NOTE: H cao ai không vui có thể lướt ko ảnh hưởng tới mạch truyện nhé! Bé nào lạc vô đây chủ nhà ko chịu trách nhiệm về sự đen tối của tâm hồn các bé đâu! Bye bye~ Enjoy~~~
Thường Yến Hành thích Phùng Chi ngoan ngoãn nằm dưới thân mình.
Gập hai chân cô lên lại bẻ ra, hoa huyệt giữa hai chân cô mở ra lộ ra thịt châu đỏ tươi, hắn nhìn mà thèm, cúi xuống vùi đầu ở giữa hai chân cô, ngậm lấy hai cánh hoa môi vào trong miệng.
Non mềm trơn mượt như tơ lụa, tản ra hương vị nồng đậm, người cũng như tên, cả người đều thoang thoảng hương hoa sơn chi. Hắn tham lam vừa mυ'ŧ vừa liếʍ láp, hoa môi dần dần căng mọng đỏ tươi, nhiễm ướt ánh lên ánh nước.
“Nhị lão gia, từ bỏ.” Phùng Chi chỉ cảm thấy như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò khắp người chui vào tim cô, thật khó chịu, cô ngưỡng thẳng thân, hai mắt lại đẫm lệ nhìn xuống, thấy Thường Yến Hành đang cắn thịt châu đột nhiên hút mạnh, một cơn đau đớn bén nhọn như sóng biển đánh vào bờ, chớp mắt liền mất hết sức lực, mềm như bông ngã xuống mặt bàn rầm rì kêu lên, lại cảm giác mình giống như con mèo phát xuân trên nóc nhà, nhưng không dễ nghe, quá xấu hổ, cô nhét bím tóc vào trong miệng.
Thường Yến Hành bị cô tiết xuân thủy ướt gò má, hắn mở miệng nuốt vào, mẫn cảm như vậy, cô bé nhỏ đã trưởng thành tiểu yêu tinh rồi.
Hắn đứng dậy thấy cô cắn bím tóc, gương mặt như đánh quá phấn hồng, lông mi ướt nước mắt, vừa kiểu mị vừa đáng thương.
Càng thêm yêu vô cùng, cưng chiều hôn môi cô, Phùng Chi lập tức ôm lấy cổ hắn, xin tha: “Nhị lão gia, đau… Chịu không nổi… ừm, ngài dừng… dừng lại.”
Một ngón tay thon dài hữu lực đâm vào hoa huyệt cô, làm sao biết cô được cô đau hay không, giọng ồm ồm cười nhẹ: “Đau sao, em buông lỏng để ngón tay tôi ra ngoài.”
Phùng Chi nghe lời mở rộng hai chân, đột nhiên cả người căng chặt, “A nha” một tiếng, cắn môi dưới: “Không cần… Nhị lão gia gạt người.” Hắn không những không rút ngón tay ra, còn ác liệt mà nhét thêm một ngón nữa, chợt nông chợt sâu, chợt nhẹ chợt nặng rút ra đưa vào, dường như không đau dần dần như cái gì đó cào trong lòng vậy, muốn hắn tiến vào: “Không cần….”
Thanh âm tuy hàm hồ nhưng Thường Yến Hành nghe rất rõ ràng, rút ngón tay ra, đỡ lấy tiểu đệ của hắn đã cứng rắn như sắt đưa đến miệng huyệt, đúng lúc xuân dịch cuồn cuộn chảy ra, dội mã mắt, hắn ngay lập tức rêи ɾỉ ra tiếng: “Muốn như vậy sao?” Lại không tiến vào, chỉ dùng sức cọ xát qua lại ở giữa hai cánh hoa.
Người này sao lại như vậy! Phùng Chi không biết hắn muốn như thế nào, cảm giác đêm nay có cái gì đó thoát khỏi xiềng xích thoát ra, tất cả đều rối loạn, hắn không giống hắn, cô cũng không giống cô.
“Nhị lão gia mau tiến vào đi.” Cô khó chịu sắp chết rồi, lại bất chấp xấu hổ, nhẹ gặm khuôn cằm góc cạnh của hắn, lẩm bẩm rêи ɾỉ.
“Đừng gọi nhị lão gia, đổi cách gọi đi! Trước kia chưa từng gọi.” Thường Yến Hành cầm chính hắn dươиɠ ѵậŧ đã dính đầy xuân dịch, tích tích chảy xuống, gân xanh nổi đầy trên trán hắn: “Bằng không sẽ không cho.”
Phùng Chi vươn tay ra sờ, vừa cứng vừa nóng, chỗ hai túi con cháu phồng lên thành hình cầu, rõ ràng là vận sức chờ phát động, lại không tiến vào….
Thường nhị gia là người có định lực, không đạt mục đích không bỏ qua.
Phùng Chi nghĩ nghĩ, kiều mị kêu: “Ba…. Ba ba!”
Thường Yến Hành giật mình, ba ba…. Có sáng ý! Hắn thích!
Du͙© vọиɠ cũng theo câu gọi của cô mà càng thêm tràn ngập, hắn không hề do dự rụt mông thẳng lưng tiến thẳng vào hoa huyệt, Phùng Chi vẫn có chút chịu không nổi, hắn nơi đó thật sự quá lớn: “Ba ba, đau~.”
Thường Yến Hành kéo chân cô ra càng rộng, nhìn dươиɠ ѵậŧ hồng tím bị huyệt khẩu căng mỏng nuốt vào từng tấc từng tấc, bên trong ướt nóng lộn xộn làm eo hắn tê dại. Còn có tiếng ba ba cô gọi liên tục, càng kêu càng ngọt tê dại xương cốt, quả thực muốn mạng người mà.
“Thả lỏng, muốn cắn đứt nó sao?” Thường Yến Hành đã đâm vào tận cungd, bắt đầu không nhanh không chậm mà đâm vào rút ra: “Cắn đứt lại không có để ăn.”
“Muốn ăn.” Phùng Chi bị hắn đâm đến luật động lên xuống, trước ngực lắc qua lắc lại.
“Muốn ăn cái gì?” Thường Yến Hành vùi đầu ngậm cả quầng vυ' đỏ thẫm vào trong miệng, dùng lưỡi liếʍ mυ'ŧ vòng tròn.
Phùng Chi dùng tay giữ chặt mép bàn, ngưỡng cổ về sau, cong éo đáp lại hắn, đưa ngực đến trước mặt hắn rầm rì: “Muốn ăn ba ba….”
Cô nói không nên lời, chỉ ưỡn mông đúng lúc hắn đâm vào trong, tức khắc như hai tinh cầu va chạm vào nhau, Phùng Chi hét lên, hình như có cái gì bị phá tan, vừa tê dại lại vừa căng đầy, còn có chút đau, còn cả một cơn khoái ý nói không nên lời, tư vị mà cô chưa bao giờ thể nghiệm qua, dục tiên dục tử cả người giống như điên loạn, tuổi trẻ tò mò muốn nếm thử: “Ba ba còn muốn.”
Thường Yến Hành đâm vào chỗ sâu nhất bị ngậm chặt, cảm giác mã mắt bị một lực dùng sức hút chặt, lập tức hiểu ra hắn đã vào trong tử cửa tử ©υиɠ của cô.
Dĩ vãng cảm thấy cô còn quá nhỏ, sợ cô quá non nớt không chịu nổi tàn phá, cũng không dám đi vào quá sâu, hôm nay đánh bậy đánh bạ lại cắm vào, lưng hắn tràn ngập mồ hôi, cắn răng bất động muốn xem Phùng Chi có khó chịu hay không, nếu cô kêu đau hắn phải rút ra.
Phùng Chi thấy hắn bất động, cô chủ động dùng hoa môi vuốt ve bụng dưới của hắn, xuân thủy làm ướt một tảng lớn lông mao đến mức tỏa ra ánh nước, trong miệng lung tung gọi: “Ba ba, ba ba, muốn, còn muốn.”
Giống như đứa trẻ khóc lóc đòi kẹo ăn.
“A Chi làm sao lại như vậy, qua một hai năm nữa chẳng phải muốn gϊếŧ ba ba sao.” Thường Yến Hành thở ồ ồ nói, hắn không hề do dự bế cô về chiếc giường mềm mại, khiêng cặp chân dài của cô lên bả vai dày rộng của hắn, tiếp tục mãnh liệt kích cuồng, cư thể nhắm thẳng miệng tử ©υиɠ mà đâm vào, cho đến khi cái miệng kia mềm đến không khép lại được, chỉ có thể mặc hắn đâm thẳng vào tổ ấm của cô, tùy ý công thành cướp đất.
“Ba ba, ba ba, chịu không nổi.” Bỗng nhiên cô siết chặt cánh tay hắn: “Lại nhanh chút…”
“Ba ba làm A Chi sảng sao?” Thường Yến Hành thở dốc dồn dập mà cười khẽ.
Phùng Chi làm sao có thể nghe thấy hắn nói cái gì, cảm giác cận kề bên tử vong, cô run rẩy ôm cổ hắn, khóc nấc lên: “Muốn chết!”
“Có tôi ở đây.” Thường Yến Hành ngậm lấy đôi môi hồng nhuận của cô, đầu lưỡi bắt chước phía dưới đâm vào rút ra, hắn ra lực tàn nhẫn đâm liên tiếp hơn trăm lần, phút chốc hoa kính co rút, một trận co rút lại tới, kẹp chặt đến nỗi hắn kêu lên một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun ra, mỗi lỗ chân lông đều có thể cảm nhận đến kɧoáı ©ảʍ vui sướиɠ khó tả.
“Lại gọi tiếng ba ba!” Hắn còn có hứng thú nói giỡn.