Trầm Luân

Chương 28: Văn Phòng (h)

Edit&Beta: Jay, Yuu

Sở Thanh cứ ngây ngốc nhìn hắn, chớp chớp mắt,"...Ân, chào cậu."

Cố Thần tỏ vẻ tự nhiên, trực tiếp cúi người tới gần mặt cô, "Lục Chu thế mà lại đem cô đến? Cô chắc còn đi học a? Đúng rồi, cô tên gì?"

Giọng ca sĩ ôn hòa dễ nghe âm thanh vờn quanh lỗ tai cô, Sở Thanh cảm thấy lỗ tai mình đều bị gột rửa, cô chớp chớp mắt, nhìn Cố Thần đứng trước mặt,"Tôi...tôi tên Sở Thanh, học ở trường đại học X bên kia..."

"A, đại học X nha, vậy là học muội của tôi!" Cố Thần cười hì hì, lộ ra hai chiếc răng nanh,"Thế, Em hôm nay được nghỉ?"

"Ân."Sở Thanh gật đầu, cả người vì hưng phấn mà cứng đờ, cô cử động thân mình,"Mới vừa thi xong nên liền đến đây."

"Xem ra Lục Chu rất thích em a. Em cùng Lục Chu thế nào lại quen biết nhau a?" Cố Thần kỳ quái hỏi cô. "Hắn...hắn ở sát bên nhà tôi."

"Wow, đúng thật là, cái này gọi là gì nhỉ? Duyên phận đúng là tuyệt vời, đúng không đúng không?"

Sở Thanh nhìn thấy bộ dạng kích động của hắn, không nhịn được liền cười một tiếng.

"Đúng rồi, anh ta đâu?"

"Anh ấy nói phải đi đưa tài liệu, rất nhanh sẽ trở về."

"À ——"Cố Thần kéo dài lời nói,"Vậy tôi liền ở đây chờ anh ta! Tôi còn muốn mượn xe gần đây anh ta đều không cho tôi mượn xe, nói là phải lái xe đi chở em...Thấy sắc quên bạn thấy sắc quên bạn.."

Cố Thần cả người dựa vào bàn làm việc không ngừng lải nhải, sau đó lại nhìn cô chằm chằm,"Em lớn lên đúng thật là rất xinh đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, có suy xét tiến thân vào nghành giải trí hay không, tôi mang em đi a! Có tiền bối là tôi trợ giúp, em nhất định sẽ nổi tiếng!"

Sở Thanh cười lắc đầu, vừa định mở miệng cự tuyệt, Lục Chu liền đẩy cửa đi vào,"Tiểu tử thúi này lại dám nghĩ đem thực tập sinh của tôi đi à?"

"Thì sao, tôi không phải chỉ kiến nghị thôi đâu, cô ấy vẫn là học muội của tôi, tôi nói thật, suy xét một chút, có đại tổng giám Lục đây tạo hình tượng cho em ấy, không có gì là khó." Cố Thần còn không buông tay, vòng quanh cô giảng thuyết. Sở Thanh cười khanh khách không ngừng, Lục Chu tựa vào ghế, đem Sở Thanh kéo ngồi vào lòng ngực,"Xích ra một bên, ở đây không có việc của cậu."

"Hừ." Cố Thần khinh thường, đưa tay tới trước mặt hắn,"Cho tôi mượn xe của anh đi đại tổng giám đốc Lục."

"Không cho,lát nữa phải chở em ấy đi ăn cơm." Lục Chu không chút khách khí đẩy móng vuốt của hắn ra. Cố Thần tay mắt lanh lẹ thu về, bĩu môi,"Không cho mượn thì thôi. Đúng là mùi tình ái nồng nặc, chịu không nỗi nữa rồi, byebye~", nói xong quay người rời khỏi phòng, qua vài giây lại thò đầu vào hỏi," Tiểu thực tập sinh có thể thêm Wechat không?"

Sở Thanh từ trong lòng ngực Lục Chu đứng dậy,"Được chứ." Cô lấy di động ra, mới vừa click mở Wechat thì bị Lục Chu lấy tay che mất màn hình," Không được cho."

Cô sửng sốt một chút, nhịn không được liền cười ra tiếng, Lục Chu trong lòng khó chịu "Cười cái gì?"

"Cười anh như vậy cũng ghen tuông a, Lục Chu thực thích ăn giấm chua phải không? Tôi còn có thể sẽ bắt cóc cô ấy đấy?" Cố Thần chạy tới bên cạnh Sở Thanh cong eo quét qua mã QR, còn không quên đả kích hắn hai câu.

"Hừ." Lục Chu không phản ứng lại, ôm chặt eo Sỏ Thanh. Sở Thanh quét mã QR Cố Thành, gửi cho lời mời kết bạn, " Được rồi."

Cố Thần vui vẻ chạy ra ngoài, còn mang lên văn phòng.

Sở Thanh thu người lại, nhìn biểu tình khó chịu của Lục Chu, cười cười cầm lấy tay hắn, mát xa qua lại,"Chỉ thêm cái Wechat thôi." Lục Chu đem cô ôm vào lòng," Bảo bối đừng nghe hắn nói năng lung tung, không được chạy theo hắn."

"Hảo." Sở Thanh cười tủm tỉm, dựa vào lòng ngực hắn. Lục Chu vuốt mái tóc mềm mại của cô, "Buổi tối muốn ăn gì đây?"

"Ân... tôi muốn đi ăn thử tiệm lẩu mới khai trương bên cạnh...Anh thì sao?"

"Tôi..tôi muốn..."Lục Chu ghé sát lỗ tai cô, thổi một luồng khí nhẹ, cảm nhận được thân thể của cô run lên, hắn mở miệng cười,

"Tôi muốn ăn bảo bối a."

Sở Thanh liền đỏ mặt, bắt lấy cánh tay hắn

"Không biết xấu hổ."

Lục Chu dán vào lỗ tai cô cười, hơi thỏ nóng bỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ tai mẫn cảm của cô, cả người Sở Thanh dần mềm nhũn ra.

"Bảo bối nhỏ... chúng ta còn chưa làm xong chuyện vừa nãy đâu." Lục Chu nói, cúi đầu hôn môi cô.

Sở Thanh nhắm mắt lại mặt kệ hắn hôn môi, tay nhỏ nắm chặt quần áo hắn. Lục Chu cầm lấy tay cô, một tay khác từ sau vòng qua vạt áo, phủ lên một bên đầy đặn thong thả vuốt ve. Hắn rời khỏi môi cô, theo cằm cô hôn xuống dưới, bàn tay to xoa ngực mềm mại của cô, ngón tay đầy kỹ xảo mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầṳ ѵú, Sở Thanh nhịn không được nhỏ giọng rêи ɾỉ, vì đang ở văn phòng nên cắn môi nỗ lực không phát ra âm thanh quá lớn.

Lục Chu lưu luyến dừng lại ở xương quai xanh cô trong chốc lát, duỗi tay cởi bỏ áo ngực, đem vạt áo cô với áo ngực xốc lên, hắn cúi đầu ngậm lấy một bên vυ', bên kia cũng dùng ngón tay không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngón tay đảo quanh đầṳ ѵú, nhẹ nhàng đè xuống rồi buông ra, vừa xoa vừa niết, Sở Thanh đầṳ ѵú sớm đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đứng thẳng lên.

“Ân… Lục Chu…” Sở Thanh nhỏ giọng kêu hắn, lại không biết cô hiện tại thanh âm có bao nhiêu mê người, Lục Chu mυ'ŧ vào nhũ thịt cô vài cái rồi buông ra , “Bảo bối nhỏ làm sao vậy?”

“Cái kia… Ở chỗ này… Hình như không tốt lắm… Nhỡ lát nữa có người vào thì làm sao bây giờ…?”

Sở Thanh xấu hổ đến lời nói đều nói không rõ ràng, tay nhỏ nắm chặt quần áo của hắn cầu xin.

Lục Chu cúi đầu nhìn môi cùng đầṳ ѵú cô, cười hôn khóe mắt cô, “Không có việc gì, sẽ không có người vào.”

Hắn bế cả người cô lên, để cô ngồi trên bàn làm việc, hai chân cô bị hắn tách ra, hắn bắt lấy bàn tay cô đặt ở giữa hai chân hắn, “Bảo bối nhỏ giúp tôi lấy nó ra.”

Sở Thanh vốn định khép hai chân lại, nhưng mà bị thân mình Lục Chu chặn lại, cô đành phải duỗi tay đem khóa quần hắn mở ra, đem côn ŧᏂịŧ lấy ra tới.

Lục Chu đem váy ngắn của cô vén lên, cách qυầи ɭóŧ đè đè Tiểu Đậu Đậu của cô, “Bảo bối nhỏ chính mình bỏ vào đi?"

Sở Thanh run lên một chút, “Không cần…” ,cô không biết làm sao mà nhìn Lục Chu, đôi tay cũng không biết đặt ở đâu.

Lục Chu đem qυầи ɭóŧ cô cởi ra, nhìn thấy tiểu huyệt đã ướt, hắn cười cười, đem ngón tay trực tiếp tiến vào, ở tiểu huyệt ra ra vào vào mà moi đào lên.

“Ân nga... A… Đừng mà…” Sở Thanh nhịn không được rêи ɾỉ lên, tiểu huyệt bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà phân bố ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ.

Lục Chu đem ngón tay rút ra, đem ngón tay dính dâʍ ɖị©ɧ bôi lên côn ŧᏂịŧ, hắn nắm côn ŧᏂịŧ, cọ cọ Tiểu Đậu Đậu, “Bảo bối nhỏ, muốn tôi tiến vào không?”

Sở Thanh hai mắt đã sớm bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà bịt kín một tầng hơi nước, cô gật gật đầu, “Muốn…”

Lục Chu một bàn tay vòng đến phía sau cô, nâng cô lên, một bàn tay ôm lấy cổ cô, “Kia bảo bối nhỏ, muốn nhìn xem tôi vào bằng cách nào không?”

Sở Thanh nghe lời cúi đầu, nhìn côn ŧᏂịŧ thô to dán vào hai mảnh môi âʍ ɦộ, chậm rãi cắm đi vào, tiểu huyệt chật hẹp từng chút từng chút bị côn ŧᏂịŧ bóp căng ra, cô muốn ngẩng đầu, nhưng Lục Chu vẫn luôn ôm lấy cổ cô, cô chỉ có thể nhìn côn ŧᏂịŧ dần dần tiến vào thân thể của mình, thẳng đến nguyên cây hoàn toàn đi vào.

Lục Chu buông cổ cô ra, duỗi tay ôm eo, hông bắt đầu thọc vào rút ra, Sở Thanh duỗi tay bắt lấy vai hắn, phối hợp động tác của hắn vặn vẹo thân thể. Côn ŧᏂịŧ ở tiểu huyệt ra ra vào vào, mang dâʍ ɖị©ɧ mọi nơi vẩy ra, làm ướt bàn làm việc.

Lục Chu nửa ôm cô, nhìn cô mê mang ánh mắt cùng bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà thân thể nhiễm hồng, đem cô đến bên cạnh bàn dịch vài phần, làm côn ŧᏂịŧ càng thâm nhập càng sâu hơn.

“Ha a… A… Lục Chu... Ân… Quá lớn...” Sở Thanh hai chân bất tri bất giác đã quấn lấy eo hắn, đôi tay ôm cổ hắn, “Nhẹ một chút nha… Lục Chu... Tôi muốn… Ân… Rất sâu…”

“Anh ôm bảo bối nhỏ mà.” Lục Chu an ủi cô, cúi đầu lại lần nữa ngậm lấy đầṳ ѵú, đầu lưỡi linh hoạt mà liếʍ láp, dưới thân mỗi lần cắm vào đều có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến điểm G cô, Sở Thanh bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, không lâu sau liền run thân mình đón nhận cao trào.

Cảm nhận được tiểu huyệt co rút lại, Lục Chu cười nhẹ một tiếng, thoáng ngừng vài giây, còn chưa chờ cô cao trào xong liền lại thọc vào rút ra.

“A… Ân a... Chờ một chút...” Sở Thanh thở phì phò, đôi tay có chút vô lực mà đặt ở trên vai hắn, Lục Chu nâng tay cô cô lên, đem tất cả áo quần đều cởi xuống.

Hắn bế Sở Thanh lên, để cả người cô nằm trên người hắn, cứ như vậy vừa đi vừa thao. Sở Thanh dựa vào vai hắn, hai luồng tròn trịa đè ở hắn trước ngực, thân mình phối hợp động tác phập phập phồng phồng, dâʍ ɖị©ɧ từ huyệt khẩu chảy ra, theo rãnh mông đi xuống dưới, chảy trên mặt đất nơi nơi đều là dâʍ ɖị©ɧ.

“Ha a… Chịu không nổi… Ngô…” Sở Thanh dúi đầu vào vai hắn khóc, thân thể bị hắn dùng sức thao, côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt mỗi một lần đều hung hăng đâm đến tử ©υиɠ, Sở Thanh nhịn không được rơi lệ, nước mắt lại bị Lục Chu hôn mất.

“Bảo bối nhỏ, thoải mái không?” Lục Chu nâng lấy mông nhỏ của cô, hạ thân không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Sở Thanh đại não một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể trả lời, “Ân… Thoải mái…”

Lục Chu hôn hôn cô, đem cô đè ở trên tường, hông tốc độ càng lúc càng nhanh. Hai chân Sở Thanh bị đánh mở rộng ra, hai cẳng chân mịn màng ở không trung loạng choạng, cô ôm sát cổ Lục Chu,

“Lục Chu… Lục Chu... Ân… A…”

“Anh đây, bảo bối nhỏ.” Lục Chu khẽ cắn vành tai cô, thương tiếc mà đem hốc mắt tràn nước mắt cô hôn tới, dưới thân động tác lại ngày càng kịch liệt.

Sở Thanh không chịu nổi kịch liệt thọc vào rút ra, cô banh thẳng chân, tiểu huyệt co rút lại dần dần kẹp chặt côn ŧᏂịŧ,

“A… Không… Không được...” Thân mình cô run rẩy, khóc tới cao trào rồi.

Lục Chu đem thân mình vô lực gắt gao ngăn chặn cô, côn ŧᏂịŧ đứng vững ở miệng tử ©υиɠ, cơ hồ muốn đem tinh hoàn cũng nhét vào đi, đem nùng tinh bắn đi vào.

Sở Thanh thất thần,bị Lục Chu ôm ngồi ở ghế dựa, côn ŧᏂịŧ còn cắm trong tiểu huyệt, nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô thả lỏng thân mình,

“… Lục Chu.”

Lục Chu sờ sờ mặt cô, “Bảo bối nhỏ, tiểu huyệt thật là thoải mái.”

Sở Thanh đánh hắn một cái, nhưng mà nắm tay mềm như bông cũng không thể tạo thành thương tổn gì, Lục Chu bắt lấy tay cô, đặt ở bên môi hôn lên, dưới thân lại bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên.

“Chờ… Lục Chu… Từ bỏ…!” Sở Thanh đứng dậy muốn rời đi, lại bị Lục Chu lấy tay nắm eo nhỏ ngăn chặn lại.

“Hai tuần không chạm vào bảo bối nhỏ…Bảo bối nhỏ cho anh cắm vài lần được không?”

Lời tuy là câu hỏi, nhưng động tác lại là khẳng định, còn không đợi Sở Thanh mở miệng, Lục Chu trực tiếp đem cô đặt nằm ngửa trên bàn làm việc, cúi người động hông, côn ŧᏂịŧ lại một lần nữa căng ra tiểu huyệt kẹp chặt, ở bên trong khai thác không ngừng.

Sở Thanh khóc nức nở,

“Lục Chu anh khi dễ tôi… Ân… Đừng lộng…” Lục Chu an ủi mà hôn khóe mắt cô, bàn tay đỡ lấy vai cô, mạnh mẽ mà thao, tinh hoàn đập vào mông cô, tiếng bạch bạch da^ʍ mỹ vang lên, Sở Thanh vừa đánh vừa khóc, thanh âm dần dần chuyển sang rêи ɾỉ.

Lục Chu cầm mắt cá chân cô lên, đem chân cô đặt trên vai chính mình, cúi người mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú đỏ thắm của cô. Sở Thanh bị bắt nâng mông lên, côn ŧᏂịŧ vuông góc mà cắm vào tiểu huyệt, thao cô không biết là khó chịu hay thoải mái.

Lục Chu lưng hông rắn chắc, một chút một chút giống như máy đóng cọc thọc vào rút ra, côn ŧᏂịŧ đâm đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ hòa với nhau, làm cho huyệt khẩu cùng côn ŧᏂịŧ dính bọt mép.

Sở Thanh bị hắn mang đến góc văn phòng thao, dâʍ ɖị©ɧ vẩy đầy nơi đó. Chờ Lục Chu rời đi tiểu huyệt của cô, cô đã mệt đến không muốn nhúc nhích, thân thể vô lực mà ghé vào hắn lòng ngực, tiểu huyệt khẩu bị thao đến không đóng lại được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ theo đó chảy ra.

Lục Chu thoả mãn ôm lấy Sở Thanh, bàn tay vuốt ve phần lưng bóng loáng của cô, “Bảo bối nhỏ, còn muốn đi ăn lẩu không?”

Sở Thanh trợn trắng mắt, một chữ đều không nói.

Lục Chu tâm tình sảng khoái mà cười cười, ôm cô ngồi ở trên đùi, cúi đầu ở trên đầṳ ѵú cô cắn một ngụm.

“A!” Sở Thanh hét lên một tiếng, “Anh làm gì thế!”

“Ân, cho bảo bối nhỏ lưu cái ấn ký thuộc về tôi.” Lục Chu dùng cái mũi cọ cọ nhũ thịt cô, “Tôi mua đồ ăn mang về cùng nhau ăn.”

Sở Thanh vô lực gật gật đầu, Lục Chu lấy quần áo giúp cô mặc vào, áo ngực cùng qυầи ɭóŧ trực tiếp nhét ở trong bao công văn. Hắn đem cô bế ngang lên, đi thang máy xuống ngầm gara.

Sở Thanh bị hắn đặt ở trên ghế phụ , Lục Chu vòng đến bên kia mở cửa xe ngồi trong ghế lái, quay đầu nhìn nhìn cô, thò người ra giúp cô đeo đai an toàn.

Lục Chu hiện bị lớp quần áo hơi mỏng ngắn tay mặc trên người cô thu hút, hai điểm trước ngực nhô lên lúc nãy còn chưa đi xuống, cô không được tự nhiên xoay người, ở trên chỗ ngồi ngồi xong.

Lục Chu thấy ngực cô nhô lên, ý xấu mà duỗi tay nhéo hai cái, Sở Thanh chụp tay hắn ôm vào trong người, “Đừng phá…”

Lục Chu cười xoa xoa đầu cô, “Được được được, bảo bối nhỏ nghỉ ngơi đi, một chút nữa sẽ về đến nhà.”

Sở Thanh trừng hắn một cái, quay đầu chậm rãi ngủ thϊếp đi.