Chán Ghét Cô Đơn Mới Yêu Anh!

Chương 11

Chương 11
Văn Thanh Tuệ nhắm mắt lại ngủ, khi mở mắt tỉnh dậy thì bầu trời bên ngoài đã nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt.

Văn Thanh Tuệ kéo mền ra, trên người có mùi thuốc khử trùng hôi lên tới mũi, khiến cô khó chịu nhíu mày, cô ghét mùi vị bệnh viện, từ nhỏ đến lớn đều không thích.

Khi vừa mới về, có quá nhiều việc phải suy nghĩ, vì thế quên mất một việc là phải tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, mà nằm xuống ngủ luôn, bây giờ nghỉ ngơi đã xong, cô càng không thể để cho cái mùi vị này còn trên người mình.

Cô đặt tay trên mép giường ngồi dậy, cố hết sức chống lết cơ thể, từng bước từng bước nhảy ra ngoài.

Đi ra phòng khách thì vẫn không nhìn thấy người đàn ông lo lắng và nói nhiều ở đây, hình như anh vẫn ở bên nhà chưa qua, nhân lúc anh còn chưa về cô yên tâm hướng phòng tắm nhảy lò cò.

Chỉ có điều, ngày thường khoảng cách đến phòng tắm quá ngắn, bởi vì cô bị gãy chân, hơn nữa sau khi bị thương, Thiệu Chí Dương không cho cô cầm gậy mà luyện tập đi đứng, cô không thể đi bình thường, bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách bây giờ kéo dài thêm mấy lần, rất xa.

"Mình nhất định sẽ cố gắng luyện tập tốt, không để mình tiếp tục.... Ít nhất trước khi chân mình hoàn toàn hồi phục, mình cũng không phải chật vật như vậy!" Cô vừa nhảy, vừa nói.

Thật vất vả mới đến được nơi, toàn thân cô đã sớm toát vã mồ hôi, thở hổn hển không ngừng.

Sau khi mở cửa để nhảy vào bên trong, tay chân của cô chẳng còn chút sức lực mà ngồi trên nắp bồn cầu, sau đó lại phát hiện, cô lại quên mang quần áo vào phòng tắm.

Vừa nghĩ muốn đi ra ngoài lấy quần áo để tắm, nhưng nghĩ đến đoạn đường phải nhảy ,khiến cô cảm thấy không còn tí sức lực nào nữa, nhưng trên người cô toàn mùi thuốc, cô không thể tiếp tục mặc bộ quần áo này.

Cô cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng cảm thấy tốt nhất nên tắm để tẩy rửa cái mùi khiến cô chán ghét này trước.

"Cùng lắm thì mình quấn khăn ra ngoài." Hạ quyết tâm, cô đem chuyện quần áo kia bỏ ngoài, đem quần áo trên người cởi ra, thật may cô mặc một chiếc váy dài, nếu không cô sẽ chẳng thể nào cởϊ qυầи dài ra được.

Vui vẻ tắm rửa, đem mùi thuốc biến thành mùi hương hoa hồng mình thích nhất, cô tránh xa cái chân đang bó bột, thành công đem cả người tắm rửa sạch sẽ.

Cô bọc khăn lông tắm trắng nõn, ngồi trên nắp bồn cầu, ngay sau đó, trong lòng lại có đầy suy nghĩ vẩn vơ.

Nếu như bây giờ cô đi ra ngoài, nhảy cò cò hơn 10 phút, toàn thân cô lại dính đầy mồ hôi, vậy có phải là phí công mình mới tắm? Không không không, cô không thể để mình cả người đầy mô hôi, nhỏ từng giọt được.

Nhưng mà, cô vẫn không thể ở trong phòng tắm mà không ra a, phải làm gì bây giờ?

"Tiểu Tuệ, cậu ở bên trong sao?" Đột nhiên cửa phòng tắm có tiếng gõ gõ, kèm theo là giọng của Thiệu Chí Dương mang theo chút lo lắng, giống như anh vừa mới tìm cô khắp nơi

"Tớ ở đây." Cô vội vàng trả lời, có cảm giác nếu như cô không nhanh trả lời anh sẽ phá cửa mà xông vào mất.

"Tại sao không gọi tớ?" Người đàn ông ở ngoài cửa, giống như đang thở phào nhẹ nhõm, hơi thở cũng ổn định hơn.

"Tớ đi tắm, tìm cậu làm gì?” Cô tức giận hỏi, sau đó cúi đầu xuống nhìn mình chỉ bọc 1 chiếc khăn tắm, ở phía dưới không mảnh vải: "A Dương, cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?" Mặc dù là vô cùng xấu hổ, nhưng cô không thể không mở miệng nhờ giúp đỡ.

"Chuyện gì?"

"Cậu có thể giúp tớ ......". Cô nuốt nước bọt, chần chừ một chút mới nhỏ giọng nói: "Cậu có thể giúp tớ vào trong phòng, lấy quần áo cho tớ hay không?"

Phía sau cánh cửa, anh im lặng: "Chờ tớ một chút"

Đợi chút, còn có.... .....qυầи ɭóŧ của tớ.... ......." Nói xong mấy chữ vô cùng xấu hổ này, cô vùi mặt vào trong lòng bàn tay, hoàn toàn không dám gặp ai.

Phía sau cửa không vang lên tiếng trả lời, cô nghĩ chắc anh phải chạy đến chỗ nào cười to rồi? Thật là mắc cỡ.

Đợi trong ít phút, trên cửa vang lên tiếng gõ: "Mở cửa ra, tớ mang quần áo cho cậu rồi đây."

Cô từ từ mở cửa, lộ ra một khe nhỏ, cánh tay trắng nõn giơ ra cầm quần áo từ anh: "Cám ơn." Sau đó rất đóng cửa lại nhanh chóng.

Cô cúi đầu, nhìn xem anh lấy quần áo gì cho cô.

Cô không đoán được khi cúi đầu, cái áo ngực màu vàng cùng qυầи ɭóŧ đập vào mắt cô, hai nội y này, được đặt phía trên váy rộng thùng lình..... Không nghĩ tới nội y được cầm trên tay anh, cô không cách nào khống chế mà hai gò má đỏ bừng, đầu ngón tay cũng bắt đầu run, xíu chút nữa là không cầm được quần áo.

"Tiểu Tuệ, cậu đã xong chưa?"

"A, chờ tớ một chút." Cô kinh hoàng, vội vàng trả lời, giọng nói khàn khàn đến mức cô còn không dám tin.

Cô đè nén xấu hổ cùng chột dạ, cầm nội y run rẩy mặc vào, sau đó là áo ngực cùng áo ngủ, cô không cách nào khống chế mình tưởng tượng, có cảm giác như anh đang ôm lấy da thịt cô (ly: mẹ ơi, chị này sắc quá, trí tưởng tượng của chị quá pro, chắc uống nhiều fristy quá đây :))) (an: chọc ly, còn là loại fristy hết hạn sử dụng nữa chứ???)

Thật đáng sợ, chẳng qua là mặc quần áo anh lấy thôi, mà cô có thể tưởng tượng những chuyện như vậy.

Ngẩng đầu nhìn về phía gương trong phòng tắm, phản chiếu là một cô gái, hai má ửng đỏ, gương mặt xuân tình nhộn nhạo, chính là cô sao.

Ôi trời, bộ dạng này của cô sao có thể đi ra ngoài?

"Tiểu Tuệ?"

Hít sâu một cái, cô mở cửa phòng tắm, không thể tiếp tục ở lại bên trong.

Ngoài cửa, Thiệu Chí Dương ngẩn ngơ, vì cô lúc này giống như một đóa hoa sen mới nở xinh đẹp.

Tiểu Tuệ của anh thật xinh đẹp, anh luôn biết vậy, nhưng nhìn hình dáng cô mới tắm xong, hai gò má ửng hồng, mang theo chút e thẹn làm con tim anh rung động.

"Làm sao cậu ngây ngốc vậy?” Không hiểu tại sao anh lại đứng im cứng ngắc nhìn chằm chằm vào mặt cô, mặt cô lại càng nóng hơn, cảm thấy không được tự nhiên cô lách qua, cầm cây gậy ở ngoài, chuẩn bị nhảy về phòng.

Thiệu Chí Dương đưa tay đang cầm gậy của cô: "Đừng cầm, tớ ôm cậu về phòng." Sau đó cầm gậy dựng ở cửa phòng tắm, anh đi tới trước mặt cô, ánh mắt nhìn về phía người con gái nhỏ bé này.

Cô thôi cười, con tim rung động đập thình thịch mãnh liệt, dường như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực của cô.

Anh với cô, trước đây cũng đã có nhiều lần đứng sát nhau như thế, nhưng khi đó không khí vô cùng vui vẻ, không giống như bây giờ.... Mập mờ không rõ.

"Sao lại ngây ngốc như vậy, cô gái hung dữ mọi khi chạy đi đâu rồi hả?" Trong tích tắc, anh cười thành tiếng, ngón tay gõ gõ trên đầu cô, xóa tan đi bầu không khí kỳ lạ này.

Cô nhanh chóng tỉnh táo lại thoát ra khỏi không khí mập mờ này, cái gì mà mập mờ? Chắc là do ảo giác của cô thôi, anh chắc sẽ chẳng bao giờ làm chuyện mập mờ với cô.

Cô nghĩ, nhanh chóng cười và cãi lại: "Cái gì mà ngây ngốc, cậu mới ngu ngốc."

"Ngu ngốc, cậu lại nói người đàn ông tuyệt vời như tớ đây là ngu ngốc. Cậu quả nhiên không hề có ánh mắt đánh giá đàn ông." Anh lắc đầu, đột nhiên bế cô lên, làm cô sợ hãi: "Đây là trừng phạt." Anh xấu xa cười.

Trợn mắt lên nhìn anh, cô đem hay tay vòng qua gáy anh, để tránh anh không cẩn thận đem cô ném xuống đất, nhưng trên miệng vẫn không quên cùng anh cãi nhau: "Tớ không phải là người không có ánh mắt đánh giá đàn ông? Vì tớ tìm được một người đàn ông tốt nhất trong tất cả những người đàn ông tốt làm bạn trai."

"Anh ta thật sự tốt như vậy sao?" Anh hỏi thử.

"Cậu gặp qua cũng nói anh ấy tốt còn gì." Thế nhưng đó chỉ là lớp mặt nạ ngụy trang của anh ta, may mà cô phát hiện ra bộ mặt dối trá của anh ta, không bị anh ta lừa được, nếu không nhất định cô sẽ là một trong những fan hâm mộ của tên đó.

Lời nói của cô.... Khiến lông mày Thiệu Chí Dương nhíu lại.

"Theo tớ thì anh ta cũng thường thôi." Anh không nhịn được mà ghen tỵ nói, hơn nữa Lăng Khấu cũng không tốt với cô lắm, cô bị thương nhập viện, Lăng Khấu cũng không chạy về, ngay cả điện thoại cũng không gọi, làm sao giống đối tượng lấy hôn nhân làm điều kiện kết hôn?

Nhưng cô vẫn cứ thích Lăng Khấu, thay Lăng Khấu biện bạch lý do, tuyệt đối không để ý đến chuyện Lăng Khấu không để ý đến cô.... ....... Cô như vậy, trong lòng cô có phải Lăng Khấu chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, cho nên mặc kệ anh ta có đối xử với cô như thế nào, cô cũng không để ý?

"A Dương, tại sao cậu lại ghét Lăng Khấu?" Cái vấn đề này, Văn Thanh Tuệ đã hỏi trên dưới mười lần, nhưng mỗi lần cô không nhịn được mà muốn hỏi, hy vọng anh sẽ cho cô biết được nguyên nhân chính xác.

"Tớ cũng không phải là ghét anh ta." Thiệu Chí Dương đạm bạc trả lời: "Chỉ là cảm thấy người bạn trai này của cậu vô cùng tiết kiệm, không xứng với vị trí này."

"Thì ra là cậu thay tớ bất bình." Cô chợt hiểu ra: "Thật ra thì Lăng Khấu đối với tớ rất tốt.... ....." Trừ những thời điểm có hợp đồng, sẽ không có đè ép tớ, chạy theo tớ, đòi tớ giao ra thiết kế.

Mấy câu cuối cùng, cô chỉ chép chép miệng, không hề lên tiếng.

Chỉ mới thấy Lăng Khấu chưa tốt với cô, Thiệu Chí Dương đã không hài lòng Lăng Khấu rồi, nếu để cho Thiệu Chí Dương biết cô cùng Lăng Khấu ký giao dịch, cơn giận của Thiệu Chí Dương sẽ cao đến thế nào chứ?

Thiệu Chí Dương không nói gì, chỉ là bước chân nhanh chóng đến phòng của cô, đặt cô trên giường, trong lòng đang dâng lên nỗi ghen tỵ, anh không muốn để cho cô thấy khuôn mặt vì ghen tỵ mà trở nên xấu xí của mình, lòng tự tôn không cho phép anh làm như vậy.

"A Dương."

"Tớ đi lấy thuốc bổ cho cậu uống." Anh nói xong, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Vội vàng chạy trốn tới phòng bếp, Thiệu Chí Dương không cách nào khống chế mà đấm một đấm vào tường, tức giận gầm gừ: "Đáng ghét! Lăng Khấu có gì tốt, để cho cậu bênh vực nhớ mãi đến anh ta như vậy? Tớ phải dùng phương pháp gì để cậu có thể hoàn toàn quên anh ta, để ở cạnh tớ đây? Cậu biết không, tớ ghen ghét đố kị với anh ta vì được cậu toàn tâm toàn ý che chở, cùng nhớ nhung như vậy."

Sau khi tức giận, anh bắt đầu tự trách: "Đây là ông trời đang trừng phạt vì sự ngu ngốc của mình sao? Nếu như tớ sớm phát hiện ra tình cảm của mình, bây giờ người bên cạnh cậu, đúng ra phải là tớ."

Tuy nói như vậy, nhưng Thiệu Chí Dương không phải là người đàn ông có thể buông tay dễ dàng.

"Nếu Lăng Khấu đối xử không đủ tốt với cậu, vậy thì để cho tớ thay thế anh ta đối tốt với cậu! Tớ tuyệt đối làm cậu hạnh phúc, còn yêu thương cậu gấp trăm ngàn lần." Anh dường như đang thề, nhanh chóng thay đổi tâm trạng của mình, bắt đầu kế hoạch giật lòng của cô từ chỗ Lăng Khấu.