Edit: Yuu
Sở Thanh nhấp nhấp miệng,
“… Ân, nhớ rõ.”
Cô đương nhiên nhớ rõ sự kiện kia.
Khi đó cô được bà ngoại đưa tới ở nông thôn rất mau liền hai năm, cô mới 8 tuổi, đúng là tuổi tác mê chơi, cùng bạn cùng lứa xung quanh đều chơi thành một đám.
Bà ngoại thương cô, tuy rằng trong nhà chỉ có một miếng đất nhỏ, cũng không cho cô làm việc. Tiểu Sở Thanh sau lúc tan học chỉ còn một mình cô, bạn cùng lứa đều bị kéo đi làm việc. Cô nhàn đến hoảng, cũng chạy tới đồng ruộng dạo chơi.
Buổi chiều nắng còn rất nhiều, bất quá còn nhỏ cô không quá sợ nắng, cô ăn mặc giày xăng-̣đan lang thang không có mục tiêu mà đi tới, đột nhiên bị Thẩm Thời từ phía sau gọi lại.
Tiểu Sở Thanh quay đầu lại, cười hì hì kêu hắn, “Anh Thẩm!”
Thiếu niên mới vừa tan học, đẩy xe đạp chậm rãi hướng cô đi tới, “Như thế nào lại chạy đến đây?”
Cô thè lưỡi, “Không có ai chơi với em, em liền chạy loạn đi dạo.”
Thẩm Thời cười xoa đầu cô, “Muốn hay không tập chạy xe đạp?”
Tiểu Sở Thanh mở to hai mắt nhìn hắn, “Em muốn! Em có thể chứ?”
“Có thể a.” Thẩm Thời đem xe đạp dựng hảo, đem cô bế lên chỗ ngồi.
Tiểu Sở Thanh hưng phấn mà cầm tay lái, hai chân dẫm trụ bàn đạp liền đạp lên phía trước, Thẩm Thời chạy nhanh giữ chặt cô,
“Đừng có gấp a.”
Chiếc xe đạp này có chút lớn, tiểu Sở Thanh chân muốn hoàn toàn duỗi thẳng mới có thể đạp đến phía trước. Thẩm Thời giữ chặt yên sau xe, để cô chậm rãi chạy về phía trước.
Tiểu Sở Thanh vui vẻ đến cười khanh khách, trên chân dùng sức dẫm đi ra ngoài, cưỡi xe đạp ở trên đường nhỏ đồng ruộng chậm rãi đi tới, cô nỗ lực khống chế được đường nhỏ, ra sức giữ chặt tó xe.
Thẩm Thời có chút khẩn trương, nhưng là nhìn cô chạy có chút vững vàng, tay giữ lấy yên sau cũng dần dần thả lỏng, “Chạy không tồi,để ý đường nhỏ đừng oai.”
Tiểu Sở Thanh quay đầu lại, “Kia khẳng định! Anh Thẩm yên tâm đi!”
“Cái mũi đều đã cao đến trên trời rồi.”
“Hì hì hì.” Tiểu Sở Thanh quay đầu tiếp tục cũi đi phía trước, hai chân càng dẫm càng nhanh.
Thẩm Thời vội vàng kêu cô, “Bé ngoan chạy chậm một chút.”
“Không sao hết anh Thẩm! Anh buông tay đi!” Tiểu Sở Thanh cảm nhận được gió lớn bên tai, lớn tiếng trả lời hắn.
Thẩm Thời có chút không yên tâm, rốt cuộc cô vừa mới sờ đến xe đạp còn không đến nửa giờ, nhưng là xem cô chạy tốt đến như vậy, trong lòng hăơn cũng dần dần thả lỏng, đôi tay rời đi yên sau.
Tiểu Sở Thanh cảm nhận được lực lôi kéo đằng sau xe đạp rời đi, cô vui vẻ cưỡi đi phía trước, liền không rảnh lo Thẩm Thời đứng ở phía sau.
Đột nhiên xe đạp trước đυ.ng phải một cục đá trân đường, đầu xe chấn động một cái, tiểu Sở Thanh kêu sợ hãi một tiếng, liền mang xe trực tiếp ngã xuống bờ ruộng.
Thẩm Thời nhanh chạy tới, đem mặt xám mày tro tiểu Sở Thanh ôm lên đặt ngồi ở ven đường, “Bé ngoan có bị thương ở đâu không?”
“Đau…”
“Nơi nào đau?” Thẩm Thời hoang mang rối loạn, bắt lấy cánh tay cùng cẳng chân lộ ra bên ngoài nhìn tới nhìn lui, còn hảo chỉ là bị trầy da một chút.
“Ô… Bụng phía dưới…”
Thẩm Thời xốc quần áo cô lên, lộ ra cái bụng tuyết trắng, hắn nhìn một hồi, không phát hiện vết thương gì, ngẩng đầu nhìn nàng,
“Nơi này không bị thương…” Hắn sửng sốt một chút, thấy tiểu Sở Thanh khó chịu mà kẹp hai chân, trong lòng cũng nắm khẩn.
“Anh Thẩm… Phía dưới giống như… đổ máu…” Tiểu Sở Thanh hàm chứa nước mắt, nhẹ nhàng đem chân mở ra. Thẩm Thời cũng thấy, trên quần bị máu nhiễm hồng một mảnh nhỏ.
Thẩm Thời lúc đó cũng chỉ 14 tuổi, không hiểu lắm những sự tình đó, chỉ biết là xuất huyết, hắn chạy nhanh đem xe đạp nâng dậy, bế cô lên để cô ngồi trên ghế sau xe đạp, nhấc chân cưỡi xe lên, “Bé ngoan ôm chặt anh, lập tức liền đến nhà.”
Tiểu Sở Thanh ngoan ngoãn gật đầu, duỗi tay ôm lấy eo hắn. Thẩm Thời mạnh mẽ đạp bàn đạp, chỉ chốc lát sau liền về tới nhà.
Sau lại, sau lại bà ngoại ra cửa, ôm cô vào phòng, giúp cô tắm rửa, cho cô kiểm tra một chút vết thương dưới thân, ngao chén canh để cô ngồi ở trên giường uống, khuôn mặt trầm xoay người ra cửa, quẹo vào nhà Thẩm cách vách.
Cô có chút buồn ngủ, dựa vào trên tường mơ mơ màng màng mà ngủ gật, uống lên một chén canh nóng, dưới thân độn đau đã tiêu rất nhiều, cô giống như nghe thấy thanh âm dì Thẩm từ phòng khách truyền đến, cô mở mắt ra, phát hiện bên ngoài sắp mưa to, còn có sấm sét.
Cô bò người lên, hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, buổi tối nhìn không rõ lắm, cô chỉ có thể thấy một cái bóng người mơ hồ đứng ở tường vây ngoại, híp mắt phân biệt một hồi, cô nhận ra, “Anh Thẩm!”
Bóng người lung lay một chút, không có động. Tiểu Sở Thanh sốt ruột mà kêu hắn, không nghĩ ra hắn vì cái gì đứng ở bên ngoài mắc mưa.
Bà ngoại cùng Thẩm dì nghe thấy thanh âm cô, đẩy cửa vào phòng. Bà ngoại đem cô ôm cách ra cửa sổ, cô cảm giác được bà ngoại đang tức giận, ngồi ở trên giường không dám hé răng. Dì Thẩm hốc mắt hồng hồng, cầm tay nhỏ cô, “Tiểu thanh.”
Tiểu Sở Thanh cũng cầm lấy tay dì Thẩm, “dì Thẩm, như thế nào? Vì cái gì Anh Thẩm ở bên ngoài mắc mưa? Sẽ sinh bệnh, dì mau để anh ấy vào nhà đi.”
Dì Thẩm cúi đầu lau lau đôi mắt, ngẩng đầu nhìn cô, “Tiểu thanh, Thẩm Thời nó làm chuyện sai vô cùng lớn, nó thực xin lỗi con, dì không thể để nó tiến vào.”
Tiểu Sở Thanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sốt ruột mở miệng, “Dì Thẩm, là con muốn cùng anh Thẩm học chạy xe đạp, con kêu anh thẩm buông tay ra mới bị quăng ngã, dì xem ta hiện tại không có việc gì, để anh Thẩm tiến vào được không?” Cô gấp đến độ khuôn mặt nhỏ đều đỏ.
Bà ngoại thở dài, sờ sờ đầu cô. Tiểu Sở Thanh quay đầu lại nhìn về phía bà ngoại, “Bà ngoại, để anh Thẩm vào đi, anh thẩm sẽ sinh bệnh.”
Dì Thẩm bắt lấy tay cô, khẩn trương mà nhìn cô, “Tiểu thanh, Thẩm Thời nó… Con về sau trưởng thành, sẽ không tha thứ cho nó… Con có nguyện ý về sau, gả cho nó không?
Tiểu Sở Thanh kinh ngạc mà lớn miệng, “Dì Thẩm, dì đang nói cái gì nha, con mới… Con mới 8 tuổi mà…” Cô có chút thẹn thùng, cúi đầu cắn môi, sau một lúc lâu lại ngẩng đầu, “Kia… Con đây đáp ứng, anh Thẩm có thể tiến vào không?”
Dì Thẩm không nói chuyện, gật gật đầu. Tiểu Sở Thanh quay đầu lại nhìn bà ngoại, bà ngoại chỉ là đỡ lấy đầu vai cô, “Bé ngoan nếu muốn hảo được.”
Tiểu Sở Thanh tự hỏi một chút, nhưng là cô nghĩ càng lâu Thẩm Thời liền ở bên ngoài càng lâu, cô cảm thấy không thể lại kéo dài, giữ chặt tay dì Thẩm, “Con nguyện ý!”
Dì Thẩm nhìn cô, “Tiểu thanh, con xác định sao? Về sau trưởng thành gả cho nó?”
Thấy tiểu Sở Thanh kiên định gật đầu, Dì Thẩm cũng không nói gì nữa, đi ra ngoài đem Thẩm Thời hô tiến vào.
Thẩm Thời cúi đầu, đứng ở cửa phòng không tiến vào. Bà ngoại cùng Thẩm dì đều đi ra ngoài, tiểu Sở Thanh ngồi ở trên giường kêu hắn, “Anh Thẩm, anh nhanh đem người lau khô, sẽ sinh bệnh.”
Thẩm Thời hầu kết giật giật, đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, “Tiểu thanh…”
Tiểu Sở Thanh thấy trên tóc hắn không ngừng nhỏ giọt nước, chạy nhanh tìm khăn lông lau đầu hắn, tay nhỏ xoa tới xoa đi giúp hắn lau khô tóc.
Thẩm Thời đem tay nhỏ cô cầm tiến trong tay, ngẩng đầu nhìn cô, “… Em đáp ứng rồi?”
Tiểu Sở Thanh gật gật đầu, “Ân, chờ em trưởng thành gả cho anh Thẩm!”
Thẩm Thời nhìn đôi mắt sáng ngời cô, giật giật môi, chung quy là không nói chuyện, cúi đầu hôn chính giữa tay cô.
Sở Thanh chậm rãi lấy lại tinh thần, cô biết lúc ấy bị ngã đã đem màиɠ ŧяiиɧ cấp lộng phá đi, cũng không cảm thấy có cái gì, nói đến cùng chỉ là một tầng màng thôi.
Nhưng là Thẩm Thời đột nhiên hỏi, Sở Thanh vẫn là có chút xấu hổ, cô gãi gãi đầu, “Anh Thẩm như thế nào đột nhiên nhắc tới chuyện này?”
Thẩm Thời nắm tay cô nắm thật chặt, thanh âm có chút khàn khàn, “Anh… Thực lo lắng, sợ em sau khi bị đón trở về bọn họ đối với em không tốt… Sợ em kết giao bạn trai bị xem thường…” Hắn chậm rãi tới gần Sở Thanh, ấm áp hơi thở phun ở trên má cô.
Sở Thanh cảm thấy có điểm ngứa, rụt rụt cổ, “Không có, anh Thẩm, ba mẹ còn có anh hai bọn họ đều đối em thực tốt… Em… Em còn không có kết giao bạn trai đâu…” Cô đột nhiên dừng lại, cắn môi không nói.
Thẩm Thời một cái tay khác đã đáp trên đùi cô, lòng bàn tay ấm áp truyền đến trên đùi cô, cô nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo hắn, “… anh Thẩm?”
“Anh đây… Giúp bé ngoan kiểm tra một chút.” Thẩm Thời nói, tay đã hướng bên trong đùi cô tìm kiếm.
Sở Thanh còn không có phản ứng lại, đùi đã bị tay hắn tách ra, ngón tay hắn cách qυầи ɭóŧ chống lại miệng tiểu huyệt, chậm rãi cọ xát.