Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh

Chương 9: Chú ơi đừng khóc

Cậu xong đời rồi, Phó Tuyết Thầm nghĩ thầm. Trước đây từng có người nói câu tương tự, kết quả giống hệt nhau, đều bị anh tàn nhẫn đập cho một trận. Song khi nghe câu đó phát ra từ miệng cậu, anh không những không thấy giận mà còn có chút mong đợi. Anh nhớ tới cậu nhỏ của Phó Thành, nhiệt độ cơ thể tăng lên.

Anh muốn, muốn thứ kia tiến vào trong cơ thể, dùng sức đâm vào, mạnh bạo chơi anh.

“Mặt chú đỏ quá.” Phó Thành khom lưng bỏ anh xuống nước, bàn tay vuốt ve gương mặt nóng đỏ, đặt một nụ hôn lên môi anh, “Chú ơi, chú thật là đáng yêu.”

Anh đã ngại rồi còn bị cậu chọc cho nóng thêm, múc nước giội đối phương, “Đừng có kêu chú nữa.”

“Con thích gọi vậy.” Cậu cởϊ qυầи áo, nhấc nhân bước vào bồn tắm, anh thấy qυầи ɭóŧ của cậu nhô lên, hô hấp rối loạn, lúng túng dời mắt.

“Chú ơi, chú có hài lòng với cái này của con không?”

Phó Thành bước nửa bước về trước, vật phía dưới sưng to như muốn chạm vào trán anh, hơi thở nam tính phả vào mặt khiến miệng lưỡi khô rát. Dù anh có thích cũng không nói ra, hiện tại anh đã nhìn rõ, Phó Thành vừa là một con chó săn lớn, vừa là một viên bánh trôi hạt mè.

Phó Tuyết Thâm quay đầu sang chỗ khác, “Cũng bình thường.”

“Thật sao?” Cậu nghe vậy thì cởϊ qυầи lót xuống, ưỡn người về trước, “Thế chú nếm thử xem.”

Phó Tuyết Thâm không vui há miệng, cậu không muốn bắt buộc đối phương nên quỳ xuống, vuốt ve hai chân rồi tách chúng ra hai bên, cười nói: “Không cần, dùng miệng dưới nếm thử cũng được.”

Anh giận, giơ chân muốn đá cậu. Phó Thành đã sớm chuẩn bị, thấy anh đá tới thì thoải mái bắt mắt cá chân anh, cúi đầu hôn lên mu bàn chân. Anh nắm thành bồn, đỏ mặt rút chân về, “Đừng làm vậy.”

“Con muốn hôn chú, có được không?”

Chuyện này còn phải hỏi? Giả ngây thơ cái gì không biết, Phó Tuyết Thâm liếc mắt trừng cậu.

Phó Thành bật cười, cơ thể tiến đến gần cùng anh hôn môi, vẻ “ngây thơ” của cậu chỉ miễn cưỡng kéo dài mười giây, sau đó liền lộ rõ bản chất. Bờ môi bị ngậm, mυ'ŧ mạnh, đầu lưỡi bị cuốn lấy liên tục dây dưa. Phó Tuyết Thâm không theo kịp nhịp điệu, nụ hôn của Phó Thành rất ngang ngược, nó giống như bàn tay siêt chặt eo anh, vừa cứng rắn vừa chứa đầy sức mạnh, như hận không thể xé anh ra nuốt vào bụng. Đầu lưỡi bị mυ'ŧ đến ngứa, không khí dần bị rút cạn, mặt nghẹn đỏ, thế mà cậu vẫn một mực ôm siết, anh chịu không nổi nữa bèn vươn tay đẩy cậu ra.

Cuối cùng Phó Thành cũng buông tay, cậu không cho anh chút cơ hội thở dốc nào đã nâng mông anh lên, hai ngón tay trực tiếp đút vào lỗ nhỏ. Phó Tuyết Thâm ngửa đầu rên lớn. Trán đổ đầy mồ hôi, cậu đã nhịn lâu lắm rồi, hiện tại không thể kiềm được nữa. Đến khi lối vào nhỏ hẹp có thể chứa ba ngón tay cậu mới rút ra, thay bằng dương v*t cương cứng.

Vật của Phó Thành thật sự rất lớn, qυყ đầυ khổng lồ vừa đâm vào anh đã không chịu nổi, mặt trắng bệch la đau. Thời điểm này không thể dừng lại, cậu kiên trì động viên anh, “Chú đừng sợ, thả lỏng, để con đi vào.”

“Không được, không được, trước tiên cậu… A!” Cậu nhân lúc anh không chú ý bèn đâm nửa dương v*t vào, anh ngửa đầu la đau, mắt đong đầy nước.

“Chú ơi, đừng khóc mà. Chú chịu một chút, sẽ thoải mái nhanh thôi.” Phó Thành nói xong lại thẳng lưng thúc vào lần nữa, dương v*t to dài nóng như lửa kéo căng hậu huyệt nhỏ hẹp, đâm vào nơi sâu nhất.

Hai mắt anh tối sầm, qua vài giây mới nức nở được vài tiếng.

Cậu biết anh đau, lỗ nhỏ quá chặt, chắc chắn phải chịu đau, lẽ ra cậu nên dành nhiều thời gian chuẩn bị nhưng cậu không nhịn được. Phó Thành cúi đầu hôn những giọt nước mắt đọng trên mặt anh, bàn tay phía dưới nâng mông anh lên, cẩn thận xem nơi hai người kết hợp. Nếp nhăn ngoài lỗ nhỏ bị kéo căng hết cỡ, miệng huyệt như sợi dây cột gốc dương v*t, thịt huyệt non mềm như bị dọa sợ, co rút run rẩy cắn cậu, đè áp cậu, nỗ lực đuổi cậu ra ngoài mà không hề hay biết hành động phản kháng đó lại giống như đang lấy lòng. Gân xanh nổi trên trán, da đầu run lên, cậu xác định anh không bị thương thì không do dự nữa, thẳng lưng đâm rút.

Lúc đầu, dương v*t ra vào với biên độ nhỏ đã khiến Phó Tuyết Thâm đau đến run cả người, giãy giụa cào cấu, để lại trên vai cậu vài đường máu. Động tác dưới thân vẫn không ngừng lại, cậu ôm anh, vừa đâm vừa dỗ: “Chú chịu đựng một chút, lát nữa sẽ hết đau, chú phải tin con.”

Nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm, cậu hưng phấn công kích chỗ đó. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kéo đến, cảm giác sung sướиɠ này hoàn toàn khác xa thứ cảm xúc mà ngón tay mang lại. Anh run rẩy rít gào thành tiếng, hai tay dùng sức bám lấy thành bồn, cố gắng chạy trốn. Mắt cậu đỏ sậm, rốt cuộc anh cũng bị cậu chơi đến nổi lềnh phềnh trong nước, hậu huyệt không còn khẩn trương như cũ mà trở nên ẩm ướt, mềm mại bao bọc lấy cậu, khiến cậu thoải mái đến chết đi sống lại, cậu làm gì cho phép anh rời đi, một tấc cũng không được. Phó Thành kéo anh về, đổi tư thế để anh ngồi xổm trên đùi cậu, hai tay như gọng kiềm siết eo anh, từ dưới đâm lên.

Phó Thành cố ý, từng cái thúc vào như muốn mạng anh. Phó Tuyết Thâm cưỡi trên người cậu, bị động chịu đựng đối phương tàn ác xâm phạm. Cổ họng khô rát, eo mỏi chân run, xương cốt toàn thân như hóa thành nước. Anh muốn cậu dừng lại, cơ thể sắp hỏng không thể chịu được nữa, có điều lỗ nhỏ lại khát khao cắn nuốt dương v*t thô bạo, miệng dưới run rẩy hút, hưng phấn co bóp, dùng hành động thực tế nói cho đối phương biết nó muốn nhiều hơn nữa.

Phó Thành quá dã man, mông anh bị cậu thúc đến đỏ bừng, thân thể như bị con quái vật tức giận kia cắt làm hai, cả linh hồn cũng vậy.

Anh hy vọng cậu nhẹ chút, chậm một chút, cho anh ít kɧoáı ©ảʍ thôi.

Lại mong chờ cậu mạnh hơn, nhanh hơn, đem đến cho anh thật nhiều kɧoáı ©ảʍ.

Phó Tuyết Thâm rối rắm đến phát khóc, cậu nhìn anh rơi nước mắt, không hiểu sao lại càng thấy vui sướиɠ, cậu ôm anh, đâm sâu thúc mạnh vào trong cơ thể, vẻ mặt hưởng thụ, thở gấp nói: “Bây giờ chú có thể khóc, khóc lớn cỡ nào cũng được, nếu thích quá không chịu được chú cứ kêu tên con, vừa khóc vừa kêu.”

Thằng nhóc này, mới có mấy tuổi đầu đã biếи ŧɦái! Phó Tuyết Thâm tức giận đánh đối phương, cậu ngoài miệng la đau, dưới thân lại ra sức đâm vào.

“Ưm, a a…”

“Chú ơi.” Phó Thành không biết bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đột nhiên siết eo anh, dương v*t sưng to hùng hổ nhồi kín cơ thể anh.

Anh nhíu mày, mồ hôi chảy dọc vùng cổ trắng mịn, “Cậu…”

“Chú ơi, giọng chú nghe hay quá, con thích lắm. Chú rên thêm mấy tiếng nữa đi, giống khi nãy đó.”

Làm sao anh biết vừa nãy anh rên cái gì? Phó Tuyết Thâm mắc cỡ đỏ mặt. Thằng nhóc này! Đồ biếи ŧɦái!

– Còn tiếp –