Edit: Yuu
(Khiêu đản=trứng rung)
Trong lòng cô lại có chút hốt hoảng, không biết sau tan học Diệp Mặc sẽ đối cô như thế nào…
“Bạn học Sở Thanh, cái này là Bạch Kiêu nhờ tớ chuyển giao cho cậu.” Một cái nam sinh đi đến bên cạnh cô, đem một phong thơ cùng một hộp chocolate đưa cho cô.
Sở Thanh bị dọa nhảy dựng một tí, phục hồi tinh thần lại vội vàng cự tuyệt, “Cậu trả cho hắn đi, tớ không nhận.”
“Xin lỗi, hắn nói nếu là cậu không nhận tớ sẽ thường xuyên bị bắt làm như thế này.”
“Hảo… Hảo đi, cậu đặt ở này đi.” Sở Thanh bất đắc dĩ mà cúi đầu.
Diệp Mặc đứng ở trên bục giảng, thanh thanh giọng nói, “Hảo, đều trở về chỗ ngồi.”
Nam sinh trở lại chỗ ngồi chính mình ngồi xuống, Sở Thanh cũng một lần nữa ngẩng đầu, “Tiết khóa này nguyên nhân là ở thầy, làm cả lớp phải học khóa buổi tối, như vậy đi, giờ giải lao chúng ta không nghỉ ngơi, nội dung giảng không nhiều lắm, lát nữa tan học trước nửa tiếng.”
Vả lớp vui vẻ mà hoan hô, đều mở sách ra ngồi nghiêm túc nghe Diệp Mặc giảng bài. Sở Thanh nỗ lực đem lực chú ý đều đặt ở bài học, nhưng mà dưới thân một đợt lại một đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cô nhịn không được thân thể run rẩy, tiểu huyệt không ngừng phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ.
Cái miệng nhỏ cô hít sâu, nữ sinh ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi cô: “Không có việc gì chứ? Muốn hay không đến phòng y tế?”
“Không… Không có việc gì, cảm ơn cậu.” Sở Thanh hoảng loạn mà lắc đầu, hướng bạn nữ nói cảm ơn. Nữ sinh thấy cô nói không có việc gì, cũng không lại kiên trì, ngẩng đầu tiếp tục nghe giảng bài.
Diệp Mặc thấy bộ dáng khó chịu của cô, giơ tay nới lỏng cà vạt. Hắn một bàn tay cắm ở túi quần, ngón tay nắm một cái chốt mở đè đè.
Hai cái khiêu đản tần suất chấn động đột nhiên biến lớn, Sở Thanh cúi đầu kẹp chặt hai chân, nhưng mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm tiểu huyệt mẫn cảm thịt mềm không co rút lại được. Cô nửa ghé trên bàn, cắn chặt môi dưới, tiểu huyệt phân bố ra cổ lớn dâʍ ɖị©ɧ, làm ướt qυầи ɭóŧ.
Kɧoáı ©ảʍ cao trào làm đại não cô trống rỗng, cô nhắm mắt, ngẩng đầu ủy khuất mà nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc dừng giảng bài, nuốt ngụm nước miếng, áp xuống thân thể xúc động. Hắn cố ý làm lơ ánh mắt Sở Thanh, đi đến bên hình chiếu tiếp tục giảng bài.
Sở Thanh sắp khóc ra tới, cao trào còn không có hoàn toàn đi qua, khiêu đản kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại là một khắc cũng không đình chỉ, cô chỉ có thể gian nan mà nhẫn nại.
Cuối cùng cũng qua tới giờ tan học học, tất cả mọi người đều thu thập đồ vật đứng dậy đi ra phòng học. Sở Thanh nhịn không được ghé vào trên bàn thở phì phò, qυầи ɭóŧ cô đều ướt đẫm, dâʍ ɖị©ɧ theo đùi chảy tới trên ghế. Cô không dám đứng dậy, chỉ có thể ngồi đem sách giáo khoa cùng bút bỏ vào cặp.
Cô nhìn nhìn di động, mới 8 giờ rưỡi, cách thời gian cô cùng Thẩm Khi ước định thời gian còn tới một giờ. Hai cái khiêu đản còn ở huyệt đạo, cô cần thiết đến tìm Diệp Mặc đem nó lấy ra.
Diệp Mặc an vị ở ghế dựa trên bục giảng, hắn cầm di động, đôi mắt dư quang vẫn luôn chú ý Sở Thanh. Sở Thanh nhìn nhìn, xác định một chút trong phòng học không có người khác, đứng dậy hướng hắn đi tới.
“…Lão sư...” Sở Thanh cúi đầu nhỏ giọng kêu hắn.
“Khóa đại biểu có chuyện gì sao?”
“Em...” Sở Thanh vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cô còn có thể có chuyện gì a!
“Khóa đại biểu có thỉnh cầu gì liền nói ra, ấp a ấp úng…” Diệp Mặc đứng lên, tiến đến bên tai cô, “Sẽ làm thầy rất muốn thao em.”
Sở Thanh kinh hoảng mà ngẩng đầu, thấy Diệp Mặc gần trong gang tấc, ánh mắt cô lập loè, cắn cắn môi, “Lão sư… Có thể đem cái đồ vật kia… Lấy ra đ?”
“Thứ gì? Khóa đại biểu nói rõ ràng chút.”
“.… Khiêu đản....Rung.... Ách ân!” Đôi tay Sở Thanh nắm chặt quần áo, đột nhiên tần suất chấn động khiêu đản lại một lần nữa biến lớn, cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt ngồi xổm xuống.
“Lão sư… Buông tha em đi…” Sở Thanh thanh âm run run rẩy rẩy, mang theo khóc nức nở, cô ngồi xổm trên mặt đất vô lực mà nức nở, tiểu huyệt phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ xuyên thấu qua qυầи ɭóŧ ướt dầm dề trực tiếp chảy tới trên đất rồi.
Diệp Mặc đem đèn phòng học đều đóng lại, dựa vào trên bàn đầu.
“Muốn thầy lấy ra? Lại đây.” Diệp Mặc đầu ngón tay gõ gõ cái bàn phía sau, cự vật dưới háng đã đem quần tây làm thành một cái lều trại nhỏ.
Sở Thanh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hẹp dài Diệp Mặc, cô vốn định đi luôn, cùng lắm thì trở về tìm Lục Chu Lục Viễn… Nhưng là cô còn muốn gặp Thẩm Khi, cô không có cách nào bảo đảm chính mình nhẫn được cao trào.
Cô chậm rãi đứng lên, từng bước một hướng Diệp Mặc đi tới.