cân táo để ở trong tủ, con mau lấy ra gọt cho hai đứa ăn đi"
"Vâng, con biết rồi" Mạc Vy Vy chỉ còn biết cách gật đầu, đang định đứng lên thì liền bị một cánh tay kéo cô lại.
"Để anh" Trịnh Từ Hy mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
Vũ Lam thấy một màn này thì trong lòng bà lại càng cảm thấy vui vẻ hơn, bà liền chặn tay anh lại rồi nói "Ôi chao! Cứ để con bé làm đi, cháu là khách cháu hãy cứ ngồi đây, hôm nay cháu đã mất công đến đây thăm bác trai, bác đã thấy rất biết ơn cháu rồi, cháu cứ ngồi đây đi".
"Dạ, vâng" Trịnh Từ Hy chỉ còn biết cách gật đầu một cái.
" Mà...cháu có bạn gái chưa, cháu và Vy Vy nhà bác có quan hệ gì vậy"
Khụ...
Mạc Vy Vy gọt quả một bên khẽ ho khan một tiếng, mẹ cô lại bắt đầu hỏi chuyện riêng tư của người khác rồi đấy.
Trịnh Từ Hy bị hỏi liên tiếp như vậy, anh chỉ khẽ mỉm cười rồi nói " Cháu có rồi ạ, cháu...."
"Đó có phải là Vy Vy nhà bác không, hai đứa quen nhau được bao lâu rồi"
Anh còn chưa nói hết đã bị mẹ cô cướp lời trước, anh chỉ còn biết cách cười trừ, rồi nhẹ gật đầu " Bác nói đúng rồi ạ, cháu và cô ấy cũng chỉ mới quen nhau được vài tháng thôi ".
"Không sao, không sao, mấy tháng hay mấy năm đều không quan trọng, quan trọng là tình cảm hai đứa dành cho nhau, cháu không biết đấy thôi, hồi bác với bác trai cháu còn trẻ, còn chưa quen biết được một tháng, hai ta đã cưới nhau luôn rồi đấy"
"Mẹ..." Mạc Vy Vy bấc đắc dĩ nhìn mẹ mình.
"Con im miệng cho mẹ, cứ chăm chú làm việc của con đi, mẹ không có nói chuyện với con" Vũ Lam trừng mắt nhìn con gái bà, sau đó liền quay sang nói tiếp.
"Bác nhìn cháu chắc cũng tầm tuổi của Vy Vy nhà bác thôi, cháu năm nay có phải là 18 tuổi phải không?"
"Đúng rồi ạ, cháu với cô ấy bằng tuổi nhau"
"Thế thì quá tốt rồi, 18 tuổi đủ tuổi kết hôn rồi đấy" mẹ cô lại phấn khích nói.
"Mẹ" Mạc Vy Vy lại quay sang nhìn mẹ mình.
"Con câm miệng, mẹ không có hỏi con"
Trịnh Từ Hy chỉ biết cười cười nhìn hai mẹ con nhà này.
"Bác nói đúng rồi ạ, cháu cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này"
Mạc Vy Vy liền quay sang lườm anh một cái.
Trịnh Từ Hy lại mỉm cười xấu xa nhìn cô.
---------
Gọt táo xong, Mạc Vy Vy muốn vào trong nhà vệ sinh để rửa tay, Trịnh Từ Hy thấy thế cũng liền bước đi theo cô.
"Anh theo em làm gì"
"Rửa tay" Trịnh Từ Hy thản nhiên đáp.
Mạc Vy Vy liền không nói gì, cứ thế xả nước rửa tay, không để ý tới anh.
Một thân hình cao lớn khẽ tiến tới, sau đó cánh tay thon dài liền ôm eo cô từ đằng sau, cằm anh khẽ tựa vào vai cô, cái mũi khẽ hít hít ngửi ngửi cái cổ trắng ngầm của cô, ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
"Vy Vy" giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô.
"Hả" cô ngẩng đầu lên, liền nghênh đón một nụ hôn.
Bên tai bùng nổ, trong tâm cũng bùng nổ. Mạc Vy Vy nghe được trong cơ thể tràn ngập hạnh phúc, trong mắt cô đều là hình bóng của anh.
Cảm giác ngọt ngào này, kéo dài bao lâu cũng không phiền chán.
Môi hai người vừa rời đi, Mạc Vy Vy theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ anh.
Trịnh Từ Hy trầm giọng " Ôm chặt như vậy, sợ anh biến mất hả"
Cô "dạ" một tiếng, tâm tư giống như mèo cào khẽ nói " hôn chưa đủ muốn dài một chút" dứt lời xong, cô liền kéo cổ anh xuống, hôn nhẹ lên đôi môi lành lạnh của anh.
Nụ hôn ướŧ áŧ cứ thế lại bắt đầu tiếp diễn.