Lâm Thanh Uyển nhìn hai nha đầu chỉ lớn hơn học sinh trung học một chút này, thấy trong mắt các nàng đều mang theo tang thương, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu các nàng, gật đầu nói: " Đã không muốn, vậy thì ở lại đi.”
Trong lòng hai người mừng rỡ, nhìn ra đại tiểu thư thương tiếc các nàng, trong lòng hai người vừa thương tâm, vừa vui mừng, kích động liền nhịn không được khóc thành tiếng.
Lập Xuân thân thiết với Uyển tỷ nhi nhất, trong lòng hơi thả lỏng liền không khỏi hỏi: "Đại tiểu thư, vì sao ngài không cần chúng em nữa, là bởi vì em và Lập Hạ làm sai chuyện gì sao?”
"Không phải, em không làm gì sai cả, nguyên nhân nằm ở ta." Lâm Thanh Uyển quay đầu nhìn cành hoa trơ trụi đã bị hái dưới hành lang, nhẹ giọng nói: "Cây trà bây giờ đã khác cây trà vừa rồi, mà ta và trước kia cũng không giống nhau nữa. Ta hy vọng ta của ngày xưa sẽ chìm sâu trong ký ức, mà không phải trở lại là ta của trước đây.”
Những lời này nói không hề có lý do, Lâm Thanh Uyển cho rằng các nàng sẽ không tiếp nhận lý do như vậy, ai biết Lập Xuân cùng Lập Hạ liếc nhau một cái liền tiếp nhận cách nói này, còn vẻ mặt đau lòng nhìn nàng.
Lâm Thanh Uyển há miệng, nuốt xuống lời muốn giải thích lại.
Lập Xuân đã ôm chân nàng khóc lên, "Đại tiểu thư, chúng em biết trong lòng ngài khổ, ngài niêm phong tất cả thư từ của Tạ nhị gia cho hắn, còn đưa áo cưới vào, tự nhiên cũng không muốn nhìn thấy chúng em nữa, để tránh trong lòng thương tâm. Nô tỳ cùng Lập Hạ đều hiểu, về sau, chúng em sẽ không tới trước mặt đại tiểu thư, chỉ cần nhìn đại tiểu thư từ xa là tốt rồi.”
Lập Hạ cũng rưng rưng nước mắt.
Lâm Thanh Uyển há miệng, nửa ngày mới nói: “Cũng không cần như thế, sau này có việc các em vẫn có thể tới tìm ta.”
Lập Xuân cùng Lập Hạ càng cảm động, ôm chân nàng khóc rống, đồng thời trong lòng cũng hiểu được vì sao sau khi đại tiểu thư khỏi bệnh lão gia liền tiễn các nàng đi, đây là phòng ngừa đại tiểu thư nhìn thấy các nàng tức cảnh sinh tình, nhớ tới Tạ nhị gia thương tâm.
Phải biết rằng trước kia đại tiểu thư cùng Tạ nhị gia ở cùng một chỗ đều là các nàng đi cùng, thư từ bản thảo hay tranh vẽ của hai người cũng đều là các nàng đưa nhận.
Hiện tại những thứ liên quan đến Tạ nhị gia đều bị cất đi, nhưng các nàng vẫn còn ở đây, thấy các nàng đại tiểu thư nhất định sẽ nhớ tới Tạ nhị gia.
Một chút oán giận cuối cùng trong lòng hai người cũng tiêu tan, còn chủ động nhắc tới nguyện ý trở về biệt viện Tô Châu, đến lúc đó các nàng cũng không cần luôn xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển suy nghĩ một chút nói: "Cũng tốt, nếu chúng ta cũng trở về Tô Châu, các em về thu thập trạch viện trước, đợi đến khi chúng ta về nhà sẽ không bối rối như vậy.”
Lập Xuân và Lập Hạ cho rằng đại tiểu thư an ủi các nàng, liền cúi đầu cười cười với nàng, dù sao Lâm gia cũng chuyển về Tô Châu, thì cũng nên trở về nhà cũ Tô Châu, hoặc là ở trong phủ Quốc Công trong thành Tô Châu, biệt viện ngoài thành Tô Châu nối liền với trang trại, bất quá là cho các chủ tử ngẫu nhiên nghỉ mát du xuân mà thôi.
Lâm Thanh Uyển nhìn thấy vẻ mặt các nàng liền mỉm cười, cúi đầu ghé sát vào bên tai các nàng nói: "Các em phải quản lý biệt viện cho tốt, sau này mới là chỗ dừng chân của chúng ta.”
Lập Xuân cùng Lập Hạ cả kinh, hơi mở to hai mắt.
Lâm Thanh Uyển liền khẽ gật đầu cười với các nàng, hai người lập tức hưng phấn hẳn lên, đại tiểu thư đây là tính toán trọng dụng các nàng, vẫn giống như trước kia chia sẻ bí mật với các nàng.
Lâm Thanh Uyển đứng dậy nói: "Ta bảo người đưa các em về nhà, thu dọn hành lý xong, qua hai ngày nữa có một ít đồ đạc muốn đưa về Tô Châu, các em đi theo nhé.”
Lập Xuân cùng Lập Hạ lập tức thu liễm cảm xúc, khôi phục lại sự cơ trí mà đại nha đầu nên có, đồng loạt hành lễ đáp: "Vâng."
Lập Xuân và Lập Hạ lui ra, Bạch Mai và Bạch Phong mới tiến lên hầu hạ Lâm Thanh Uyển đi về chính viện, vừa lúc ở cửa viện gặp Lâm ma ma đang muốn tìm nàng bẩm chuyện, "Đại tiểu thư, hạ nhân trong phủ cũng đều thống kê xong, lựa chọn thả ra có mười sáu hộ, những người còn lại đều nguyện ý đi theo chúng ta trở về Tô Châu.”
Lâm Thanh Uyển không ngừng bước chân, lại nói: "Không tính hộ đi theo, tính theo đầu người, lại đi hỏi một lần nữa, từ sáu tuổi lên trên, ai nguyện ý ở lại, ai nguyện ý đi, không cần phải bị gia đình ràng buộc.”
Lâm ma ma hoảng sợ, "Đây chẳng phải là muốn cha mẹ con cái chia lìa sao?”
Lâm ma ma là người một nhà, Lâm Thanh Uyển cũng không giấu diếm, thở dài nói: "Ta đây là sợ có người ra cửa liền bán con gái. Nha đầu trong Lâm phủ chúng ta đi ra ngoài, không nói những người hiểu biết chữ nghĩa, cho dù chỉ học qua vài năm quy củ đều có người cướp. Nhưng đến nhà người khác chưa chắc sẽ tốt hơn ở Lâm phủ, không thể vì quan hệ giữa người với người mà bỏ qua những năm tháng quan hệ chủ tớ. Cha mẹ từ bi, con cái mới có thể hiếu thảo; con cái hiếu thảo, cha mẹ cũng mới có thể yêu thương. Hãy để họ họ tự lựa chọn.”
Ánh mắt Lâm ma ma không khỏi quét về phía Bạch Mai Bạch Phong ở phía sau, Bạch Phong liền lặng lẽ nháy mắt với bà, bà liền biết đại tiểu thư là đã biết chuyện của Lập Xuân Lập Hạ.
Lâm ma ma đáp một tiếng, khom người lui ra.
Một câu hỏi mang tính chất cá nhân như vậy, chứ không phải là hỏi dựa trên gia đình, quả nhiên tình hình lại trở nên khác biệt.
Có cha mẹ muốn được được thả ra ngoài, nhưng trong nhà có con cái không muốn đi theo muốn ở lại, cũng có con cái cố ý muốn đi, cha mẹ lại không đi theo, còn có lựa chọn của hai vợ chồng đều không giống nhau, một người lựa chọn mang theo nhi tử rồi đi, một người lại lựa chọn mang theo nữ nhi ở lại, cuối cùng hòa ly.
Lúc trước Lâm ma ma lấy gia đình làm chủ hỏi qua, người làm chủ chính là người đứng đầu một nhà, căn bản không cần hỏi những người khác, nhưng hiện tại hỏi riêng từng người một, tình huống rất khác nhau.
Lâm phủ vốn đang mưa gió sắp tới lại càng là áp lực, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Lâm Thanh Uyển cùng Lâm Giang kêu người nhìn chằm chằm tình huống trong phủ, chỉ đề phòng khi có chuyện phát sinh có thể kịp thời phản ứng, cũng không ra tay can thiệp.
Lâm gia lần này thả ra rất nhiều hạ nhân, nếu tính luôn những nô bộc được phái đi nơi khác, tương đương với vứt bỏ hai phần ba nhân khẩu.
Vì vậy, hỗn loạn là không thể tránh khỏi.
Cũng may Lâm Giang lúc này còn có quyền thế, không chỉ có trung bộc có thể sai sử, còn có thể mượn người trông coi từ thứ sử phủ hoặc quân đội đóng giữ, cho nên các nơi đều không phát sinh tình huống người hầu trộm cắp cùng tham ô.