Sở Thanh một giấc ngủ dậy, đã là giữa trưa thứ bảy. Cô buồn ngủ mà xoa xoa đôi mắt, nhìn ánh sáng chói mắt bên ngoài.
Mùa hè đã càng ngày càng gần(không hè đi rồi),thời tiết trở nên oi bức lên. Sở Thanh cảm thấy có chút nóng, cô tìm điều khiển từ xa điều hòa mở ra tới.
Cô định xuống lầu mua một chút cơm hộp nhưng có chút rối rắm, vẫn là không muốn ra ngoài, click mở phần mềm đặt cơm hộp gọi một phần cơm hộp.
Chờ cô rửa mặt xong đi ra phòng tắm, vừa lúc chuông cửa cũng vang lên. Cô mở cửa tiếp nhận cơm hộp, đá dép lê đi đến bên bàn ăn ngồi xuống.
Vốn dĩ nghĩ ra ở riêng liền có thể chính mình nấu cơm... Nhưng mà Sở Thanh vẫn là lười động đến. Cô nhún vai, một bàn tay cầm chiếc đũa ăn cơm, một bàn tay click mở video di động nhìn lên.
Cơm nước xong, cô lấy bút điện ra, bắt đầu viết các tác nghiệp của các khoa lão sư bố trí. Rốt cuộc cái này cô rất chuyên nghiệp, đồ vật muốn viết vẫn là rất nhiều. Cô một hồi viết một hồi xoát Weibo, cứ như vậy tới chạng vạng.
"Cuối cùng cũng viết xong..." Sở Thanh đứng lên duỗi cái eo lười. Tuy rằng khóa không nhiều lắm, nhưng là tác nghiệp của mỗi môn khóa vẫn là không ít. Cô vừa định mở TV thả lỏng một chút, chuông cửa đột nhiên vang lên.
(Thật sự là ad dở mãng về học đường bên TQ nên edit phần khóa học, tác nghiệp v.v....hơi tệ, các nàng thông cảm cho ta-!)
Sở Thanh nghi hoặc mà nhìn cửa, vừa đi qua vừa hỏi, "Ai nha?"
Nhưng mà chuông cửa lại vang lên, cô đành phải duỗi tay mở cửa, ngay sau đó thân thể liền bị ôm lấy.
"A!... Ân... Lục Chu?" Sở Thanh bị hoảng sợ, kinh hoảng mà giãy giụa vài cái, nhưng mà Lục Chu gắt gao ôm cô, môi mỏng dán lỗ tai cô hơi thở nhẹ nhàng, cô lúc này mới phát hiện trước mặt là Lục Chu.
"Bảo bối nhỏ... Rốt cuộc cũng nhìn thấy em." Lục Chu vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ vành tai cô, một bàn tay to đã đem một bên dây áo ngủ kéo xuống, phủ tay lên trước ngực mềm mại cô, khi nhẹ khi mạnh mà vuốt ve.
Sở Thanh khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, xoắn thân mình muốn tránh né hắn chạm đến, nhưng mà mặc kệ cô vặn hướng nào, tay Lục Chu đều đem nộn nhũ cô nắm trong tay.
"Ân... Lục Chu..." Sở Thanh nhỏ giọng kêu hắn, trong thanh âm đã không tự giác mà nhiễm tìиɧ ɖu͙©.
Lục Chu cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ cô, một bàn tay chế trụ cái ót cô, thâm nhập mà mυ'ŧ vào cánh môi cô, phát ra âm thanh tấm tắc. Đầu lưỡi vói vào khoang miệng cô, cùng cái lưỡi cô dây dưa ở bên nhau.
Sở Thanh bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng, đôi tay bắt được trước ngực áo sơmi hắn. Cô ngửa đầu, chủ động hôn trả Lục Chu.
Lục Chu hai mắt mị mị*, tay chế trụ cái ót cô chậm rãi buông ra, duỗi xuống phía dưới xoa mông cô.
(*) mị mị: mê hoặc, mê muội
Nhiệt độ cơ thể từ lòng bàn tay người đàn ông xuyên thấu qua váy ngủ mỏng truyền đến trên người cô, dưới thân Sở Thanh dần dần phân bố ra chất nhầy, cô đem thân mình tiến gần hắn một ít, chậm rãi nhắm lại mắt.
"Bảo bối nhỏ đây là đang khiêu gợi tôi sao..." Lục Chu rời đi môi cô, cúi đầu hôn lên cổ cô. Miệng nhỏ Sở Thanh thở phì phò, đầu hướng sang một bên, đem cổ tuyết trắng đều lộ ra tới.
Lục Chu đột nhiên chặn ngang bế Sở Thanh lên, "Bảo bối nhỏ... Lần này là ở nhà tôi."
Hắn bắt lấy chìa khóa đang treo ở một bên, đóng khóa cửa phòng lại, ôm Sở Thanh hướng đối diện đi đến.
Sở Thanh ghé vào trên vai hắn, đôi tay ôm cổ hắn. Một bên mềm mại còn lộ ở bên ngoài, theo động tác đi của Lục Chu cọ trước ngực hắn.
Lục Chu ôm cô vào nhà mình, Lục Viễn còn chưa có trở về, hắn đem Sở Thanh đặt ở trên sô pha, cúi đầu nhìn cô.
Mấy ngày không thấy, cô giống như lại xinh đẹp một ít. Môi thấm ướt nước vừa mới bị hắn khi dễ qua, làn da bóng loáng tinh tế dưới ánh sáng ánh đèn phản xạ xuống vô cùng mê người. Một bên nộn nhũ đã lộ ra bên ngoài, đầṳ ѵú phấn hồng đứng thẳng.
Lục Chu duỗi tay hướng dưới thân cô tìm kiếm, "Bảo bối nhỏ cũng rất muốn tôi sao, nhanh như vậy liền ướt, ân?"
Sở Thanh tay còn ôm cổ hắn, cô thẹn thùng mà đem vùi đầu ở cổ hắn, hai chân muốn khép lại, nhưng lại bị Lục Chu trực tiếp đem hai ngón tay vói vào tiểu huyệt, ở bên trong lại moi lại đào.
"Ân... A..." Sở Thanh nhỏ giọng mà rêи ɾỉ, thân người cô đều dựa vào ngực Lục Chu. Lục Chu nắm cằm cô, đem đầu cô nâng lên, lại một lần nữa hôn lên cô.
Ngón tay ở tiểu huyệt ra ra vào vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt mềm. Ngón cái hắn khảy vài cái, tìm được Tiểu Đậu Đậu mặt trên tiểu huyệt, hắn trực tiếp đè xuống.
"Ngô... Ân a... Ngô..." Sở Thanh đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhịn không được run rẩy, toàn bộ tiếng rêи ɾỉ lại bị Lục Chu nuốt vào trong miệng.
Ngón cái hắn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tiểu Đậu Đậu, thực mau khiến cho thân thể Sở Thanh nổi lên phản ứng. Tiểu huyệt không ngừng phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ, đem ngón tay hắn cùng miệng huyệt chung quanh đều làm ướt.
Hắn rút ngón tay ra, phóng xuất cự vật dưới thân. Côn ŧᏂịŧ màu đỏ cứng rắn mà đĩnh, mã mắt không ngừng phân bố ra chất nhầy.
Hắn đem ngón tay dính dâʍ ɖị©ɧ bôi lên côn ŧᏂịŧ, thẳng lưng dùng côn ŧᏂịŧ cọ Tiểu Đậu Đậu, dẫn tới Sở Thanh khó nhịn được mà rêи ɾỉ.
"Bảo bối nhỏ có nghĩ muốn? Muốn liền phải nói ra." Hắn thấp giọng dụ dỗ Sở Thanh, ngón tay không ngừng ở đầṳ ѵú cô gảy mạnh.
Từng đợt điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não Sở Thanh, cô ngẩng đầu nhìn Lục Chu, trong mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, "Ân... Lục Chu... Mau tiến vào..."
Dây áo còn lại của cô cũng chảy xuống, đầṳ ѵú bị hắn tùy ý đùa bỡn, Lục Chu cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, côn ŧᏂịŧ lại trướng đại vài phần.
Hắn làm Sở Thanh dựa vào phía sau sô pha, nâng lên hai chân cô lên, côn ŧᏂịŧ ở miệng huyệt cọ cọ, tiếp theo trực tiếp cắm vào tiểu huyệt, kɧoáı ©ảʍ thoải mái làm hắn than nhẹ ra tiếng, "Bảo bối nhỏ...tiểu huyệt em thật là quá thoải mái."
"Ha a... Ân..." Sở Thanh nhịn không được cuộn thân mình lên, đôi tay bắt được đầu vai hắn.
Tiểu huyệt co rút lại tiếp nhận thật lớn côn ŧᏂịŧ, Lục Chu bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra, đem côn ŧᏂịŧ một chút một chút mà thâm nhập. Thô to côn ŧᏂịŧ đỉnh khai tiểu huyệt hẹp khẩn, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ chung quanh thịt mềm.
Lục Chu rốt cuộc đem côn ŧᏂịŧ nguyên cây hoàn toàn đi vào, hắn cúi xuống ngậm lấy một bên đầṳ ѵú, một bàn tay cầm mềm mại bên kia, dưới thân bắt đầu mạnh mẽ mà thao lộng.
Sở Thanh mị nhãn như tơ*, thân thể bị Lục Chu một chút một chút đυ.ng phải, trong miệng chỉ còn có thể nhỏ vụn rêи ɾỉ.
(*)chỉ ánh mắt mị hoặc
"Ân... Ha a... A... Lục Chu..."
Nhưng mà Lục Chu nghe thấy được cô rêи ɾỉ, càng thêm ra sức mà thọc vào rút ra, côn ŧᏂịŧ mỗi một lần đều là nguyên cây hoàn toàn đi vào, tiếp theo lại rút ra đến chỉ còn qυყ đầυ đổ ở miệng tiểu huyệt.
Tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến không ngừng phân bố dâʍ ɖị©ɧ, bị côn ŧᏂịŧ mang ra chảy xuống dưới, làm ướt sô pha dưới thân.
Sở Thanh hai chân quấn lên eo hắn, cô vặn vẹo mông đón, ý hùa theo động tác Lục Chu. Lục Chu ở trước ngực cô vừa liếʍ vừa cắn, tiểu huyệt bị mạnh mẽ thao lộng, một đợt một đợt kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại, Sở Thanh nhịn không được nâng thân mình lên, tiểu huyệt không ngừng co rút lại, cứ như vậy tới cao trào.
Lục Chu động tác hơi phóng nhẹ chút, ngẩng đầu ngậm lấy vành tai cô, cảm thụ được tiểu huyệt một trận một trận kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, hắn cười nhẹ một tiếng, "Bảo bối nhỏ thoải mái không?"
"Ân... Thoải mái..." Sở Thanh vô lực mà trả lời hắn, làn da phiếm tìиɧ ɖu͙© phấn hồng.
Lục Chu đem một chân quỳ đến trên sô pha, bàn tay to đỡ eo cô, làm dưới thân cùng tiểu huyệt càng chặt chẽ mà dán sát. Hắn lại lần nữa bắt đầu rồi thọc vào rút ra.
Đôi tay Sở Thanh vô lực mà đặt ở đầu vai hắn, thân thể theo hắn thọc vào rút ra trên dưới đong đưa. Hai luồng nộn nhũ trước ngực chuyển động hoảng loạn lên xuống như sóng nước, Lục Chu duỗi tay cầm một bên.
Hắn thọc vào rút ra càng ngày càng sâu, mỗi một lần đều đứng vững ở miệng tử ©υиɠ. Sở Thanh bị hắn thao đến mềm cả người, nếu không phải hắn đỡ eo cô, cô đã sớm trượt xuống sô pha.
"Ha a... Lục Chu..." Cô nhỏ giọng rêи ɾỉ, thân thể dần dần lại nổi lên phản ứng. Lục Chu cảm nhận được thân thể cô biến hóa, động tác dưới thân thọc vào rút ra tốc độ nhanh hơn.
Sở Thanh bị động tác kịch liệt của hắn làm cho mặt ửng hồng, côn ŧᏂịŧ giống như muốn đem tiểu huyệt xỏ xuyên qua, một chút một chút nhanh chóng mà ra vào.
Âm thanh thân thể giao hợp bạch bạch tràn ngập phòng khách, Lục Chu đem cô gắt gao kéo vào lòng ngực, nộn nhũ cô bị nam nhân đè ở trước ngực, Sở Thanh cảm thấy chính mình muốn thở không nổi.
"A... Lục Chu chậm một chút... Ân a... Ân..." Đôi tay cô ôm cổ hắn, đầu gác ở trên vai hắn, cái miệng nhỏ không nhịn được mà rêи ɾỉ, đôi mắt bịt kín một tầng hơi nước.
Nhưng mà Lục Chu tốc độ lại càng lúc càng nhanh, mỗi một chút đều toàn bộ hoàn toàn đi vào tiểu huyệt, miệng tiểu huyệt bị thao lộng đến đỏ bừng, dính đầy dâʍ ɖị©ɧ.
"Ân a... A... Lục Chu..." Thân mình Sở Thanh run rẩy, trước mắt trống rỗng, đôi tay ôm chặt Lục Chu, tiểu huyệt kịch liệt co rút lại phân bố ra từng luồng dâʍ ɖị©ɧ tưới ở côn ŧᏂịŧ.
Lục Chu thừa lúc cô còn đang đắm chìm trong cao trào, tàn nhẫn dùng lực thọc vào rút ra vài cái, đứng vững ở tử ©υиɠ đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào.
Edit: Yuu
(Ad chưa beta lại, còn vấp chỗ nào, các nàng bảo ta)