Đoá Hoa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )

Hai năm chưa từng hoan ái, cơn đau lúc ban đầu qua đi, tình cảm mãnh liệt đã lâu cũng nhanh chóng bốc cháy theo từng nụ hôn, từng cú thúc, cảm khoái ngập đầu, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đều không nghĩ được gì.

Phùng Chi cong khóe miệng, trong mắt đong đầy ý cười, Thường Yến Hành cũng cười: “A Chi.” Giọng nói hắn trầm khàn: “Anh rất nhớ em.” Cúi đầu xuống đùa nghịch bộ ngực trắng nõn nà của cô, muốn châm ngòi nhiệt tình của cô.

“Yến Hành….” Phùng Chi kêu tên hắn, ngón tay túm chặt lấy nệm giường tạo ra nếp nhăn, anh đào bị hắn mυ'ŧ vừa cứng vừan ướt, hai chân không cần hắn dùng tay bẻ, tự động mở ra, ngón chân móc lấy mép giường, thuận tiện cho eo hắn trầm xuống phập phồng.

“Làm sao giống người sinh con chứ.” So với trước kia thì càng chặt hơn, Thường Yến Hành bị cô bóp nghẹn cử động rất khó khăn, càng như thế, mỗi lần rút ra đâm vào, đều được sảng khoái cực độ, hắn nhìn cô thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, rất là hưởng thụ, hắn biết là cô thích thì không hề nhẫn nữa, đột nhiên thúc một cú tàn nhẫn, tiếng da thịt va chạm vào nhau vang lên một tiếng lớn, cắm thẳng tắp vào trong tử ©υиɠ cô, Phùng Chi kinh sợ thét lên một tiếng, túm lấy cánh tay hắn, thuận thế hắn nắm lấy tay cô lêи đỉиɦ đầu, hai núi tuyết trước ngực càng thêm dựng đứng, hai viên anh đào như sắp chạm vào môi hắn. Hắn vừa cắn hút vừa ra sức rút ra đâm vào, cho đến khi vách trong tử ©υиɠ từ cứng rắn trở nên mềm mại, sau đó thì mặc cho hắn tùy ý làm bậy, không biết qua bao lâu, Phùng Chi cảm thấy hai chân đều đang run lên không ngừng, eo mỏi như muốn đứt lìa, hắn vẫn không biết thoả mãn, như dã thú bị bỏ đói lâu ngày, thề muốn nuốt cô vào bụng. Bị hắn đè ép không chỗ nào trốn tránh, Phùng Chi thở rầm rì gọi tên hắn: “A…. Yến Hành, Yến Hành…. không chịu nổi…” Tiếng nói của cô lạc cả giọng, bỗng nhiên cơ thể cô bắt đầu co giật, trong đầu như xuất hiện ánh sáng trắng xóa, ý thức hôn mê, nhưng bên dưới lại triều phun, đúng lúc Thường Yến Hành rút ra cột nước liền phun vào phần bụng giữa háng của hắn, ướt đẫm một mảng.

Đôi mắt Thường Yến Hành đỏ ngầu, lấy gối lót dưới mông cô, hai mảnh thịt bị tra tấn đến sưng to đỏ bừng, giống như cánh hoa hồng ướŧ áŧ, càng thêm kích động du͙© vọиɠ thú tính của hắn, hắn dùng sức rất lớn không tiết chế được, cọ hồng rực rãnh mông non mềm của cô, cô bắt đầu khóc thút thít xin tha, Thường Yến Hành đang hưng phấn dục tiên dục tử, sao có thể dễ dàng bỏ qua, cổ họng khản đặc nói: “Ngoan bảo bảo, kẹp chặt cho anh bắn ra.” Phùng Chi chớp chớp hai mắt đẫm lệ, đành phải tự lực cánh sinh, xoắn eo siết mông kẹp chặt, dùng tay sờ soạng hai viên túi cầu phía dưới, Thường Yến Hành sảng khoái hít vào, cảm giác trong ngoài đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật sự thoải mái, siết eo thẳng lưng, lại thêm một trận trời rung đất chuyển, hắn thoải mái cắn răng: “Muốn chết trên người em.” Giọng nói khàn đặc, bả vai đau xót, là Phùng Chi cắn hắn, cùng lúc đó, mã mắt như bị một cái gia nhọn chọc chọc một cái, cảm giác tê dại chờ đợi đã lâu đột nhiên xuất hiện làm hắn trở tay không kịp, xương cụt cứng lại, hắn không nhịn được gầm lên, ngã xuống đè lên người Phùng Chi, tựng đợt sóng thần nóng bỏng dâng lên ào ào đổ vào tử ©υиɠ cô.

Phùng Chi đưa tay lên vuốt ve tấm lưng dày rộng của hắn, thấm đầy mồ hôi, môi hắn để sát bên tai cô truyền đến tiếng thở dốc, cô nghe cũng thấy ngọt ngào tận đáy lòng, hắn vẫn còn giật giật bên trong, thật sự quá nhiều, mãi không dứt.

Thường Yến Hành bình ổn hơi thở, hôn bên thái dương cô, hỏi cô: “Có thích không?” Phùng Chi “Ừ” một tiếng, ngoan ngoãn trả lời: “Thích!” “Vậy thêm một lần!” Hắn lưu luyến hôn khóe miệng cô.

“Anh còn chưa xong đâu!” Phùng Chi kinh ngạc mở to hai mắt, có chút không dám tin nhìn hắn. “Chờ bắn xong lại đến.” Thường Yến Hành vui đùa nói.

“Đừng!” Phùng Chi tin hắn nói thật, vô lực cầu xin tha: “Bên dưới có chút đau!” Cũng rất lâu rồi không làm, lại làm mạnh như vậy, cô thật sự không chịu nổi.

Thường Yến Hành không nói gì, đợi một lát mới rút ra lật người từ trên người cô xuống, hai luồng tuyết trắng đầy những dấu tay xanh tím cùng dấu răng, lại bẻ hia chân cô ra xem xét, xuân thủy và bạch tinh ào ạt chảy ra từ hoa động, hai cánh hoa sưng tấy đỏ bừng, có chút thê thảm không nỡ nhìn.

Trên mặt hắn nổi lên một tia ửng đỏ, thật sự mất khống chế!