Chương này đổi tên Thẩm Khi thành Thẩm Thời nha:3
___________________
Edit: Yuu
Đèn đường ngoài cửa sổ sáng lên, ánh đèn chiếu vào trên nền phòng học, một bên mặt Diệp Mặc bị chiếu sáng lên, một nửa mặt kia ẩn ở trong bóng tối.
Sở Thanh nắm chặt quần áo, đi đến trước mặt Diệp Mặc. Trong ánh mắt cô mang theo sợ hãi, nhìn thoáng qua Diệp Mặc lại bay nhanh mà dời đi tầm mắt.
Diệp Mặc rất có hứng thú mà nhìn bộ dáng co quắp của cô, duỗi tay đem cô một phen kéo đến trong lòng ngực, nắm cằm tiểu xảo cô, cưỡng bách cô ngẩng đầu.
Hắn bá đạo mà hôn lên cái miệng cô, một cái tay khác trực tiếp đem làn váy cô vén lên, ngón tay khảy dưới thân cô.
Đôi tay Sở Thanh để ở trước ngực hắn, thân mình không nhịn được run rẩy. Diệp Mặc ở miệng tiểu huyệt cô cọ xát một hồi, bàn tay tiến túi quần đem điều khiển khiêu đản chỉnh đến sức lớn nhất, tiếp theo duỗi tay mở áo sơmi cô.
“Ngô… Ngô ân…” Sở Thanh bị chấn động mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô nhịn không được vặn vẹo thân mình, cái miệng nhỏ tràn ra rêи ɾỉ khó chịu, lại bị Diệp Mặc toàn bộ đổ trở về.
Diệp Mặc đem áo sơmi nhét ở váy toàn bộ xả ra tới, nhất nhất cởi bỏ cúc áo, đem ngực đầy đặn lộ ra tới, tay hắn vòng đến phía sau, nhẹ nhàng từng chút một, mở ra nút thắt nịt ngực.
Hai luồng nộn nhũ từ nịt ngực nhảy ra tới, ở không trung hơi hơi rung động. Diệp Mặc cầm một con, mạnh mẽ vuốt ve, thường thường lôi kéo đầṳ ѵú phấn nộn.
Sở Thanh đại não đã bị một đợt lại một đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ chiếm cứ, thân mình cô dần dần mềm xuống dưới, tay nhỏ bắt lấy áo hắn, run rẩy tới cao trào rồi.
Diệp Mặc lúc này mới từ trên môi cô dời đi, hắn nhìn cánh môi bị hắn mυ'ŧ vào đến sưng đỏ dính đầy nước, vừa lòng mà cười cười, buông cằm cô ra, ngược lại ôm eo nhỏ cô, đem cô đè vào lòng ngực.
Sở Thanh bị hắn ôm, lảo đảo hướng hắn đi hai bước, lại dựa vào trong lòng ngực hắn. Diệp Mặc tinh tế gặm cắn cổ trắng nõn cô, lưu lại dấu vết ái muội.
“Lão… Sư... Không cần…” Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Sở Thanh nức nở kêu hắn, Diệp Mặc lại chỉ là cười nhẹ một tiếng, đem cô từ trong lòng ngực kéo lên, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú bên kia.
“Ân a... Không…”
Diệp Mặc hàm chứa đầṳ ѵú cô, không ngừng dùng đầu lưỡi liếʍ láp, lại dùng hàm răng cắn, thong thả mà cọ xát.
Sở Thanh khó chịu mà ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ thở hổn hển, tiếng rêи ɾỉ nhỏ dần dần từ trong miệng tràn ra, Diệp Mặc đột nhiên ngẩng đầu, bàn tay to chà xát một vυ' cô.
Nóng rát đau đớn làm cô nhịn không được hô đau một tiếng, cô mở to hai mắt nhìn Diệp Mặc, rồi lại bị Diệp Mặc chà xát một chút.
“Khóa đại biểu nếu là muốn kêu, thì kêu lớn tiếng chút, tốt nhất làm đồng học tầng trên đều lại đây nhìn xem.” Diệp Mặc nhìn hai luồng bị hắn trừu động đung đưa, duỗi tay kéo ra khóa quần, đem cự vật phóng thích ra tới.
“Không… Lão sư… Không được... Ở phòng học…” Sở Thanh hạ giọng, liều mạng phe phẩy đầu muốn lui về phía sau, thủ đoạn lại bị Diệp Mặc nắm chặt, cô một cái tay khác muốn ngăn trở hai luồng vυ', nhưng mà cánh tay mảnh khảnh như thế nào chống đỡ cánh tay đầy đặn.
Diệp Mặc đứng lên, mạnh mẽ mà đem Sở Thanh kéo lại. Hắn hơi chút nghiêng người, Sở Thanh trực tiếp bị hắn đè lại ghé vào trên bàn học.
Sở Thanh bị bàn học cứng rắn đâm cho váng đầu hoa mắt, cô vừa định chống mặt bàn đứng dậy, Diệp Mặc dùng sức đè cô lại, đem qυầи ɭóŧ cô kéo xuống, từ nhỏ huyệt lấy khiêu đản ra, động thân đem côn ŧᏂịŧ cắm đi vào.
Tiểu huyệt khẩn hẹp nháy mắt bị cự vật căng tràn, Sở Thanh thiếu chút nữa lớn tiếng rêи ɾỉ, lại chạy nhanh bưng kín miệng mình.
Diệp Mặc đem khiêu đản trong tay vừa mới lấy ra nhét vào trong cúc huyệt, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ dưới thân run rẩy, cảm nhận được tiểu huyệt không ngừng co rút lại, di động hông bắt đầu thọc vào rút ra.
Sở Thanh ghé vào trên bàn, hai luồng trước ngực bị đè dẹp lép, cô không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ có thể nức nở nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Diệp Mặc đôi tay cầm eo nhỏ cô, đem váy dài cô trực tiếp cuốn lên trên, hắn mạnh mẽ mà thọc vào rút ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt mềm thịt phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ, mỗi lần cắm vào đều vang lên phụt âm thanh da^ʍ mĩ, rút ra khi còn sẽ đem thịt mềm nhảy ra, mang đến dâʍ ɖị©ɧ văng khắp nơi.
Thân mình Sở Thanh bị hắn không ngừng đỉnh về phía trước, lại bị bắt lấy eo vớt trở về. Hai chân cô đã vô lực chống đỡ thân thể, lý trí cũng dần dần bị đoạt đi, đại não trống rỗng, thân mình phát ra tiếng khóc kêu.
Diệp Mặc hơi chút giảm bớt tần suất thọc vào rút ra, cảm nhận được tiểu huyệt bốn phương tám hướng áp lực, hắn nhẹ nhàng trừu động, hai ngón tay vói vào cúc huyệt, kẹp lấy mặt sau nhét vào khiêu đản, trước sau hoạt động kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhục bích.
Sở Thanh còn không có phục hồi tinh thần lại từ trong cao trào, cô đôi tay bắt lấy bàn bên cạnh, cúi đầu thở phì phò, nước mắt từ gương mặt chảy xuống tích đến trên mặt đất.
Diệp Mặc lại không cho cô có cơ hội nghỉ ngơi, hắn rút ngón tay ra, duỗi tay vặn bả vai cô, làm cô nâng người lên, tay nắm ở trên eo di chuyển, cầm thật chặt một bên mềm mại, côn ŧᏂịŧ lại bắt đầu nhanh chóng mà thọc vào rút ra.
Sở Thanh bị thao lộng đến chỉ có thể há mồm thở dốc, thanh âm đều phát không ra, một bàn tay cô chống ở trên mặt bàn, một bàn tay thủ sẵn cánh tay Diệp Mặc, thân thể theo động tác Diệp Mặc giống biển rộng thuyền nhỏ giống nhau lắc lư, bên kia vυ' không bị cầm ở trong không loạng choạng, hoảng ra một đạo như sóng vỗ.
Côn ŧᏂịŧ thô to Diệp Mặc ở tiểu huyệt cô ra ra vào vào, mạnh mẽ căng ra tiểu huyệt khẩn hẹp, đem nếp gấp đều căng bình, cực đại qυყ đầυ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cọ xát thịt mềm, mang theo một trận lại một trận kɧoáı ©ảʍ.
“Không… Lão sư… Ân…” Sở Thanh nhỏ giọng mà nức nở, phát ra thanh âm thong thả chậm biến thành rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
Diệp Mặc cảm nhận được thân thể cô biến hóa, càng thêm hung ác mà va chạm dưới thân cô, tinh hoàn đánh vào bắp đùi cô, âm thanh bạch bạch quanh quẩn ở trong phòng học.
“Ân… Không được... Lão sư… Sẽ bị phát hiện… Ân a…” Sở Thanh nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của Diệp Mặc, còn có âm thanh da^ʍ mĩ bạch bạch, tay nhỏ cô sốt ruột mà chụp phủi nắm bộ ngực hắn, lại bị tay hắn bắt lấy.
Thanh âm khàn khàn Diệp Mặc ở bên tai cô vang lên, “Khóa đại biểu có muốn sẽ càng thoải mái hơn… Ân?”
Sở Thanh nào dám tin hắn, bị lời này hắn làm sợ tới mức thân mình run lên, tiểu huyệt cũng kẹp chặt côn ŧᏂịŧ.
Diệp Mặc kêu rên một tiếng, há mồm cắn vành tai cô, thọc vào rút ra nhanh hơn, một cái tay khác lặng lẽ xoa cổ cô.
Sở Thanh toàn thân run rẩy, côn ŧᏂịŧ ở trong tiểu huyệt lại biến đại vài phần, cô khó chịu mà muốn khom lưng, lại phát hiện tay Diệp Mặc ở trên cổ cô, cô hoảng sợ mà kêu hắn,
“Lão sư…?”
Diệp Mặc không có đáp lại cô, bàn tay to đột nhiên véo cổ cô.
Nháy mắt cảm giác hít thở không thông làm Sở Thanh phát không ra thanh âm, cô lớn miệng muốn há mồm thở dốc, nhưng mà khí thể lại càng ngày càng ít, tay bắt lấy cánh tay Diệp Mặc, muốn đem tay hắn cầm lấy ra, lại dần dần vô lực mà rũ xuống.
Diệp Mặc động tác hông càng lúc càng nhanh, cuối cùng mạnh mẽ mà đem nguyên cây côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào tiểu huyệt, đỉnh ở miệng tử ©υиɠ bắn vào.
Sở Thanh còn ở trạnh thái hít thở không thông, lại đối cao trào càng thêm mẫn cảm, hai mắt cô trắng dã, thân thể run rẩy tiếp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ Diệp Mặc bắn ra.
Diệp Mặc đem nùng tinh tất cả đều rót vào tử ©υиɠ cô, mới buông cổ cô ra. Sở Thanh vô lực mà ghé vào trên bàn, kịch liệt mà ho khan, mồm to hút không khí vào, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ.
Diệp Mặc rút côn ŧᏂịŧ ra, hắn sửa sang lại hảo quần áo mình, ngồi xổm xuống xem xét tiểu huyệt Sở Thanh. Miệng huyệt đã bị thao lộng đến không khép được, không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, Diệp Mặc vừa mới trực tiếp đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ, lúc này tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra cũng không nhiều.
Cúc huyệt còn tắc hai cái khiêu đản, Diệp Mặc duỗi tay từng chút từng chút lấy ra, dùng khăn giấy lau chùi một chút, thả lại trong bao.
Hắn đem cởϊ qυầи lót Sở Thanh, tiểu huyệt chung quanh đã sưng đỏ một mảnh, qυầи ɭóŧ chỉ thêm gia tăng cọ xát. Diệp Mặc giúp cô đem váy kéo xuống, che khuất mông nhỏ, lại giúp cô đem nịt ngực cùng áo sơmi đều mặc tốt.
Sở Thanh vô ý thức mà chảy nước mắt, chờ đến Diệp Mặc giúp cô đều chuẩn bị cho tốt, đỡ cô đứng lên, cô mới hơi chút thanh tỉnh một ít.
Cô giương mắt nhìn Diệp Mặc, muốn nhìn biểu tình trên mặt hắn tìm ra cái gì. Nhưng mà Diệp Mặc chỉ là sờ sờ mặt cô, dường như là khen thưởng mà hôn hôn vành tai cô,
“Khóa đại biểu biểu hiện không tồi.”
Sở Thanh cắn môi dưới, đột nhiên đẩy hắn ra, “Cút!”
Diệp Mặc không giận ngược lại còn cười, ôm ngực đứng ở một bên nhìn bộ dáng tức giận của cô.
Sở Thanh một phút một giây đều không nghĩ tiếp tục ở lại đây, cô cầm lấy cặp sách chạy đi ra ngoài.
Nước mắt không ngừng từ hốc mắt chảy ra tới, cô không rảnh lo lau đi, một hơi chạy tới cửa trường học.
Cô dựa vào cạnh cửa lan can, cong eo không ngừng ho khan, hai chân vẫn là bủn rủn, dưới thân còn có cảm giác bị thao lộng, cổ còn ẩn ẩn đau. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, dựa vào lan can khóc lên.
“Tiểu Thanh? Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?” Tiếng bước chân cách cô càng ngày càng gần, thanh âm quen thuộc truyền đến.
Sở Thanh không dám ngẩng đầu, khóc càng lớn hơn. Thẩm Thời ngồi xổm trước mặt cô, cởϊ áσ khoác khoác ở trên người cô, duỗi tay đem cô kéo vào trong lòng ngực mình.
“Bé ngoan, đừng khóc, xảy ra chuyện gì? Anh ở đây, đừng sợ.” Thẩm Thời đau lòng mà ôm cô, bàn tay to ấm áp một chút một chút mà vuốt đầu cô.
“Anh...Thẩm... Ô ô...” Sở Thanh nhéo quần áo hắn, vùi đầu ở trong vai hắn, khóc thở hổn hển.
Thẩm Thời cong lưng đem Sở Thanh bế lên, đi đến ghế dài ven đường ngồi xuống, làm cô ngồi ở trên đùi hắn, một bàn tay ôm lấy eo cô, một bàn tay vỗ về đầu tóc cô, giúp cô thuận khí.
Sở Thanh tiếng khóc dần dần thấp đi xuống, cuối cùng nằm ở trong lòng ngực hắn nhỏ giọng nức nở. Thẩm Thời nâng người cô dậy, giúp cô đem nước mắt trên mặt đều lau đi.
Sở Thanh cúi đầu không dám nhìn hắn, tay ấm áp Thẩm Thời lại phủ lên tay nhỏ cô,
“Bé ngoan làm sao vậy? Ai khi dễ em?”
Sở Thanh lắc đầu, nhấp nhấp miệng, tay nhỏ nắm chặt quần áo hắn, “ Anh Thẩm…”
Thiếu nữ thanh âm mang theo chút khàn khàn vì mới vừa khóc xong, Thẩm Thời đau lòng mà khẽ vuốt gương mặt cô, “Ân anh ở đây, bé ngoan có chuyện gì?”
“Em có thể hay không… Đêm nay ở lại nhà anh…”