Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 297: Ngoại truyện: Chạy đâu cho hết nắng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi duyệt binh nghi thức đầu tháng mười của Trung ương vượt qua Thành An Môn, Quan Lập Thành sau khi chịu trách nhiệm chỉ huy Lục quân, ba bộ nghi thức trong ngày mồng bốn tháng mười một lại lo liệu một trận.

Quân hàm thiếu tướng trở lên từ Hải quân- lục quân-không quân của ba tỉnh Bắc Thiên Hà tham gia dự họp. Xe tăng của Quan Lập Thành qua lại không ngớt huyên náo nối dài trên phố Trường An. Quân đội hai bên đánh trống vυ't trời, chấn động các nhà tường xanh xung quanh bốn phía.

Sĩ quan phụ tá đợi ở sau cuối bệ pháo, dìu anh ta bước xuống cửa xe. Anh vầng trán cất giấu sự mệt mỏi, hốc mắt đen lại sau đó mới nhận lấy khăn mặt lau sạch những giọt nước, “Có việc."

Sĩ quan phụ tá ngữ khí giấu kín sự việc, “Ngày mai là ngày mồng bốn tháng mười một”. Quan Lập Thành động tác hơi ngưng lại.

Thời kỳ hành quyết của Trương Thành Nam.

Anh ta nhìn chằm chằm không chớp mắt liếc nhìn đoàn xe sừng sừng không ngớt. Bạch Mai có vị quan chức muốn lật lại án đúng không?”

“Trương Thành Nam xâm chiếm ba tỉnh miền Đông Bắc. Cũng có chút thành tựu tuy rằng không nịnh bợ, không quy phục thế nhưng cũng hiểu được phép tắc kết bè kết đảng trên chiến trường để tồn tại được, tình cờ lại kết giao được với quan to. Chuyện xấu sau lưng hắn cũng làm ra được. Sỹ quan ở Bạch Mai có mấy người là vậy cánh cùng hội cùng thuyền với hắn, chiếc ô bảo vệ che mười năm nay. Chỉ lo hắn nói ra quật tung khoang thuyền này, trên dưới nhốn nháo.”

Quan Lập Thành không chút kinh ngạc nào “Có hiệu quả không”

Phụ tá sĩ quan dòm nhìn anh, “Dưới đao giữ người, khổ sở biết bao, quan ở thủ đô cũng không phải là vạn năng, hơn nữa hắn chết rồi, như viên đá chìm dưới biển lớn ban ngày cũng không thấy được. Nhưng tên này chỉ mong hắn xong đời, lại lo lắng chọc giận hắn. Hắn tính toán chi li, tôi thấy cũng là giả tạo. Giải quyết nhanh tránh đêm dài lắm mộng. Nhanh chóng xử lý anh ta. Tám chín phần đều là thật. Anh ta xấu xa đến tận cùng. Cũng không còn hy vọng gì nữa.Viên đạn này hết đường chạy thoát”

Trương Thành Nam đưa linh cữu đi chôn. Nhóm cầm thú câu kết với nhau làm việc xấu mà vẫn bình chân như vại.

Quan Lập Thành về sống mũi “Trình Bảo Ái còn không chịu điều trị.”

Nhắc đến Trình Bảo Ái, phó sỹ quan đầu óc ong ong “Cô cố chấp, quân của chúng ta đóng cửa cho ăn không chỉ mười lần. Chửi ầm lên, cũng không ăn thua. Tổng tham mưu trưởng, để kệ cô ấy. Coi như cố chấp cũng đưa cô ấy đi bệnh viện. Cô ấy một lòng muốn chết, chúng ta có thể chăm sóc cho cô ấy được bao lâu nữa.”

Để lâu dài như vậy dễ dàng lắm sao. Với Quan Lập Thành mà nói, dễ dàng.

Anh vốn dĩ là mồ côi. Phiêu bạt thăng trầm. Anh thấy một tia ánh sáng, giống như Đại Tây Dương và Thiên Thạch cọ sát vào nhau, nghèo đến cuối đời vẫn không toại nguyện.

“Đại hạn của cô ấy, tôi cũng không muốn biết”

Phụ tá sĩ quan nói rõ.

Nhân gian tất nhiên là có tình si, hận này không liên quan đến gió và trăng.

Cá bụng trắng treo ở trên ngọn cây, Trình Bảo Ái chạy tới pháp trường đầu tiên.

Bệnh tật đau đớn hành hạ cô tuyến dịch thối rữa, phát ban, chiếc váy mặc cũng nhăn nheo rộng rãi. Cô gầy trơ xương, hào hoa phong nhã xinh đẹp giờ đây trên khuôn mặt tìm mãi cũng không thấy bằng một nửa hình bóng năm xưa.

Cô chao đảo dựa vào thân cây. Run lẩy bẩy lau đi vết thương khỏe môi.

Xe chuyên dụng chống đạn áp tải Trương Thành Nam qua cửa sắt. Mở cửa sau, Trình Bảo Ái nắm chặt, cô lên đầy sáu mươi tư viên đạn. Cô liều chết một lần. Cô cứu không được chồng, thì cũng có thể bắt chết sự phẫn nộ.

Khi cô nhìn thấy rõ Trương Thành Nam, anh vẫn bất khuất, ý chí chiến đấu, dập tắt đồi hoang vắng này lại, cô cũng buông xuôi.

Tiễn anh một đoạn, không nên để anh lo lắng, sụp đổ mà không giúp đỡ.

Anh ta trăm phương ngàn kế bảo vệ cô chu toàn. Cô bất chấp chà đạp lên anh. Mạng của anh, anh đâu có cần chẳng qua là một mạng đổi một mạng.

“Tội phạm quốc gia Quốc Hoa Hồng cấp A- Trương Thành Nam quê quán tỉnh Hà Bắc, huyện Tân An, ngày 22 tháng 10 điều về nguyên quán giam giữ. Hôm nay chấp hành hình phạt, xem xét bản thân”

Quân sự hành lễ, mở khóa sắt và còng tay. Cảnh sát đặc biệt lấy xuống túi màu đen che đầu của Trương Thành Nam. Chói mắt nhìn quanh. Nghi thức đi tuần quanh, anh vẫn không động đậy, không khí lạnh ngắt, nét mặt không sợ hãi.

Anh đã từng tung hoành ngang dọc bao nhiêu năm nay, cao cao tại thượng. Lúc này vẫn là tâm thể khinh bỉ coi thường kiêu căng. Kề cạnh cái chết anh không chút lo sợ, đúng vậy Trình Bảo Ái nói với mình rằng cô không yêu nhầm người.

Người đàn ông cô yêu, là người đàn ông tốt nhất trong hai mươi ba năm nay.

Cô cách anh chỉ chưa đến một trăm mét thôi. Cô chạy đến la hét cô chỉ cần hai ba phút, là có thể nhào vào l*иg ngực nóng hổi của anh ôm anh mãi mãi. Thế nhưng khác biệt giống như là muôn vàn khe núi.

Trình Bảo Ái rất khó kìm chế được liền xông lên phía trước vài bước, lập tức bị quân đội ngăn cản “Cô Ái, tránh để bị thương, lùi sau ra khỏi lan can.”

“Cút đi.”

“Cô Ái”

“Ta lệnh cho các người cút đi.” Cô vươn lên chống vào cổ của anh bộ đội: “Cái đồ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, tôi không cần sống nữa, anh lại không có mắt sao lại dám ngăn cản tôi”.

“Cô Ái! Cô bình tĩnh lại đi. Lén xông vào pháp trường là phạm pháp, sau khi hành hình sẽ cho phép cô vào nhận xác. Cô cố chấp mấy phút này có ý nghĩa gì chứ, muốn giữ cũng không giữ được.”

“Tôi chết cùng chồng tôi anh cũng cản tôi sao?” Trình Báo Ái tức giận, cô gần như muốn nổ súng, khi cô và cậu lính đôi co, cảnh sát đặc biệt giơ bảng hiệu rồi thổi còi, tiếng còi dài cao vang xa, Trịnh Báo Ái sững người nằm dưới đất.

Trương Thành Nam hai tay bị dây thừng trói chặt ở sau lưng, anh chán chường hướng mắt nhìn, không quay người lại, cũng không phát hiện ra Trịnh Bảo Ái.

Trong lòng anh biết rõ, một phút, nửa phút, chín giây.

Anh hít thở, tim đập cứng lại, lạnh dần.

Anh không có cách nào thâm tình chân thành động vào cô, hôn môi cô. Anh đối với bị thương hoan hỉ ly biệt yêu hân trên thế giới này hoàn toàn không biết gì nữa.

Anh không sợ.

Anh cũng không quyến luyến.

Anh chết ở pháp trường hoang vu này, mất đi tương lai có được Trình Bảo Ái. Anh còn cố chấp gì nữa.

Ngang mặt sau gáy tiếng cò lên cò súng vang lên, anh nhắm mắt lại. Anh mắc nợ cô quá nhiều.

Đoàn tàu hướng đi tới Thạch gia trang, cô mệt mỏi đến cực độ, cô òa vào lòng anh. Anh nhìn gương mặt hơi bẩn của cô. Anh đang ảo tưởng. Quãng đời còn lại làm sao bù đắp cho cô ấy đây.

Số của cô khổ.

Chưa mươi sáu tuổi đã làm gái. Chưa mười chín tuổi dựa vào Thẩm Hạo Hiên, làm thú cưng của anh ta. Như con chim run như cày sấy bị nhốt trong l*иg.

Cô ấy của tôi.

Tôn nghiêm của cô ấy đâu.

Cô không xứng đáng có được tình yêu thuần túy thuộc về mình sao? Chỉ có điều là bất kể thế nào dù lầm đường lạc lối, mong muốn thoát khỏi nghèo khổ, thoát khỏi đầm lầy cô gái đó không biết phải làm sao?

Ai đối xử tử tế với cô.

Ai trân trọng cô.

Ai lấy áo khoác cho cô những đêm đông dài khắc nghiệt.

Không có ai hết.

Bọn họ đang đùa giỡn, tức giận mắng cô mà say khướt lột quần áo của cô.

Anh sẽ không hối tiếc.

Cho dù từng bước xâm nhập vào lý trí của anh, đập nát sống lưng của anh. Đυ.c khoét máu thịt của anh.

"Ầm."

Anh cau mày.

"Ầm."

Lại thêm một phát súng.

Ngày đen tối.

Là hoảng loạn. Không còn ánh sáng mà tối tăm.

Trịnh Bảo Ái nghe thấy một tiếng cuồng loạn của mình, anh chờ em! Run rẩy. anh đang ở tầm mắt lờ mờ của cô, hoàn toàn sụp đổ. Bầu trời xanh thẳm rộng vô biên là cuối thu chỉ Bắc Quốc mới có.

Trình Bảo Ái vẫn chưa rơi lệ. Cô không muốn cho người khác cười lên sự đau khổ của mình, chốn trong chỗ tối của kẻ cầm đầu chuẩn bị phục mệnh. Cô vẫn cứ ngang bướng cứng rắn. Vợ của Trương Thành Nam sẽ không bao giờ cúi đầu khuất phục.

Cô ngã quỵ xuống, giống như bức tượng đất sét. Gào khóc.

Cô mong ước gào khóc không có ai bên cạnh. Xé tâm can khóc òa lên.

Khóc lóc, mãnh liệt khóc thét. Đem bất công khóc đến pháp trường. Sụp đổ trước thế giới dơ bẩn này. Cô phát hiện cô như chết lặng đi rồi. Ngay cả nhịp tim cũng bị chết lặng trong giây lát khi Trương Thành Nam ngã gục xuống. Nghẹt thở phá hủy trong chốc lát.

Cô bò lên nửa bước, nửa mét một mét một vệt chân lê kéo dài đất cát ngổn ngang. Dài như thế, sâu như thế, đau thương như thế, hoang mang đến thế, tuyệt vọng đến thế.

Cuối cùng cô trải qua trăm nghìn cay đắng cũng bò đến bên cạnh anh. Anh ngủ rồi.

Anh quá mệt rồi.

Cô nhẹ nhàng gọi tên anh. Cô cúi xuống cầu xin “anh hứa với em rồi mà.”

Cô gào thét nhếch môi anh lên là máu của anh.

Chảy xuống bên tai xuống cổ. Tràn ra cả đầu gối cô.

Cô không tin.

Tại sao bắn lại tàn nhẫn như vậy.

Viên đạn nhỏ như vậy. Tại sao lại cướp đi người đàn ông yêu thương của cô. Khóc không ra tiếng nức nở trời đất sụp đổ, đầu ngón tay của Trình Bảo Ái vuốt lên Trương Thành Nam đang hấp hối, từng chút từng chút một.

Cô không thấy anh thảm hại. Anh oai phong lẫy lừng.

Trong mắt cô chính là như vậy. Mãi mãi là như thế.

Cô nhanh chóng lấy ra chiếc khăn, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên da cho anh. Anh ưa sạch sẽ, tên khốn kiếp này chứ, xuống đất rồi, Mạnh bà nhìn thấy anh bẩn như thế này, nhất định sẽ trách cô.

Thời gian yêu nhau quá ngắn quá ngắn.

Chìm vào giấc mơ lại chợt tỉnh dậy. Cô không kịp thay da đổi thịt trong chuyện cũ ở Thẩm Hạo Nhiên, cô tính kế với Trương Thành Nam nhiều năm như vậy.

Cô cũng không dám nghĩ lại. Nếu muộn hơn một chút. Cô sợ rằng những ngày ngắn ngủi này đều sẽ trở thành viển vông. Cô sẽ phát điên lên.

Phát điên lên sau đó cảm thấy, nếu điên thì cô sẽ có lỗi nhiều với anh.

Cô nắm lấy tay của anh. Dán vào nét mắt co giật lạnh ngắt. Gò má.

Nếu có kiếp sau, Trương Thành Nam. Anh núp vào Trình Bảo Ái, cô chạy anh đuổi theo.

Cô nhìn không rõ nữa rồi.

Sương mù mông lung.

Nước chôn vùi cả trời đất.

Cô vuốt mắt mắt anh xuống, anh nhận lấy những giọt nước mắt của cô. Lòng bàn tay cô thấm đẫm nước mắt.

Anh điềm tĩnh lắm sao.

Không.

Cô biết rõ ràng.

Anh không nỡ xa cô.

Anh không muốn buông tay cô.

Anh có thể chết ở đâu cũng được, chân trời góc bể này, ở đâu cũng không yên lòng.

Cô hận quên đi lời thề.

Cô hận chính bản thân cô. Cô rõ ràng là hy vọng anh sống, nhớ những ngày xưa.

Lại trở thành gây độc vào rượu của anh. Hại anh cuối đời anh.

Đội quan Trương Thành Nam giữ lời với cô.

Đưa cô đi về miền Nam ấm áp.

Lần này, anh đặt cược tính mạng tuyệt đối cũng không.

“Thành Nam, em cõng anh về nhà” Trịnh Bảo Ái thân thể yếu ớt không thể đỡ được thi thể nặng trịnh của anh. Anh sẽ không thông cảm cho cô, cũng không thương tiếc cô. Toàn bộ sức nặng của anh ở trên vai cô, cô còng lưng xuống, đi nửa bước cũng khó khăn.

Cô cắn răng chịu đựng. Bước đi từng bước lảo đảo. Vết thương lại chảy máu ra nhỏ tí tách xuống lớp cỏ thô ráp trên đất đá. Cô ngửi mùi máu tanh lục phủ ngũ tạng đau đớn trời đất mù mịt.

Đội quân canh giữ trật tự có chút thương hại. Bước đến phía trước chặn đường cô đi “Cô Ái, chúng tôi sắp xếp xe hộ tống anh ấy”

Trình Bảo Ái vội vàng ngừng bước, cô lau nước mắt đi nói “Là chỉ thị của ai?"

Anh lính canh gác có chút do dự “Tổng tham mưu trưởng Thành.”

Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ “Ăn thịt hổ, cũng phải niệm tình, ăn chay giả làm nhân từ. Làm phiền hắn nhớ. Cậu chuyển lời câu nói đó giúp tôi.”

Cô đỡ thân thể của Trương Thành Nam, ung dung nhìn pháp trường sáu tên bắn súng, lúc gian nguy, lời đồn đại nhảm nhí, thế nhưng không làm sụp đổ phong thái của cô “Trương Thành Nam không có tội! anh chưa bao giờ gϊếŧ hại người dân vô tội, chưa tàn sát phụ nữ trẻ nhỏ, nợ máu của anh các người không bao giờ rửa sạch được, các anh có chết cũng vẫn còn tội! Tên tuổi vang danh. Chỉ là con cờ, các anh chỉ biết dùng hình phạt xấu xa, vu oan phỉ bang, ham sống sợ chết. Được mọi người dân ca tụng kẻ đạo danh là quân tử. Báo ứng sẽ đến. Luật trời luân hồi. Tôi Trịnh Bảo Ái dùng máu để thề, nguyện đời đời kiếp kiếp làm thú vật. Nguyền rủa các người cuối đời không giữ được, tuyệt tử tuyệt tông!”

Cô gào rít vang cả một vùng không gian núi rừng tĩnh mịch. Khuôn mặt cô lạnh lẽo xem thường, oán hận, chế giễu, lay động.

“Cô Ái cô vẫn còn trẻ, tổng tham mưu trưởng thương tình, tiền đồ của cô vẫn còn rộng mở, làm sao lại nghĩ hồ đồ như vậy.”

Trịnh Bảo Ái mạnh mẽ đá vào bụng của tên lính: “Xe của anh ta, làm bẩn người đàn ông của tôi.”

Cô vất vả kéo Trương Thành Nam, sắc mặt đỏ hồng. Cẩn thận qua dốc, qua từng hố từng bụi gai. Mấy lần cô ần như sắp ngã nhưng vẫn dũng cảm đứng lên. Ống quần của anh vẫn chưa dính một hạt bụi nào, cô để anh sạch sẽ đi qua Điện Diêm La.

Kiếp sau, đường đường chính chính. Đội quân nhìn thấy cảnh này. Cô đã đi rất lâu rồi. Cô mới miễn cưỡng xuống núi. Bóng người của cô nhỏ dần. Cô mệt quá liền ngồi xuống nghỉ ngơi. Nghỉ xong rồi lại tiếp tục đi.

Từ đầu đến cuối Trương Thành Nam trên lưng, cũng không bị bẩn. Trịnh Bảo Ái ở nơi hỏa tang, nhận được một phong thư.

Trương Minh tự mình giao tận tay cho cô. Anh thở dài. Anh nói tổng tham mưu trưởng lựa chọn một khu đất phía