Trầm Luân

Chương 12: Diệp Mặc - Bạch Kiêu

Edit: Yuu

Buổi sáng mưa nhỏ, tí tách tí tách tiếng mưa rơi đem Sở Thanh đánh thức.

Cô ngồi dậy nhìn thời tiết bên ngoài đến phát ngốc, cảm thấy có chút lạnh lạnh, cô xuống giường cầm áo khoác mặc vào.

Thứ tư cô có hai khóa tiết, một tiết ở buổi sáng một tiết buổi chiều. Bất quá khóa buổi sáng là sau hai tiết, cô cũng không nóng vội.

Sở Thanh đơn giản thu thập phòng một chút, nhìn đến tối hôm qua Lục Viễn để lại thuốc còn đặt ở trên bàn trà. Cô dừng một chút, cầm viên thuốc cùng nước uống vào.

Cô chọn một cái váy liền áo qua đầu gối, mặc tốt áo khoác, cầm lấy di động nhìn nhìn thời gian, còn thừa nửa giờ đi học, cô cầm lấy cặp sách ra cửa.

Thượng xong khóa buổi sáng, cô ở nhà ăn tùy tiện ăn chút đồ. Đến khóa buổi chiều còn hơn một giờ, Sở Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không cần thiết phải về nhà đợi.

Bên ngoài mưa đã tạnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua đám mây dày nặng chiếu vào trên mặt đất. Cô đi ra nhà ăn, ngồi ở một cái ghế dài ven đường thượng xem sách.

Cô xem một giờ, vừa định ngẩng đầu hoạt động cổ một chút. Lúc này, một đạo thân ảnh đi tới trước mặt cô.

Sở Thanh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mặt. Nam sinh khẩn trương mà bắt lấy một cái hộp, yên lặng nhìn cô.

“Đồng học… Có chuyện gì sao?” Sở Thanh đứng dậy. Nam sinh trước mặt cô có chút ấn tượng, là nam sinh ngày đó bị Diệp Mặc gọi trả lời vấn đề.

“Sở… Sở Thanh đồng học, tớ thích cậu! Cậu có thể làm bạn gái tớ…” Nam sinh vươn đôi tay, đem hộp trong tay giơ ra ngoài, nhưng mà nói đến một nửa đã bị đánh gãy.

“Ngại quá, cô ấy đã có bạn trai.”

Một đạo thanh âm từ phía sau Sở Thanh vang lên, ngay sau đó một bàn tay ôm lấy bả vai cô.

Sở Thanh kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Bạch Kiêu từ phía sau ôm cô. Bạch Kiêu cúi đầu đối cô cười cười, đem cô ôm sát trong lòng ngực.

“Vị đồng học này, Tiểu Thanh hiện tại là bạn gái của tôi, cho nên cậu vẫn là đi chỗ khác tìm chân ái đi.”

Nam sinh đỏ mặt lên, hắn nhìn nhìn thân thể cường tráng Bạch Kiêu, tự biết mình so với cậu kém hơn, cúi đầu chạy đi.

“Từ từ… Tớ khi nào thành bạn gái cậu?” Sở Thanh đem tay trên vai vỗ rớt, xoay người sinh khí mà nhìn Bạch Kiêu.

Bạch Kiêu chớp chớp mắt, “Tiểu Thanh, cậu không phải đáp ứng tớ rồi sao? Ngày đó còn cùng tớ nói cậu là của tớ…”

Sở Thanh xấu hổ đến vành tai đều đỏ, “Cậu không cần nhắc lại ngày đó!”

Bạch Kiêu đem cô kéo vào trong lòng ngực, “Hảo hảo hảo không nói, Tiểu Thanh ngày hôm qua có hay không muốn tớ?”

Sở Thanh từ trong lòng ngực hắn tránh thoát ra, tức đến dậm dậm chân, “Cậu đủ rồi! Bạch Kiêu cậu không biết xấu hổ! Tớ mới không đáp ứng cậu, lúc ấy không tính!”

Bạch Kiêu bắt lấy tay cô, ánh mắt tối đen.

“Tiểu Thanh… Cậu không đáp ứng tớ, vậy cậu muốn làm bạn gái ai? Nam sinh vừa nãy?”

Sở Thanh thủ đoạn bị hắn nắm chặt, cô đau muốn ném bàn tay to hắn ra. “Cậu buông ra, cậu làm tớ đau quá! Ngày đó rõ ràng chính là cậu cưỡng bách tớ!”

Nhưng mà Bạch Kiêu trực tiếp cúi đầu hôn lên cô, hắn bá đạo mà mυ'ŧ vào môi cô, đầu lưỡi mở miệng cô ra, cùng cái lưỡi Sở Thanh quấy loạn ở bên nhau.

Bạch Kiêu bàn tay to ôm eo nhỏ cô, đem cô gắt gao ấn trong lòng ngực mình.

Đôi tay Sở Thanh chống hắn lại, cái lưỡi muốn đem đầu lưỡi của hắn đi ra ngoài, nhưng mà Bạch Kiêu sấn cơ hội này càng hôn sâu hơn.

Hô hấp bị hắn đoạt đi, Sở Thanh sắp thở không nổi, đôi mắt cũng dần dần bịt kín một tầng hơi nước. Cô ý thức dần dần mơ hồ, thân thể dựa vào người Bạch Kiêu.

“Không nghĩ tới học sinh trường chúng ta lại cởi mở như vậy.” Thanh âm lạnh lẻo từ bên cạnh truyền đến.

Sở Thanh đánh cái rùng mình, phục hồi tinh thần nhanh chóng đẩy Bạch Kiêu ra, cô quay đầu nhìn về phía Diệp Mặc đứng ở một bên, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.

Bạch Kiêu đanh hưởng thụ cái miệng nhỏ mềm mại của Sở Thanh, đột nhiên bị đánh gãy, hắn khó chịu mà ngẩng đầu, “Như thế nào, lão sư quản nhiều đến như vậy?”

Diệp Mặc trong tay cầm một cái folder(lên gg tìm sẽ ra), ánh mắt nhìn Sở Thanh một hồi, sau đó khinh phiêu phiêu dời đi.

Hắn đối thượng tầm mắt Bạch Kiêu, “Ai kêu đồng học Sở Thanh là khóa đại biểu tôi đâu.”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ folder, quanh thân hình trở nên một tia lạnh băng, “Khóa đại biểu nói không phải tự nguyện, vị đồng học này cũng không cần lại dây dưa.”

Bạch Kiêu không khách khí mà hừ một tiếng, đem Sở Thanh kéo đến phía sau chính mình, “Lão sư thầy biết cái gì, chẳng lẽ thầy sẽ so với em càng hiểu biết Tiểu Thanh?”

“Nga? Kia thật là nói không chừng… Đúng không, khóa đại biểu?” Diệp Mặc không nhìn hắn, tầm mắt dừng lại ở cái tay cô bị Bạch Kiêu nắm chặt.

Tay trắng nõn kia, hôm qua mới thưởng thức qua côn ŧᏂịŧ hắn… Diệp Mặc giơ tay đem cà vạt xả xuống một ít, giương mắt nhìn Bạch Kiêu.

Sở Thanh bị Bạch Kiêu kéo đến phía sau hắn, đôi mắt chỉ có thể thấy tay Diệp Mặc rũ tại bên người. Cô nghe thấy Diệp Mặc nói câu nói kia, tự nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói hắn.

Khuôn mặt nhỏ cô đỏ bừng, cắn cắn môi, dùng sức ném Bạch Kiêu ra.

Bạch Kiêu còn ở trừng mắt Diệp Mặc, tay lại đột nhiên bị cô ném ra. Hắn quay đầu lại kinh ngạc nhìn cô một cái, “Tiểu Thanh?”

“Bạch Kiêu tớ đã nói rồi, tớ không đáp ứng làm bạn gái cậu, tớ về sau cũng sẽ không đáp ứng!”

Sở Thanh đối hắn nói xong, quay đầu phát hiện Diệp Mặc nhìn cô. Mắt phượng hắn như sóng ngầm mãnh liêt, tầm mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© làm cô sắp hít thở không thông.

Cô cúi đầu không hề nhìn hắn, “Tớ còn có khóa, đi trước.”

Bạch Kiêu ngơ ngác mà nhìn bóng dánh cô rời đi, đôi tay nắm thành nắm.

Diệp Mặc trào phúng mà cười một tiếng, “Xem ra là cậu tình nguyện.”

Hắn cũng cất bước hướng khu dạy học đi đến. Khi bước đến trước măt Bạch Kiêu, Bạch Kiêu đột nhiên bắt được cánh tay hắn.

“Đừng tưởng rằng thầy là lão sư tôi sẽ không dám đối với thầy thế nào.”

Diệp Mặc dừng lại, đôi mắt vẫn là nhìn phía trước. “Phải không, vậy cậu có biết hay không Tiểu Thanh của cậu ngày hôm qua còn ở dưới thân ta xin tha?”

Bạch Kiêu đồng tử đột nhiên co rút lại, tay cũng nắm chặt cánh tay Diệp Mặc, lại bị Diệp Mặc phản bắt lấy gạc tay ra.

Diệp Mặc phủi phủi tro bụi không tồn tại, giương mắt nhìn hắn. Ánh mắt lạnh băng làm Bạch Kiêu trong lòng run lên, nhưng miệng vẫn là hung tợn mà phun ra một câu.

“Thầy thế nhưng lại đối Tiểu Thanh… Làm ra loại chuyện này… loại người như thầy như thế nào xứng làm lão sư!”

Bạch Kiêu giơ tay hướng tới trên mặt Diệp Mặc đánh tới, sắc bén quyền phong lại bị một bàn tay Diệp Mặc ngăn trở,

“Như thế nào, cậu làm được, tôi lại không?” Diệp Mặc buông tay, không hề nhìn hắn, lập tức đi xa.

Bạch Kiêu đầu buông xuống đứng ở tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm tự nói, “Tiểu Thanh… Tớ rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể làm cậu vĩnh viễn chỉ thuộc về tớ?”

Sở Thanh ngồi ở trong phòng học đánh cái hắt xì, cô ngẩng đầu nhìn nhìn thời tiết bên ngoài, đem áo khoác trên người kéo chặt chút.

--------------▪.□.■.▪----------------

• Đôi lời tác giả •

Chương mở đầu nhắc tới tiểu Sở Thanh là lần đầu tiên nhưng không có đổ máu… Cái này ở mấy chương sau của nam 5 ( nam 6? Hiện tại hai người bọn họ khi nào lên sân khấu trình tự ta còn không có nghĩ ra tới ) lên sân khấu lúc sau sẽ giải thích rõ !!