Edit:Yuu
Sở Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, thân mình cô bị nam nhân trước mặt ôm vào trong ngực, đầu dựa vào ngực hắn. Cô giơ tay xoa xoa đôi mắt, cảm giác được thân thể bủn rủn, ký ức tối hôm qua chậm rãi hồi tưởng lên.
Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, đang chuẩn bị ngồi dậy. Bàn tay nam nhân đặt ở bên hông cô đột nhiên ôm sát lại, làm cái mũi cô đánh vào trước ngực nam nhân, đau đến cô kêu lên một tiếng.
Lục Chu mở mắt ra, thấy Sở Thanh súc ở trong lòng ngực hắn, hắn sờ sờ đầu cô, “Bảo bối nhỏ tỉnh?”
Sở Thanh nước mắt lưng tròng mà ngẩng đầu nhìn hắn, tay nhỏ vuốt cái mũi, “Anh vì cái gì ngủ ở trên giường tôi?”
Lục Chu cười nhẹ một tiếng, duỗi tay giúp cô xoa chóp mũi ửng hồng, “Là bảo bối nhỏ tối hôm qua bắt lấy áo tôi không cho tôi đi.”
Khuôn mặt Sở Thanh đỏ bừng, “Tôi… Sao có thể!” Tay cô vỗ trên cái mũi rà qua rà lại, chòm người lên lướt qua Lục Chu, đi lấy di động đặt ở đầu giường.
Nhưng mà Lục Chu giữ eo nhỏ cô, nhấn xuống dưới một cái, làm Sở Thanh trực tiếp ngồi ở trên người hắn.
Sở Thanh ghé vào ngực hắn, tiểu huyệt ngồi trên cự vật hắn. Cảm nhận được cự vật kia dần dần biến ngạnh đứng vững, cô kinh hoảng mà đứng dậy muốn xuống giường, nhưng mà eo bị Lục Chu bắt lấy, cô như thế nào cũng đi không được, vặn vẹo thân mình ngược lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cự vật càng thêm hưng phấn.
“Lục Chu… Anh…” Sở Thanh ngồi ở trên người hắn, muốn nâng mông cách xa côn ŧᏂịŧ đang thức tỉnh một chút, nhưng Lục Chu vẫn ấn cô xuống.
“Bảo bối nhỏ, tôi đói bụng.” Lục Chu đỉnh đỉnh hông, duỗi tay cởϊ qυầи, đem côn ŧᏂịŧ phóng thích ra.
Hắn để Sở Thanh ngồi ra sau một chút, dùng côn ŧᏂịŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tiểu Đậu Đậu lộ ra tới.
“Ân… Không cần…” Sở Thanh bị kɧoáı ©ảʍ tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thân mình run rẩy.
Cô phát hiện Lục Chu đang nằm ở trên giường nhìn cô, thẹn thùng mà che kín mặt,
“Lục Chu… Đừng như vậy… Tôi…”
Lục Chu đem hai cái gối đầu lót dưới thân, duỗi tay kéo tay của cô xuống. “Bảo bối nhỏ rất đẹp… Đừng che, để tôi hảo hảo nhìn em.”
Sở Thanh thẹn thùng đến lỗ tai đều đỏ, tiểu huyệt nhẹ nhàng co rút lại, không ngừng phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ, chảy tới trên người Lục Chu.
Lục Chu cảm giác được dâʍ ɖị©ɧ, đem cô kéo tới phía trước một chút, “Bảo bối nhỏ chính mình ngồi lên trên.”
Sở Thanh khẽ cắn môi, bị Lục Chu nhìn chăm chú vào thân thể làm cô xấu hổ đến muốn vùi đầu vào thân thể, nhưng mà tiểu huyệt khát cầu lại không cách nào bỏ qua được.
Cô dời mắt, một bàn tay đỡ lấy côn ŧᏂịŧ chống lại miệng huyệt, một bàn tay chống ở trên người Lục Chu, chậm rãi ngồi xuống.
Lục Chu thoải mái mà nheo mắt lại, nhìn Sở Thanh đem côn ŧᏂịŧ một tấc một tấc cắm vào, thẳng đến toàn bộ hoàn toàn đi vào tiểu huyệt.
“Hảo sâu.… Ân…” Chỉ là côn ŧᏂịŧ cắm vào liền mang cho Sở Thanh kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, đôi tay cô chống ở thân thể Lục Chu, nhỏ giọng mà rêи ɾỉ.
Lục Chu bắt đầu chầm chậm biên độ ở hông rồi sau đó nhanh dần, côn ŧᏂịŧ bắt đầu ở tiểu huyệt ra ra vào vào. Thân thể Sở Thanh bị động tác hắn kịch liệt lên xuống, hai vυ' bị váy ngủ khóa lại cũng đong đưa theo.
Hắn trực tiếp duỗi tay đem váy ngủ cô kéo xuống, hai luồng trước ngực bại lộ ở trong không khí, đầṳ ѵú bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đứng thẳng, theo động tác thân thể mà đong đưa như sóng vỗ.
“A… Quá sâu… Lục Chu… Ân…” Rách nát rêи ɾỉ tràn ra khóe miệng, Sở Thanh cũng phối hợp vặn vẹo mông, thân thể dính lấy nhau phát ra âm thanh da^ʍ mĩ bạch bạch.
Côn ŧᏂịŧ không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt mềm tiểu huyệt, tiểu huyệt Sở Thanh bắt đầu co rút lại, thịt mềm dần dần kẹp chặt côn ŧᏂịŧ.
Từng luồng dâʍ ɖị©ɧ phân bố ra tới, côn ŧᏂịŧ ở tiểu huyệt ra ra vào vào, phát ra âm thanh òm ọp òm ọp.
“Ha a… Không… Ân...” Sở Thanh run rẩy thân mình, đại não bởi vì kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào ý thức dần trở nên mơ hồ, đôi tay cô sắp chịu đựng không nổi thân mình.
Lục Chu trực tiếp đem cô kéo xuống ôm vào trong ngực, ngực mềm mại đè ở ngực hắn.
Hắn dưới thân nhanh chóng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng mãnh liệt thao lộng làm đôi mắt Sở Thanh bịt kín hơi nước, từng đợt kɧoáı ©ảʍ đem cô mang lên cao trào.
Cô khóc kêu bắt lấy đầu vai Lục Chu, tay cô bấm chặt làm nổi lên dấu tay phía lưng bóng láng. Mà Lục Chu cũng ôm chặt cô, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào. Tiểu huyệt run lên run lên mà tiếp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙, thân mình Sở Thanh mềm nhũn, cô ghé vào trong lòng ngực hắn vô lực mà thở hổn hển.
Lục Chu ôm cô ngồi dậy, Sở Thanh hừ hừ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Bảo bối nhỏ thật ngoan.” Lục Chu hôn hôn cô, đột nhiên nhớ tới Lục Viễn tối hôm qua dặn dò, xấu hổ mà ho hai tiếng, “Khụ… Tôi giúp em bôi thuốc.”
Hắn đem côn ŧᏂịŧ từ trong huyệt nhỏ rút ra, mang ra một bãi dâʍ ɖị©ɧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Ôm cô tiến phòng tắm rửa sạch sẽ thân thể, đem cô thả lại trên giường, lấy thuốc mỡ ra khom lưng giúp cô xoa.
Sở Thanh rốt cuộc cũng bắt được di động, cô mở ra phát hiện có vài tin nhắn, click mở ra phát hiện là mẹ cô nhắn tin cho cô, cô nhấn vào màn hình, đột nhiên ngơ ngẩn.
Lục Chu ngẩng đầu, “Làm sao vậy bảo bối nhỏ?”
Sở Thanh trợn to mắt nhìn hắn, “Mẹ tôi nói giữa trưa muốn lại đây xem tôi… Anh nhanh trở về!” Nói xong liền vươn tay đẩy hắn.
Lục Chu bị cô trực tiếp đẩy đến đứng dậy, “Chính là bảo bối nhỏ… Thuốc mỡ còn không có bôi xong.” Lục Chu nhìn cô.
Sở Thanh trừng hắn một cái, “Anh đi về trước… Chờ mẹ tôi đi rồi lại nói.”
Lục Chu bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, đứng lên hướng cửa đi đến. Nhưng mà không đợi hắn mở cửa, chuông cửa liền vang lên.
Sở Thanh bị dọa đến hít hà một hơi, “Xong rồi… Mẹ tôi tới…” Cô chân tay luống cuống mà nhìn Lục Chu, Lục Chu cũng quay đầu nhìn cô.
“Anh… Anh trước trốn đi!” Sở Thanh sốt ruột mà nhìn chung quanh phòng nhỏ, nhưng mà địa phương nhỏ như vậy làm sao bỏ vào được cái thân mình cao lớn này của Lục Chu. Cô đột nhiên chú ý tới một chỗ, trực tiếp lôi kéo Lục Chu đem hắn đẩy đi vào.
“Ủy khuất cho anh một chút… Thực mau, mẹ tôi sẽ không ở lại lâu đâu.” Sở Thanh xin lỗi mà nhìn hắn, nhấp nhấp môi, đóng cửa tủ quần áo lại.
Lục Chu chỉ có thể cúi đầu đứng ở tủ quần áo, khó chịu mà nheo lại mắt, hắn trong tay còn cầm thuốc mỡ, xuyên thấu qua khe hở tủ quần áo mà nhìn bên ngoài.
Chuông cửa lại vang lên hai tiếng, giọng của mẹ Sở nói lên, “Tiểu Thanh? Con ở nhà không?”
Sở Thanh chạy nhanh thu thập một chút đồ ở giường nhỏ, tìm ra một cái váy liền áo mặc vào, đem dấu vết trên người che chắn lại, cô đem bức màn kéo ra, để ánh mặt trời chiếu vào, chạy chậm tới cửa đem giày Lục Chu giấu vào rồi mở cửa ra.
“Mẹ… Người như thế nào đột nhiên đến đây a.” Cô có chút không được tự nhiên nhìn mẹ Sở, trộm nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu lại phát hiện sau lưng mẹ Sở còn có một người.
“…Anh trai cũng tới.” Sở Thanh khẩn trương mà không dám đối diện cùng Sở Sanh, cô cúi đầu tránh ra, “Mau tiến vào.”
Mẹ Sở cười tủm tỉm mà vào cửa, “Mẹ và anh con mới từ nước ngoài trở về, vốn dĩ chỉ có mẹ muốn tới, A Sanh nói muốn cùng nhau đến xem con.”
Bà nhìn phòng nhỏ sạch sẽ, ở trên sô pha ngồi xuống, Sở Sanh cũng theo bà mà cùng ngồi ở trên sô pha, sô pha thấp bé lại chứa không được thân dưới hắn, hai chân dài không chỗ để đặt.
“Mẹ, anh trai, uống nước đi.” Sở Thanh đưa cho bọn họ một người một ly nước, ngồi ở trên giường nhỏ khẩn trương mà xoa tay.
“Tiểu Thanh, phòng ở thoải mái không?” Mẹ Sở bưng ly nước, “Lúc chọn phòng này mẹ và ba con đều có xem qua, vốn dĩ nói mua cái phòng chung cư đối diện, A Sanh nói con còn đi học không cần ở phòng lớn như vậy, liền mua cho con phòng này.”
“A… Rất thoải mái, con thực thích.” Sở Thanh đáp lời, tâm nhảy thình thịch, một lòng đều để ở trên người Lục Chu sau cánh tù quần áo.
Sở Sanh giương mắt quét nhìn cô một cái, thấy Sở Thanh đôi tay siết chặt, chớp chớp mắt cùng hắn đối mắt. Cái người anh này của cô có điểm đáng sợ, một đôi mắt giống như có thể nhìn thấu hết thảy.
“Tiểu Thanh, mẹ ở nước ngoài có mua cho con vài món quần áo, còn có vòng cổ, cái lắc tay này cũng rất đẹp, là mẹ tìm thiết kế sư thiết kế, con đều cầm đi?” Mẹ Sở nhìn Sở Thanh nói, trong thanh âm không tự giác mang lên một tia lấy lòng.
Đối với đứa con gái này, bà vẫn luôn mang lòng áy náy. Lúc trước đem cô ném ở nông thôn, nếu không phải bà ngoại nuôi dưỡng, hiện tại không biết là có kết cục gì…
Bà hốc mắt có chút phiếm hồng, nhanh hít sâu một hơi, tiếp tục cười tủm tỉm mà nhìn Sở Thanh. Còn hảo mang về tới…
Sở Sanh quay đầu nhìn Mẹ Sở, khẽ cau mày.
Thật lâu sau quay đầu, tầm mắt dừng ở trên tủ quần áo.
Vừa vào cửa hắn đã cảm thấy được không khí có một tia không bình thường, tuy rằng thực đạm, nhưng hắn vẫn là chú ý tới. Hắn nhìn một vòng chung quanh phòng, cũng chỉ có tủ quần áo là có chút vấn đề. Nhưng mà nhìn em gái trước mặt có chút khẩn trương, nói không chừng cũng có thể là do hắn nghĩ quá nhiều.
Sở Thanh kém hơn Sở Sanh 8 tuổi, khi còn nhỏ Sở Thanh kỳ thật không sợ hắn, một tiếng một tiếng thật ngọt kêu anh hai.
Nhưng mà trong nhà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô bị đưa về nhà bà ngoại ở nông thôn, cho đến 12 tuổi mới bị đưa trở về Sở gia.
Lúc cô trở về, hắn cùng ba mẹ đều đối xử cô thực tốt, nhưng mà cô vẫn luôn có chút sợ hắn.
Sở Sanh cũng muốn hỏi rõ ràng vì cái gì, nhưng mà mỗi lần cô đều né tránh.
Về sau số lần bọn họ gặp mặt càng ngày càng ít, Sở Sanh dần dần tiếp nhận công ty, Sở Thanh cũng bận cho việc học, không thể nào về nhà. Thẳng đến hôm nay, hắn mới có thể ở địa phương này nhìn cô.
Hắn nghĩ nghĩ khi Sở Thanh còn nhỏ, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, thở dài.
“A Sanh?” mẹ Sở nhìn hắn thở dài, giống như tâm tình không tốt, “Làm sao vậy, là quá mệt mỏi sao?”
“Con không có việc gì, mẹ người cùng em gái trò chuyện, con đi hút điếu thuốc.” Sở Sanh đứng lên.
“A Sanh hút thuốc đối thân thể không tốt.”
Mẹ Sở nhìn Sở Sanh đi đến ban công, trong lòng cũng bất đắc dĩ. Quay đầu thấy Sở Thanh đang ngồi ở trên giường, cúi đầu nghĩ cái gì, bà nhanh gọi một tiếng, “Tiểu Thanh, con muốn hay không nhìn xem?”
Sở Thanh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt có chút mê mang, thực mau liền bình thường trở lại, “Mẹ không cần… đồ vật mẹ chọn tất cả, con đều thực thích.”
Sở Thanh vốn đang muốn nói mẹ Sở đừng mua đồ cho cô, cô đã có rất nhiều… Nhưng mà nhìn bộ dáng vui vẻ của bà, vẫn là không đành lòng nói ra.
Mẹ Sở nhìn cô cười, lúc mang cô trở về vẫn là đứa nhỏ, hiện tại đã trổ mã đến xinh đẹp như vậy. Bà nhìn nhìn thời gian, ngẩng đầu hỏi cô, “Đã trễ rồi, con còn chưa ăm cơm? Cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm thế nào?”
“A… Con… Không đi được, con liền xuống lầu tùy tiện ăn một chút…” Sở Thanh nhấp miệng, Lục Chu còn ở tủ quần áo a…
“Này sao có thể tùy tiện? Đi thôi đi ra ngoài ăn, để mẹ nói anh con đặt nhà ăn.” Sở mẹ nói liền kéo tay cô, quay đầu kêu Sở Sanh,
“A Sanh, nhanh đặt quán ăn, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
Sở Sanh đứng ở trên ban công trầm tư, tầm mắt không rời tủ quần áo.
Hắn trực giác luôn là thực chuẩn, nhưng mà trực tiếp mở tủ quần áo em gái ra, cũng không tốt lắm, hắn chỉ có thể từ bỏ, đem tàn thuốc ấn xuống ném vào thùng rác, đi theo mẹ Sở cùng Sở Thanh ra cửa.
Sở Thanh trước lúc ra cửa quay đầu nhìn thoáng qua tủ quần áo, phảng phất xuyên thấu qua tủ quần áo cảm nhận được tầm mắt Lục Chu, khuôn mặt cô đỏ lên, cúi đầu mang giày đi ra cửa.
Chờ đến Sở Thanh cơm nước xong trở lại phòng nhỏ, Lục Chu đã không còn nữa.
Thuốc mỡ đặt ở trên bàn trà, Lục Chu để lại lời nhắn nói cho cô công ty có việc nên đi trước, còn nói cô đem thuốc mỡ bôi hảo.
Cô vốn định an ủi Lục Chu một chút, nhưng mà đánh chữ nửa ngày lại xóa hết tất cả, chỉ để lại một câu “Thực xin lỗi nha.”
Ngón tay ngừng ở nút gửi đi, qua một hồi lâu cô mới nhấn xuống.
Lục Chu thực mau phản hồi, “Bảo bối nhỏ xin lỗi cái gì đâu? Sáng nay tôi chính là ăn thực no nga ~”
Cô đỏ bừng mặt, đưa điện thoại di động ném đến trên sô pha không hề trả lời hắn, nằm ở trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lục Chu thấy Sở Thanh nửa ngày không phản hồi, biết cô khẳng định là thẹn thùng. Hắn khẽ cười một tiếng, đưa điện thoại di động đặt ở một bên ghế phụ, giơ tay khởi động ô tô.
Hắn híp híp mắt, khóe miệng như có như không mang theo ý cười.
“Sở Thanh… Sở gia… A.”
-----------
ps: Anh hai lên sân khấu!
[ Sự tình về lần đầu tiên nhưng không có máu của Sở Thanh sắp tới sẽ được biết nó Liên quan tới quá khứ lúc Sở thanh ở với bà!!! ]
{ Nam chủ 5 (không phải Cố Thần) sắp xuất hiện!! }