Đạo diễn kinh hỉ phát hiện, tiết mục cuối cùng của trận chung kết cùng ngày cử hành hôn lễ không sai biệt mấy.
Hít sâu một hơi, Đạo Diễn biểu tình kích động thông báo cho đoàn phim, đem tin tức phấn chấn nhân tâm này thông báo khắp nơi.
Mà đúng như ông tưởng tượng,《 minh tinh 》do Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn nhận được sự chú ý chưa từng có, mọi người còn đắm chìm trong chuyện huyết thống thức tỉnh bị chấn động với tin tức chiến thần sắp kết hôn, nghe nói có tiết mục có thể quan sát hai vị này đã làm 《 minh tinh 》hot lên một hồi.
Tiết mục quảng cáo của 《 minh tinh 》cũng thu nạp hết nhân tâm hoảnh sợ của tinh tế, rất nhiều người rốt cuộc từ hoảng sợ do Trùng tục khôi phục lại.
Tiết mục này là bắt đầu mới sau chiến tranh, càng nhân có tinh tế chiến thần mà chịu sự chú ý từ khắp nơi.
Đương trong thời điểm tất cả mọi người chờ mong,tình huống của Triệu tướng quân bên này lại cực kì không tốt.
Hắn nhìn gia diện hô trên mạng hô tung trời tinh tế, sắc mặt trắng bệch, rồi hắn nhìn đến đám binh lính lọt vào vây xung quanh hắn, hắn biết mình xong rồi.
Hắn phạm nhiều việc sai như vậy, hiện giờ Lục Kiêu Kỳ doanh vọng đỉnh cao, vì duy trì sự bình thản Lục Kiên Kỳ dù phạm tội cũng sẽ được quân đội che chở, sẽ tìm được người chết thay. Mà Lục Kiêu Kỳ căn bản không phạm tội.....
Nghĩ tới cái gì, Triệu tướng quân giả vờ bình tĩnh, lại nắm chặt nắm tay.
Khác với ngày trước, giờ phút này Triệu tướng quân không còn ngạo cốt tranh tranh của quân nhân, hắn dựa vào tường hình phòng, trên người có không ít vết máu, hốc mắt hãm sâu, môi khô nứt. Tiếng bước chân dần dần tới gần, Triệu tướng quân không hề tức giận hay biểu tình hoảng hốt.
“Không nhận tội sao?”
Thanh âm làm hắn hận ngứa răng vang lên, Triệu tướng quân bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt vẩn đυ.c phát ra nồng đậm sợ hãi cùng lửa giận.
"Ngươi! Lục Kiêu Kỳ! Ngươi đây là quan báo tư thù! Ngươi không có chứng cứ không có quyền tư hình! Ngươi......khụ khụ khụ! " cảm xúc quá mức kích động làm Triệu tướng quân ho sặc sụa.
Lục Kiêu Kỳ khóe miệng gợi lên một độ cung nhỏ, ánh mắt sâu kín: "Quan báo tư thù?"
Triệu tướng quân bình ổn hơi thở, môi run run vài cái: "Lục Kiêu Kỳ! Ta muốn tố cáo ngươi! Ngươi chờ đó cho ta!"
Lục Kiêu Kỳ cũng không ngại theo kịch bản của gã: "Ân, ta là quan báo tư thù. Nhưng mà, ta nghĩ chắc không kịp đợi ngươi rồi."
Triệu tướng quân ngập trong nhục mạ nghẹn lại, hung hăng nhếch miệng một cái làm động đến miệng vết thương, lập tức hít ngược mấy hơi: "Ngươi....."
Lục Kiêu Kỳ nghiêng thân: "Ngày đó ngươi tính kế ta hẳn đã chuẩn bị sẵn bị báo thù."
Còn muốn nói gì đó, Triệu tướng quân đột ngột đối diện với tầm mắt âm. Trầm của Lục Kiêu Kỳ, vậy mà bị khiếm sợ đến đờ cả người, lời nói đã đến bên môi dạo một vòng lại nuốt xuống, hô hấp ngày càng kịch liệt.
Lục Kiêu Kỳ từ trên cao nhìn xuống: "Ngươi nhận tội còn không đều râu ria." Vừa nói anh vừa móc ra một quyển sách, từng trang lật xem, cùng ngữ khí nhẹ nhàng đọc cho Triệu tướng quân. Theo mỗi lời anh nói, Triệu tướng quân từ thấp thỏm đến khϊếp sợ, cuối cùng hóa thành hoảng sợ, "Ngươi, ngươi, ngươi ngậm máu phun người."
Lục Kiêu Kỳ híp mắt, "Chứng cứ vô cùng xác thực, dựa theo pháp luật của tinh tế thì khả năng tù chung thân rất lớn. Bất quá, ngươi có thể chọn giả thoát trước."
Nói xong, Lục Kiêu Kỳ xoay người rời đi để lại Triệu tướng quân hoảng hốt xuất thần.
"Giải thoát trước..." ấp úng hai câu Triệu tướng quân run run lên, thật lâu sau đánh cái rùng mình, kinh giận đan xen: "Lục Kiêu Kỳ, đồ khốn nhà ngươi không chết tử tế được, ngươi thả ta ra!"
Mà trong một gian hình phòng khác là nơi giam giữ Lý tướng quân đã bị chặt đứt chân.
Gã nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại, sắc mặt trắng toát, đem môi cắn muốn chảy máu. Tring mắt đều là hối hận biết vậy chẳng làm.
Nếu trời cao cho gã một cơ hội, gã nhất định hảo hảo nắm chắc, tuyệt đối không đánh chủ ý lên Lục Kiêu Kỳ!
Sau khi Lục Kiêu Kỳ thức tỉnh huyết mạch,trở thành tồn tại duy nhất ở tinh tế có thể tay không xé nát chiến hạm, cùng tồn tại khủng bố này đối nghịch đó là tìm chết. Mấy người cùng anh có quan hệ ác liệt cứ như chim cút, rất nhiều còn quy phục anh, biết được chuyện anh tra xét hành vi phạm tội của Triệu và Lý tướng quân lập tức liền mang manh mối chủ động giao nộp.
Lục Kiêu Kỳ nhìn bàn làm việc xếp một đống lớn văn kiện nheo lại con ngươi sâu thẳm.
Anh ngước mắt, anh mắt nhu hòa nhìn thú bông đáng yêu trên bàn, nguyên hình gấu bông là từ cục cưng gấu mèo của anh.
Nghĩ đến lễ cưới sắp tới, Lục Kiêu Kỳ cả người tràn đầy hạnh phúc.
Đầu ngón tay anh đυ.ng nhẹ vào gấu bông, ánh mắt càng thêm lưu luyến.
Lão nguyên soái vui sướиɠ lại đây, thấy cái đức hạnh này của anh thì hung hăng kéo khóe miệng. Ho nhẹ một tiếng, Lão nguyên soái vậy mà một ánh mắt cũng không được cho, khóe mắt ông run rẩy lên.
Lại hung hăng ho khan hai tiếng, lần này ông bị sặc thật.
Lục Kiêu Kỳ mày nheo mày: “Nguyên soái?”
Lão nguyên soái trừng mắt liếc anh mọt cái: "Hai người Triệu, Lý kia cậu tính làm sao bây giờ? "
Chỉ chỉ chồng văn kiện trên bàn, Lục Kiêu Kỳ: "Tự làm bậy, không thể sống."
Lão nguyên soái nghi hoặc mở một tập văn kiện,càng về sau sắc mặt càng âm trầm, nhanh chóng lật cho xong, hung hăng mém xuống: "Không nghĩ tới.... "
Lục Kiêu Kỳ không tỏ ý kiến.
Lão nguyên soái thở dài một ngụm: “Tiểu lục a, về sau đây là thời đại của mấy đứa. Trăm triệu đừng mất nhân tâm.”
Bị kêu ‘còn non’, Lục Kiêu Kỳ đỉnh mày nhăn lại, nghe tiếp theo câu, hơi hơi gật đầu.
Lão nguyên soái: "Được rồi,ta biết cậu có chừng mực. Ta chỉ hỏi cậu một chút chuyện chuẩn bị hôn lễ thôi." Trước khi tới đây vị kia trong nhà đã ân cần dạy bảo ông, thật sự là không có biện pháp a....
Nhắc tới việc này, Lục Kiêu Kỳ thần thái sáng láng: “Yên tâm, đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Lão nguyên soái thấy vậy, cũng không tiện nhiều lời.
Khoảng cách một ngày trước hôn lễ, tiết mục trậ chung kết 《 minh tinh 》chính thức phát sóng trực tiếp. Đoàn phim có trụ sở ở Celta tinh vực, Mạc Cổn Cổn qua lại cũng chỉ mất ngắn ngủi nửa giờ cho nên cậu cũng không giống người khác yêu cầu người đến sớm.
Trận chung kết lúc này còn lại là tuyển thủ dựa theo trình độ hoan nghênh sẽ làm trận so đấu cuối cùng.
Mạc Cổn Cổn đã sớm cùng Trương Ân Ân thương lượng xong, hai anh em gấu trúc lát nữa sẽ biểu diễn vũ điệu gấu trúc.
Vũ điệu cũng không khó, thậm chí rất là đơn giản.
Mỹ thực gia nghe vậy, chỉ trầm mặc hai giây liền đáp ứng, Trương Ân Ân không có khả năng giấu cả đời. Đây cũng coi như là một cơ hội, Trương Ân Ân có thể trong hoàn cảnh quang minh thoải mái xuất đầu lộ diện.
Tiết mục ngày đó, Lục Kiêu Kỳ mang theo ba gấu trúc lớn nhỏ không đồng đều cùng Lão nguyên soái nằng nặc đòi theo đến phim trường.
Phía trước là những người còn đến sớm hơn cả bọn họ đang nhón chân mong chờ, đạo diễn càng là đứng ngồi không yên, sợ không cẩn thận lo lắng chu toàn. Ông đã sớm dạy bảo ân cần thủ hạ, một đám như lâm đại địch. Thắng đến khi gặp một nhà năm người của Cổn Cổn, tổ đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, lại hít hà một hơi.
Xả hơi là vì chiến thần cùng gấu trúc không thất ước, hít hà là vì trận thế này có hơi lớn.
Đạo diễn môi nhu chϊếp: “Lão, nguyên soái……”
Lão nguyên soái nhướng mày, cười tủm tỉm loát chòm râu: “Ta còn trẻ.”
Mỹ thực gia vô ngữ liếc hắn một cái.
Lão nguyên soái trộm liếc anh, lộ ra ánh mắt ủy khuất lại trong lòng hiểu rõ mà không dám nói.
Lục Kiêu Kỳ mắt nhìn thẳng,chỉ đối với thiếu niên mảnh khảnh bên người ôn nhu hỏi: "Mệt mỏi sao?"
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào: "Em không sao, Đại Quái Vật mệt mỏi sao?"
Khi nói chuyện hai người tuy nói nhỏ bên tai,không ai nghe rõ là đang nói gì nhưng cũng đủ để lòe mù mắt một đám cẩu độc thân.
“A a a! Nghe đồn không giả! Chiến thần cùng bé con thật sự siêu ngọt ngào a a a!”
Nội tâm vô số người điên cuồng hò hét, hận không thể biểu đạt sự hưng phấn của mình với toàn vũ trụ, nhân viên công tác phấn khởi, tuyển thủ tới tham gia thi đấu cũng hai mắt sáng lấp lánh, đem hai người trong truyền thuyết cẩn thận quan sát.
Internet gặp nhau là một chuyện, chân chính nhìn thấy lại là chuyện khác nha.
Có mấy tuyển thủ đang mở trực tiếp cũng đều hướng máy ảnh về Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn. "Ta ở tiết mục Celta thấy được chân nhân. Ha ha ha, các ngươi căn bản không biết chiến thần có bao nhiêu khốc, anh ta đối với tiểu thiếu niên ôn nhu rất nhiều, ta đoán đây là sự mềm mại của mãnh nam! Lần này có thể tới đây, chuyến đi này thật không tệ, ha ha ha."
Khán giả của người này cũng không ít, lúc này nương theo màn hình đến Lục Kiêu Kỳ và Cổn Cổn người xem trực tiếp tăng chóng mặt.
"Ngao ngao! Là gấu trúc không sai! Trời ạ, ta thích bộ dáng gấu trúc của cậu nhưng giờ thấy được mỹ thiếu niên làm ta có điểm không xác định."
"Càng chờ mong tiết mục, cảm thấy thời gian thật dài a, còn hai giờ nữa mới phát sóng, ta cảm thấy sống một giây bằng một năm."
"chủ bá a, nhanh theo dỗ phát sóng trực tiếp, ta nhất định ủng hộ ngươi, duy trì ngươi!"
Hai giờ chờ đợi, người xem vò đầu bứt tai mòn mỏi. Nhưng thật ra ở hậu đài Mạc Cổn Cổn năm người bị vô số người vây xem, nhờ Lục Kiêu Kỳ mắt lạnh không ai dám tiến lên quấy rầy. Ánh mắt Lão nguyên soái cũng như lang tựa hổ nên Mỹ Thực Gia cũng thoát nạn, chỉ có Trương Ân Ân bị không ít người thảo luận.
Đoạn phim lựa chọn cảnh quay không phải ở tổng bộ mà ở thiên nhiên duyên dáng. Nơi này đãi ngộ cực tốt,chẳng những có đồ ăn vặt mà còn có cả khu nghỉ ngơi. Mạc Cổn Cổn hai má căng phồng,nhìn sóng nước lóng lánh dưới hồ, có cảm giác như đang nghỉ phép.
Chủ bá vẫn đang âm thầm nhìn trộm,khán giả cũng đang ngao ngao kêu to.
Chủ bá rối rắm đối mặt với màn hình: "Xem,gương mặt nho nhỏ đều phồng cả lên,ta vừa đếm qua cậu bé đó đã ăn bốn quả Hồng,năm quả Trà,uống hai ly nước. Nói cậu bé đó không phải gấu trúc,ta là không tin."
"Ha ha ha,cho ngươi điểm cộng! Lời này ta đồng ý,gấu trúc của chúng ta là tham ăn trung chiến đấu cơ!!"
Mạc Cổn Cổn không biết rằng mình bị chụp lén,nhưng Lục Kiêu Kỳ đã phát hiện ra. Anh đảo mắt qua cảnh cáo,rồi lại tập trung sự chú ý lên người Cổn Cổn.
Bị ánh mắt lạnh lùng quét qua,chủ bá rùng mình: "Nhóm bảo bối nhỏ a,ta vừa bị phát hiện,thiếu chút cho rằng mình đã chết,thật sự siêu đáng sợ. Chiến thần không hổ là chiến thần,ta không dám lộng hành nữa đâu,ta xòn muốn sống cơ,thiệt đó~"
"Đừng sợ! Chủ bá tiến lên, chúng em ủng hộ anh!!!"
Chủ bá xem bộ lần này đã quyết tâm:"Không! Các em hối lộ ta cũng vô dụng,ta đã không làm chủ bá thật nhiều giây!"
“…………”