Đoá Hoa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )

Thường Yến Hành lạnh lùng mặt không biểu tình, duỗi tay giải thắt lưng cởϊ qυầи, lộ ra một tảng lông mao đen nhánh, thịt trụ thô tráng cao lớn đã là gắng gượng đứng thẳng, hắn nói: “Tao hóa, dùng miệng hút ra.”

Phùng Chi khϊếp sợ mở to hai mắt: “Em không biết….” Trước kia hắn chưa từng yêu cầu qua, hơn nữa vừa lớn vừa đáng sợ như vậy, miệng cô làm sao nhét vừa.

“Tôi liếʍ huyệt em nhiều lần như vậy, uống không biết bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠, còn không học được? Chỉ lo hưởng thụ?” Thường Yến Hành ánh mắt hài hước, nói hết bài này đến bài khác hết sức tục tĩu, chế nhạo.

Nếu không phải bề ngoài nho nhã như trước đây, Phùng Chi thật sự cho rằng là ngưới khác rồi, Thường nhị gia là người có học vấn, chưa từng thô tục hạ lưu như vậy.

“Trách tôi trước đây quá nhường nhịn em.” Thường Yến Hành nhìn thấu tâm tư của cô, nhếch môi cười, mới nói: “Đây mới là gương mặt thật của đàn ông.” Không muốn nói nhiều, một tay ấn vai cô quỳ xuống đất, một tay siết chặt cằm cô nâng lên, đúng lúc đối mặt với con dã thú lành lạnh kia, Phùng Chi ngậm chặt môi, nhưng có thế nào cũng không phải đối thủ của Thường Yến Hành, khẽ dùng sức liền bị ép mở miệng, hắn thịt trụ thuận lí thành chương tiến vào, khuôn miệng non mềm ướt ướt, cái lưỡi đinh hương dán vào cán thịt nổi lên gân xanh, hoảng loạn mà liếʍ láp. Lại không biết rằng loại tư thái hồn nhiên này lại như ý người nào đó.

Thường Yến Hành sảng khoái thẳng sống lưng: “Muốn nhanh phải dùng sức liếʍ, dùng sức hút.”

Phùng Chi miệng bị nhét đầy những vẫn còn hơn phân nửa ở bên ngoài, đỏ tím sưng to cứng như chùy sắt, khẽ liếc xuống là có thể nhìn thấy nó, không khỏi nơm nớp lo sợ.

Cô biết có kháng cự vô dụng, chỉ muốn kết thúc nhanh, nhắm mắt lại, vươn lưỡi liếʍ lung tung lên thân gậy gập ghềnh, tuy nóng như lửa lại có mùi xạ hương nhàn nhạt, cũng không quá khó ngửi, nhớ tới hắn nói phải hút, có dùng sức mυ'ŧ vào, hàm răng vô tình chạm vào da thịt, nghe hắn “Hí” một tiếng, liền răn dạy: “Còn dám cắn người, lúc tôi liếʍ có dùng răng sao?” Giọng hắn có chút trầm thấp, có chút nặng nề.

Tất nhiên là có dùng, Phùng Chi muốn nói chuyện, vật kia lại đột nhiên nguyên cây tiến vào, hóa ra Thường Yến Hành ghét cô quá trúc trắc lại quá chậm, mà hắn như tên đã lên dây, đơn giản duỗi tay giữ chặt gáy cô, tự lo chính mình đưa đẩy trong miệng cô.

Lúc Phùng Chi cảm thấy gần như không thể hô hấp, hắn lại rút ra hơn phân nửa, mới thả lỏng được chút hắn lại đẩy vào chạm tận tới cổ họng, ra ra vào vào mãi không ngừng.

Đầu lưỡi bị ma xát đến đau, vách trong khoang miệng đều sưng lên rồi, cô muốn xin tha lại nói không ra lời, duỗi tay cào một vết trên đùi Thường Yến Hành.

Thường Yến Hành bị đau, cúi đầu nhìn cô, cái miệng nho nhỏ hồng nhạt bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn, hai má phình phình như hamster, có chút đáng yêu, vừa ướt lại vừa chặt, đôi mắt ngập nước mắt, từng viên rơi xuống, vừa khổ sở lại đáng thương, nhìn cũng thấy khó có thể thừa nhận sự dã man cửa hắn.

Thường Yến Hành rút ra bế cô đến mép giường ấn cô nằm bò, thít chặt vòng eo, cúi xuống ngực dán vào sau lưng cô, gặm cắn cổ cô, một tay vươn lên trước cầm bầu ngực tròn trịa mượt mà của cô, lòng bàn tay véo hai hạt đậu đã cứng lên, chợt nhớ ra cái gì, khẽ cắn vành tai cô, lạnh lùng nói: “Tôi muốn xoa liền xoa, muốn lớn bao nhiều liền xoa bấy nhiêu.”

Hắn lại đứng thẳng người, chân đứng thẳng ở giữa hai chân cô, dùng sức bẻ hai cánh mông của cô ra, lộ ra cúc huyệt, trời sinh hồng phấn non mềm, chợt bị bẻ ra thấy mặt trời, nếp uốn khẩn trương mà co rút lại. Đáy mắt Thường Yến Hành nổi lên màu đỏ rực, yên lặng cầm dươиɠ ѵậŧ lại trướng lớn thành cánh tay để sát vào, qυყ đầυ cọ xát ở cúc huyệt, hiển nhiên có ý đi vào.

Phùng Chi cũng phát hiện, tức khắc cả người sợ hãi mà run bần bật, cô biết nơi đó của hắn lớn như thế nào, mỗi lần từ phía trước tiến vào đã rất khó khắn, chứ đừng nói gì tới mặt sau, cô sẽ bị hắn gϊếŧ chết. Hắn coi cô là kĩ nữ mua được bằng tiền dùng mọi cách dâʍ ɭσạи, không có tiền diễn cũng không có thương tiếc, chỉ thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn, làm hắn sảng khoái, cô sống hay chết hay là bị thương, hắn cũng không thèm quan tâm.

Nhận thức như vậy khiến cô càng sợ hãi, huống hồ năm nay cô mới mười tám tuổi, chưa tùng trải qua những việc như vậy, “Oa” một tiếng khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói: “Nhị lão gia xin ngài tha cho em, em không cần tiền của ngài nữa, ngài thả em đi đi!”

Thường Yến Hành nheo mắt lại, nhét qυყ đầυ vào trong cúc huyệt, nếp uốn bắt đầu căng ra.

Phùng Chi hai tay nắm chặt đệm giường, nước mắt lưng tròng xin tha: “Về sau đều nghe nhị lão gia.” Cô khóc lóc vuốt mông ngựa: “Nhị lão gia tốt nhất.”

Thường Yến Hành lui về phía sau, xem cúc huyệt hoảng sợ mà co lại, bên trong vừa nóng vừa ướt…. Không khỏi khẽ cắn môi, đét lên mông cô một cái, hiện lên dấu hồng: “Thật sự không thích xem phim?”

“Thích.” Phùng Chi nghẹn ngào nức nở.

Thường Yến Hành lại đét một cái: “Sao không đi xem?”

“Giận!” Phùng Chi vùi mặt vào giường: “Nguyệt Mai gặp ngài trái ôm phải ấp ở Đại Thế Giới, còn có Tiểu Kim Bảo.”

Thường Yến Hành giật mình, lại vỗ mông cô một cái nhưng lực tay rất nhẹ, vuốt ve vết hồng hồng trên da, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Tôi là vì xã giao mới ở đó, cũng không phải đi tìm hoa vấn liễu, em tức giận cái gì.”

Thấy cô còn khóc, bả vai hơi run lên, duỗi tay lấy tấm chăn màu xanh từ sau lưng bọc lấy cô, cánh tay vòng qua eo cô bế lên đặt lên trên bàn.

Trên mặt Phùng Chi toàn là nước mắt và mồ hôi, tóc mái và tóc mai ướt nhẹp, đôi mắt cái mũi đều hồng lên, trên người cũng là đỏ đỏ trắng trắng, như là con thỏ nhận hết tra tấn.

Đêm nay quả thật hắn có chút mất khống chế, kỳ thật hắn ít khi không khống chế được tính tình của mình.

Vuốt ve dấu cắn đỏ tím trên ngực cô, Phùng Chi cho rằng hắn lại muốn, vội vàng duỗi tay ôm cổ hắn, vừa vội vừa giận: “Em đã nhận sai rồi!”

Thường Yến Hành hôn khuôn má ướŧ áŧ mềm mềm của cô, cười nhẹ ra tiếng: “Ngoan” Muốn nói rồi lại thôi.

Bàn tay hắn trượt xuống chui vào giữa hai chân cô, đẩy ra hai lớp thịt non, ngón giữa nhẹ nhàng ấn ấn ở cửa huyệt khẩu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phùng Chi, nhìn cô cắn miệng, a nha kêu nhỏ.

Đầu ngón tay có xúc cảm ướt dính, Thường Yến Hành thu tay: “Tôi đang thương em.” Đè vai cô xuống để cô nằm trên bàn, tấm chăn mở ra, đèn tường nhuộm da thịt cô thành màu vàng của rượu lâu năm, chưa nếm đã say.