"Tiểu Vy Vy...cho anh được không? Hả" Trịnh Từ Hy đôi mắt đáng thương nhìn cô.
"Em...nhưng...nơi này là nhà vệ sinh, em sợ..." Mạc Vy Vy xấu hổ đỏ mặt nói.
"Đừng sợ" Anh khẽ hôn lên trán cô, sau đó dịu dàng trấn an"Anh đảm bảo không ai dám bước vào trong này, ngoan, nghe lời anh, hửm"
Vừa mới dứt lời xong, anh liền nâng cằm cô lên, rồi cúi xuống mạnh mẽ hôn môi cô.
"Ưmm..."
Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của cô, trong lòng anh càng kích động, không ngừng hôn thân thể cô, từ môi cô xuống cái cổ trắng ngầm, sau đó từ từ xuống dưới bộ ngực đầy đặn mê người của cô.
Đôi tay anh không ngừng sờ soạng người cô, cởi bỏ từng nút áo sơ mi của cô ra, sau đó dùng bàn tay to lớn không ngừng xoa bóp hai tiểu bạch thỏ ở trên đó. Hai điểm hồng trên đấy vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cương cứng lên.
Anh khẽ há miệng ra, liếʍ mυ'ŧ nơi điểm hồng trên đó, tựa như một em bé đang bú sữa mẹ. Mạc Vy Vy không nhịn được lại khẽ rên ra một tiếng "ưm". Rồi anh lại nhấc người cô lên, đặt cô ngồi ở trên bàn đá rửa tay cẩm thạch, vắt hai chân cô lên đặt trên vai mình, sau đó lại tiếp tục hôn cô dọc theo bộ ngực hôn dần xuống dưới.
Đôi tay anh khẽ kéo váy cô xuống, nơi đó chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ ren màu đen, tiểu huyệt vì bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đã trở nên ướŧ áŧ.
Mạc Vy Vy chỉ cảm nhận được một chút mát lạnh vì váy mình tự dưng bị anh kéo xuống, đôi tay anh không ngừng vuốt ve nơi mẫm cảm của cô, cô không nhịn được, miệng nhỏ há nhẹ thở dốc " Ưʍ...a"
Trịnh Từ Hy, đôi tay không ngừng xoa xoa tiểu huyệt của cô, ở bên ngoài đã có chiếc qυầи ɭóŧ che chắn, làm cho tiểu huyệt không ngừng chảy nước, ướt cả chiếc qυầи иᏂỏ của cô.
Anh không ngần ngại mà xé rách chiếc quần ren nhỏ đó, đôi mắt anh cứ thế mà dịu dàng nhìn chằm chằm vào nơi u cốc huyền bí của cô.
"A nơi này thật xinh đẹp"
"Đừng...Đừng nhìn như vậy"
Mạc Vy Vy nghe anh nói vậy, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng không dám cúi xuống nhìn anh.
Trịnh Từ Hy chỉ cười khẽ một tiếng, Tiểu Vy Vy của anh thật đáng yêu. Sau đó, anh không ngần ngại mà cúi đầu mình xuống liếʍ mυ'ŧ nơi đó của cô.
"A Ưmm..."
Chiếc lưỡi đỏ hồng của anh không ngừng liếʍ mυ'ŧ hạt đậu nhỏ ở dưới, làm cho nó càng tiết ra mật dịch nhiều hơn.
"Đừng...đừng liếʍ nơi đó, bẩn" Mạc Vy Vy thở dốc nói.
"Nếu đã là của em, thì đều rất ngọt" Anh cười ngẩng đầu lên nhìn cô.
Rồi anh liền dùng lưỡi mình day day nơi hạt đậu nhỏ trên đó, sau đó hút hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ thơm ngon của cô.
"Aaa...ưm" Mạc Vy Vy thực sự chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, miệng nhỏ lại khẽ ngâm nga tiếng rên kiều diễm.
Trịnh Từ Hy liền dùng ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh tiến vào bên trong hoa huyệt ẩm ướt, ngón tay anh ở trong đó chỉ xoay xoay nhưng lại không di chuyển, làm Mạc Vy Vy càng thêm khó chịu.
"Muốn không" Anh cười đẹp trai hỏi
Nóng quá!
Mạc Vy Vy cảm thấy thật nóng, lại có một cảm giác trống rỗng khi anh chỉ đưa ngón tay đi vào trong hoa huyệt của mình mà lại không động đậy, càng làm cô thêm khó chịu, thân hình nhỏ nhắn không ngừng vặn vẹo.
"Không thoải mái sao, hửm" Trịnh Từ Hy lại cười gian tà nhìn cô "anh sẽ giúp em"
Nói đến đó, tay anh liền bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng, rồi mạnh hơn, nhanh hơn, ngón tay anh không ngừng gảy gảy hạt đậu nhỏ đỏ hồng.
"Aaaaaa...ưmm"
Ngón tay anh bắt đầu tăng tốc, ra vào càng lúc càng nhanh, cho đến khi một dòng nước trắng đυ.c phụt từ lỗ nhỏ ra ngoài, ướt đẫm ngón tay anh.
"Ưmm...aaaaa"
Trịnh Từ Hy hài lòng nhìn cô vì mình mà lêи đỉиɦ, ngón tay anh dính đầy mật dịch của cô, anh không chần chừ mà đưa lên miệng liếʍ một cái, tựa như đang thưởng thức vị ngọt nào đó.
Mạc Vy Vy nằm trên bàn đá cẩn thạch mà thở hổn hển, bên dưới nước càng lúc càng trào nhiều ra, giống như nước lũ không ngừng chảy được.
Người anh em của Trịnh Từ Hy lúc này cũng đã nhịn đến cực hạn, nhìn thấy bên dưới của cô vì mình mà không ngừng mà rỉ nước, lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh hơn. Anh cởϊ qυầи ra, thả ra cự vật nam tính của mình, lấy tay tách hai chân cô lại lần nữa, rồi dũng mãnh xông thẳng vào tiểu huyệt đang dính đầy chất nhờn kia.
"Hừmm" Trịnh Từ Hy không nhị. được khẽ hừ ra một tiếng.
"Ưʍ...Bảo bối, thả lỏng một chút, em chặt quá"
Bên dưới tiểu huyệt của Mạc Vy Vy không ngừng khít khao, hút chặt lấy cự vật to lớn của anh.
"Ưmm..." Mạc Vy Vy chỉ khẽ rên ra một tiếng.
"Bảo bối, gọi tên anh" Trịnh Từ Hy vừa nói lại bắt đầu di chuyển, qυყ đầυ to lớn chọc sâu vào trong hoa tâm, thúc mạnh đến mức làm Mạc Vy Vy không khỏi kêu lên một tiếng.
"A...sâu...sâu quá"
"Bảo bối, gọi tên anh" anh lặp lại lần nữa.
"Ưʍ...Trịnh Từ Hy"
"Không phải, gọi tên anh, nhanh lên" Trịnh Từ Hy vừa nói, vừa chuyển động liên tục, mỗi lần đều thúc thật mạnh, thật sâu vào bên trong cô, bên dưới vì thế mà nước dịch chảy ra càng nhiều, ướt hết cả bàn đá cẩn thạch, nhỏ giọt xuống sàn.
"A...nhẹ thôi...Từ Hy" Mạc Vy Vy không chịu được, miệng nhỏ nhắn khẽ gọi tên anh.
"Ừm, ngoan, anh sẽ giúp vật nhỏ của anh thoải mái"
Anh chín nông một sâu mà cứ thế ra vào, càng đâm càng sâu, càng đâm càng mạnh mẽ hơn.
"A....a...a...ưʍ...ưm"
"A...Bảo bối...tại sao em vẫn chặt như vậy...Anh điên vì em mất thôi"
Trịnh Từ Hy bị kẹp đến sảng khoái, chính anh cũng đã chịu đến cực hạn, anh sắp ra mất thôi.
Mạc Vy Vy chỉ cảm thấy bị cự vật to lớn của anh xâm nhập đến chỗ sâu nhất trong tử ©υиɠ, từng chất lỏng nóng bỏng mà cứ thế bắn vào trong cơ thể của cô, vật cứng chà xát kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt của cô không ngừng co thắt lại, một cảm giác sung sướиɠ đến tột đỉnh.
Bên trong căn phòng vệ sinh, từng tiếng vang lên "bạch bạch bạch" không ngừng, làm người ta nghe thấy mà không khỏi đỏ mặt tía tai.
Dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra càng nhiều, đến khi tưởng chừng hai người không chịu được nữa cùng nhau đạt đến cao trào.
Trịnh Từ Hy thỏa mãn, cứ thế nhìn Mạc Vy Vy ngất đi ở trong lòng mình, anh mỉm cười thoải mái, cúi xuống hôn nhẹ vào mái tóc cô, trán cô, mắt, mũi, miệng của cô. Sau đó lấy khăn lau cho thân thể hai người sạch sẽ, anh mới lấy áo khoác của mình choàng lên người cô, rồi ôm cô bước đi ra ngoài.