Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 154: Cầu cứu

Chương 154: Cầu cứu

Nhìn vẻ mặt bọn họ bất thường, Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi: “Phan Hựu Minh là ai vậy?”

“Ông ấy là chú tôi” Phan Minh Tú nhỏ giọng tiếp lời.

“Ông ta không phải!” Tô Vân Phương lớn tiếng phản bác. Nói xong, bà ta phát hiện mình thất lễ, vội vén tóc xõa ra hai bên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Phải” Phan Bác Thịnh có chút chua xót: “Là em trai tôi, nhưng lúc còn trẻ làm sai một số chuyện, bị đuổi ra khỏi nhà họ Phan”

Vậy thì không phải chỉ đơn giản là làm sai một chút rồi.

Trương Tấn Phong hơi nâng tay lên: “Chuyện trong nhà ông tôi không can dự vào, nếu khó xử thì đừng nói nữa”

“Không khó xử” Phan Bác Thịnh uống một ngụm trà: “Sau khi chú ấy rời khỏi nhà họ Phan thì tự mình làm ăn, nghe nói còn làm rất tốt.”

Trương Tấn Phong gật đầu: “Rất tốt, hơn nửa công ty truyền thông ở Bắc Âu đều là của ông ấy”

Phan Bác Thịnh có phần không cười nổi nữa rồi.

‘Võ Hạ Uyên đã nhìn ra được mấy phần cảm giác “trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng”.

“Đúng rồi, một thời gian sau con gái tôi sẽ kết hôn, vẫn mong tổng giám đốc Trương sẽ nể mặt chút” Phan Bác Thịnh đặt một tấm thiệp mời lên bàn Võ Hạ Uyên có chút kinh ngạc, kéo cánh tay Phan Minh Tú: “Đột ngột thế à?”

Phan Minh Tú đỏ mặt: “Không phải tôi, là chị tôi”

Phan Minh Anh kết hôn! Còn đột ngột như vậy.

“Minh Anh may mắn, được cậu cả Lâm Đông của nhà họ Lâm ở phía nam thành phố thích nó. Tôi thấy môn đăng hộ đối, hai đứa lại đều đến tuổi kết hôn rồi nên liền đồng ý” Tô Vân Phương cười nói.

Trương Tấn Phong nhíu mày thật khẽ một cái, gật đầu nói: “Chúc mừng.”

Sau khi tiễn ba người nhà họ Phan đi, Võ Hạ Uyên liền hỏi Trương Tấn Phong: “Có phải cảm thấy gia đình này rất kỳ lạ không?”

“Không lạ, đây mới là kiểu chung sống bình thường hay có ở những dòng lớn”

Võ Hạ Uyên cảm thấy lời này của Trương Tấn Phong có ý tứ, sau đó lại nghe anh nói: “Em có biết cậu cả nhà họ Lâm mà Tô Vân Phương nói tới đó không?”

Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Không biết.”

“Anh từng gặp” Đôi mắt Trương Tấn Phong tối tăm không ánh sáng: “Nói là cậu chủ, thực ra đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nát rượu, hay gây họa. Nếu không phải do bà cụ trong nhà che chở thì không biết đã vào tù ra tội bao nhiêu lần. Tô Vân Phương tìm một người như vậy cho Phan Minh Anh, Phan Bác Thịnh lại còn đồng ý nữa. Thú vị đấy”

Võ Hạ Uyên nhíu mày. Lẽ nào Tô Vân Phương đã nghe mấy lời đồn đại nhảm nhí, định đưa Phan Minh Anh đi trước rồi chậm rãi tính toán hôn sự của Phan Minh Tú sao?

Nhưng như vậy thì cũng quá qua loa rồi. Theo như cô biết, Phan Minh Anh mới hơn hai mươi tuổi thôi Đông lạnh vừa qua, mưa xuân lất phất, lúc.

rơi lúc ngừng cũng đã mưa được một tuần. Ba Trương đã gọi mấy cuộc điện thoại thúc giục, nói nhớ Bào Ngư rồi, nhưng Võ Hạ Uyên thấy.

Trương Tấn Phong vẫn luôn có vẻ mệt mỏi tinh thần, nên cứ thoái thác mãi.

Hôn sự của Phan Minh Anh là miễn cưỡng không trâu bắt chó đi cày, vô cùng vội vã. Tuy Võ Hạ Uyên đồng cảm nhưng không thể nói gì, nên đã cẩn thận chuẩn bị một món quà, đợi đến lúc đó để Phùng Bảo Đạt mang sang tặng, cô và Trương Tấn Phong sẽ không xuất hiện.

Hôm nay mưa to tầm tã, đến chập tối, Võ Hạ Uyên lại nhận được một cuộc điện thoại của Phan Minh Tú. Cách thức liên lạc của hai người là để lại từ lần gặp trước. Vì có Phan Bác Thịnh và Tô Vân Phương ở đó nhìn, cô cũng không tiện không nế mặt người ta, nhưng sau khi trao đổi cách liên lạc thì chẳng ai gọi cho ai, nên lúc này đối phương gọi tới, ‘Võ Hạ Uyên có chút kinh ngạc.

“Alo? Phan Minh Tú?” Võ Hạ Uyên mở miệng.

Bên kia im lặng như tờ, thỉnh thoảng có tiếng “tí tách tí tách” vang lên.

“Phan Minh Tú?” Võ Hạ Uyên lại gọi một tiếng “Cô là aï2 Nghe giọng thì… là bà chủ Trương đúng không?”

Võ Hạ Uyên nhíu mày. Giọng nói này đúng là Phan Minh Tú không sai, nhưng nếu là do cô ấy gọi tới thì sao lại không xác định được cô là ai?

“Bà chủ Trương, cô có thể tới đón tôi không?” Âm cuối của Phan Minh Tú có vẻ run rẩy, rõ ràng là đã khóc: “Nơi này rất tối, tôi hơi sợ”

‘Võ Hạ Uyên ngồi thẳng dậy: “Cô ở đâu vậy?”

“Số 36 đường Bạch Đẳng, quán bar Sky36.”

“Uống rượu rồi hả?”

Phan Minh Tú “ừ” một tiếng, lặp lại: “Cô đến được không? Tôi sợ”

“Chờ chút” Võ Hạ Uyên đứng dậy, nghĩ nơi này cách đường Nguyễn Tất Thành cũn không xa, trước cứ đưa người tới đây đã rồi sẽ dạy dỗ một chút, một cô gái không thể tùy tiện ra ngoài uống rượu được.

Đổi lại là trước kia thì chưa chắc Võ Hạ Uyên sẽ lo chuyện bao đồng như vậy, nhưng Phan Minh Tú nhìn có vẻ ngây ngô, Võ Hạ Uyên thật sự lo lắng cô ấy sẽ bị người khác ức hϊếp. Hơn nữa… cô cứ cảm thấy nếu không đi thì sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.

Trương Tấn Phong còn đang ngủ, Võ Hạ Uyên liền vặn nhỏ lửa đang hầm canh xuống một chút, nghĩ đi về khoảng hai mươi phút, vừa khéo.

Khi Võ Hạ Uyên đến cửa quán bar,mưa lớn tầm tã đổ xuống, cô cầm ô đi vào trong cũng bị nước mưa làm cho ướt hết nửa người.

‘Võ Hạ Uyên gọi lại cho Phan Minh Tú một cuộc, muốn biết cô ấy ở đâu. Một giây sau, chuông điện thoại reo lên, không biết vì sao sau lưng Võ Hạ Uyên chợt lạnh, bỗng phát hiện quán bar này quá rộng. Cô theo vị trí tiếng chuông reo mà đi tới, đầu tiên thấy một đôi chân của phụ nữ, đi lên phía trước thêm nữa, nhìn qua quầy thu ngân, theo một tia chớp xẹt qua chiếu sáng quán bar, Võ Hạ Uyên kinh hãi mà che miệng lại!

Người nằm trên mặt đất đúng thật là Phan Minh Tú, di động năm ngay bên cạnh cô. Cô gái đang lân mò muốn nghe máy, mà trên mặt cô toàn bộ đều là máu.

Võ Hạ Uyên chợt hiểu ra vì sao Phan Minh Tú lại không xác định được cô là ai, đó là vì cô ấy bấm số điện thoại mà không nhìn thấy gì!

“Phan Minh Tú?” Giọng nói của Võ Hạ Uyên cũng biến đổi rồi.

“Cô Trương. Phan Minh Tú nhìn theo tiếng gọi, vẻ mặt vui mừng: “Cô đến rồi ư?”

‘Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, đi lên đỡ lấy Phan Minh Tú: “Sao cô lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chúng ta rời khỏi đây trước đã” Phan Minh Tú vô cùng bình tĩnh, nhưng Võ Hạ Uyên phát hiện thân thể cô ấy đang run lên nhè nhẹ: “Nơi này tối quá, chúng ta đi tìm chỗ nào có ánh sáng rồi nói”

‘Võ Hạ Uyên thì thâm: “Mắt của cô..”

“Mắt tôi không sao” Phan Minh Tú cười nói, máu chảy xuống theo gò má cô, vừa đáng thương vừa đáng sợ. Võ Hạ Uyên bỗng phản ứng lại được, Phan Minh Tú biết mình không nhìn thấy được nữa…

Ngay sau đó, trên vai hơi nhói đau, sức lực cả người lập tức bị hút ra, Võ Hạ Uyên không thể khống chế mà ngã xuống.

Phan Minh Tú luống cuống tay chân đỡ cô dậy: “Cô Trương?”

“Không ngờ đến mức này rồi mà cô còn có thể tìm được người giúp đỡ” Có người châm chọc đùa cợt.

‘Võ Hạ Uyên nghe ra được, là Phan Minh Anh.

Phan Minh Anh nói xong câu này liền không để ý đến hai người nữa, xoay người đi kéo một vật nặng gì đó, ma sát trên nền đất phát ra tiếng “loạt xoạt”. Dưới sự giúp đỡ của Phan Minh Tú, Võ Hạ Uyên thuận lợi trở mình, sau đó nhìn rõ được đồ vật đang bị kéo đi… Tô ‘Vân Phương, cũng đang không động đậy được y như cô.

Tô Vân Phương nhìn chằm chằm Phan Minh Tú, miệng phát ra âm thanh đau khổ “hu hưu”.

“Mẹ?” Phan Minh Tú thử gọi một tiếng rồi lập tức hét chói tai: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?

Vì sao còn kéo cả mẹ tôi liên lụy vào nữa?!”

“Cái gì gọi là liên lụy?” Phan Minh Anh lấy rương gỗ đặt trên bàn tròn ra, nhẹ giọng nói: “Tất cả mọi việc hôm nay vốn là chuẩn bị cho.

Tô Vân Phương mà, cô chỉ là vật phụ thuộc vào thôi.”

Phan Minh Anh nói xong lại lấy một cái thùng sắt, kéo tới trước mặt Tô Vân Phương, mở rương gỗ ra, ‘lách cách lách cách” đổ hết đồ đạc bên trong rương vào thùng. Võ Hạ Uyên mơ hồ nhìn thấy là mấy thứ đồ chơi, ảnh chụp, nhật ký các thứ.

“Thấy quen không?” Đáy mắt Phan Minh Anh lóe lên ánh sáng điên cuồng khoái trá: “Đều là những thứ Phan Minh Tú đã dùng hồi còn nhỏ, bà quý trọng lắm đấy” Nói xong, cô ta ném bật lửa trong tay vào, ngọn lửa lập tức bùng lên.