Thư Hối Lỗi Của Chồng Trước

Chương 5

Mặc dù sức đánh của cừu nhỏ không lớn, đánh người giống gãi ngứa, Tần Thương Hải vẫn là cảm thấy mặt anh đang nóng lên.

Quả nhiên là thích hợp tên qυầи ɭóŧ hoa văn nhỏ màu hồng phấn. . . . .

Tối hôm đó, Tần Thương Hải nằm mơ.

Anh mơ thấy mình say, có cô bé nhỏ, ân cần lại cẩn thận lấy khăn mặt lạnh thay anh chà lau mồ hôi trên trán và hai má, còn giúp anh uống nước.

Anh nhớ rõ. . . . Anh nhớ rõ trán của anh tựa vào cảm xúc thật đẹp, giống như bộ ngực mềm mại cô gái dậy thì. Thật hi vọng vẫn có thế kề sát, gối lên, cho dù muốn giả chết cũng được.

Anh còn ngửi được mùi thật thoải mái, giống hương bơ thơm, mềm mại, hương vị ngọt ngào.

"Em thích anh." Trong lúc đó lờ mờ anh nghe được, cô bé mèo con cất tiếng nói, ngay sau đó anh cũng cảm giác được đôi môi mềm mại dán lên, nhẹ nhàng nhợt nhạt, sau đó liền biến mất.

Rất ngọt, anh nghĩ lại đến một lần, thêm một lần nữa là tốt rồi. . . . .

Tần Thương Hải đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mơ hồ chậm rãi tập trung nhìn về bốn cột trụ giường lớn.

Anh nghĩ tới, vì sao vòng cổ của Thẩm Vân lại ở trong phòng anh.

Em thích anh.

Có thật không? Là sự thật hay anh vẫn đang trong mơ? Thẩm Tâm chính là đã từng chăm sóc anh, cũng đã từng tỏ tình với anh.

Nơi ngực anh hơi hơi nóng lên, đầu giống như uống rượu, có chút say, rõ ràng trước khi ngủ một giọt rượu cũng không có chạm vào.

Anh đứng dậy, ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm chỗ trống trên tường mặt đờ ra, cười ngây ngô.

Đó là tình cảm? Quá đầy đủ quý giá, cũng quá mơ hồ khó nắm bắt, tuổi trẻ lại ngây thơ trái tim không nắm giữ đươc, có được lại dễ dàng vứt bỏ không để ý. Nếu là có thể vượt thời gian quay lại, mang cảm động đêm đó cùng với hối hận nhiều năm sau trùng điệp, có lẽ anh cũng không bỏ qua điều đó, anh căn bản không muốn mất đi. . . . . .

Bộ mặt Tần Thương Hải không cạo sạch râu ria, ngơ ngác, nguyên đêm qua vẫn ngồi lì trên giường nhìn chằm chằm bức tranh "Bích Hải chìm tâm", trời đã sáng rồi, anh như hóa đá, cũng chưa động một chút, anh còn nhớ rõ Thẩm Tâm nói muốn li hôn thì trong đầu anh đầy rẫy sự phẫn nộ, anh lắng đọng lại hồi lâu mới có thể loại bỏ cảm giác đó. Hết lần này tới lần khác, đời người chínnh là phiền phức như vậy, bản thân cũng không thể kêu gào, cùng nói với ông trời: chờ ta hiểu rõ ràng rồi mới tiếp tục diễn màn tiếp theo!

Tựa như có cái gì đó ít bị phá hư, trên thế giới cao su đàn hồi không dễ dãn, khiến người khác ghét nhất là , mấy thứ này nhất định rất quan trọng. . . . . . .

Có một nhà khoa học, ông tin tưởng tất cả mọi điều trên thế giới này đều có thể tìm được căn cứ khoa học cùng với Logic mạch lạc.

Nhà khoa học cũng yêu, được ủng hộ bởi vợ ông, nhà khoa học cũng tin tưởng, ngoài khoa học ra, người mà ông ta yêu nhất chính là vợ.

Nhưng, "Yêu" là gì?

Nó chắc là giống với vạn vật trên thế gian, có hợp lí khoa học và Logic.

Vì thế nhà khoa học quyết định, ông ta muốn nghiên cứu "Yêu".

Yêu đến từ đáy lòng, xuất phát từ đáy lòng, vì thế yêu căn cứ vào trái tim con người. Nhà khoa học quyết định tìm một người yêu, nghiên cứu trái tim anh ta.

Kết quả, đương nhiên chỉ có vợ anh ủng hộ ông, ông ta cũng tin tưởng vợ của ông có tình yêu chân chính.

Vì thế nhà khoa học mổ l*иg ngực vợ ra, lấy trái tim nàng ra, phát hiện ra trái tim không còn đập nữa, thật ra so với bình thường cũng không có gì khác biệt.

Ông ta không nghiên cứu ra "Yêu", còn phát hiện, ông mất đi vợ, đồng thời mất đi mất đi tất cả những thứ gọi là yêu.

Bộp! Bức tranh bị đóng lại, tuổi còn trẻ cũng đã trưởng thành. Tiền tổng biên xoa xoa huyệt thái dương đang co rút, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía anh, ông chủ lớn kiêm kim chủ lớn.

Ông ho nhẹ một tiếng, rất cố gắng nhẹ nhàng nói: "Tần tiên sinh, ngài xác định bản danh tác này của ngài. . . . . " Thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, muốn dối lòng mà nói thật khó, có thể thấy công phu tu luyện của ông còn chưa đủ. "Là tranh vẽ cho nhi đồng?"

Haizz, bối thường tiền là chuyện nhỏ, dù sao có kim chủ chống lưng, kim chủ yêu cầu in mấy quyển liền in mấy quyển, vấn đề là ông không muốn nhận được thư kháng nghị của phụ huynh nha!

"Không được sao?" Mua tranh vẽ đều là người lớn, Tần Thương Hải không hiểu vì sao phải chia thành tranh vẽ cho người lớn và tranh vẽ cho trẻ em, chi tiền là đại gia, các bé nhỏ xem phim hoạt hình là tốt rồi!

"Đương nhiên. . . . ." Không được! "Cũng không phải nói không được!" Haizz. Tiền tổng biên trên mặt cười xòa, trong lòng thở dài, tổng biên tập là danh hiệu dễ nghe, không cần thiết quá nhiều náo nhiệt, hơn nữa tuyệt đối không có vẻ hỗn tạp.

Giống như hiện tại, trấn an đại kim chủ, quả thật giống như trấn an con cọp.

"Nhưng là, ngài miêu tả nội dung quá mức đẫm máu, đối với trẻ em mà nói không thích hợp." Trên thực tế, có vẻ giống như tình tiết trong phim kinh dị đương thời, làm cho người ta sau khi xem mặt tối đen dày đặc, sống lưng lạnh buốt.

Tần Thương Hải một tay chống trên bàn làm việc, một tay kia tra eo, thân thể nghiêng dựa vào, vẻ mặt lười biếng, cười như không cười đối mặt với ông. Tiền tổng biên bắt đầu cảm thấy điều hòa bị hư, liên tiếp lau mồ hôi.

"Ông!" Không để ý lời giải thích, Tần Thương Hải chỉ vào ông, mắt lộ tia sáng. "Ông không được lừa ta."

Tiền tổng biên đổ mồ hôi lạnh. "Tần tiên sinh. . . . . ."

"Kỳ lạ." Vẻ mặt Tần Thương Hải bỗng nhiên hoa mắt thần mê, một tay vuốt cằm, nhìn về điểm vô hình trong không khí. "Ông biết không? Từ khi ta từ trong hôn mê tỉnh lại, cả người ta giống như thay da đổi thịt. . . . . . "

Là cái đầu bị hỏng đi? Tiền tổng biên lau mồ hôi, "Có sao? Ngài vẫn phong lưu phóng khoáng."

"Không." Tầm mắt Tần Thương Hải dời lên mặt ông, Tiền tổng biên nhất thời cảm thấy máy điều hòa lại mở quá mạnh mẽ. "Ta hiện tại, có thể nhận biết rõ ràng, ông không tìm thấy sự đồng cảm trong tác phẩm của ta, cho nên ông không thể nhận thức cùng ta, ông không thể hiểu được ta dùng tính mạng để đổi lấy lĩnh ngộ."

Còn dùng tính mạng để đổi lấy lĩnh ngộ nha!

"Ngài hiểu lầm." Tiền tổng biên không khó khăn nặn ra hai giọt nước mắt, "Ta đây phải. . . . . Ta đây là cảm động đến mức tột đỉnh nha! Ta không có cách nào hình dung ra cảm nhận dâng trào trong nội tâm." Muốn điên mọi người cùng nhau điên, ai sợ ai?

"Có thật không? Ông thật sự hiểu rõ sao?" Tần Thương Hải đứng dậy, thân hình to lớn tràn ngập cảm giác áp bức đừng sừng sững trước bàn làm việc, hai tay chống trên mặt bàn, tuy rằng khí phách quý công tử như cũ, thân hình là cực kì giống đại ca tập đoàn đòi nợ. "Ông thật sự biết lĩnh ngộ việc này quá trễ sẽ khổ sở ra sao? Biết khi mất đi mới chính mình khổ sở ngu si đi tìm, lại sớm không thể quay đầu tiếc nuối sao?"

"Ta thật sự biết. . . . " Nước đổ khố hốt trở lại, thời gian rất khó trở lại, một lúc hồ đồ hối tiếc cả đời - anh đương nhiên biết! Sớm biết, anh đã ở lại tuần san, ít nhất làm ông chủ người ta có vẻ bình thường.

"Vậy nên ông muốn hay không nói ta biết, vợ ta ở nơi nào?" Luôn luôn chú trọng hình tượng, Tần Gia Quý Công Tử bắt đầu vén tay áo lên, nêu không thành thật khai ra thì sẽ bóp chết ông ta.

Nói nửa ngày, chính là ép hỏi tung tích vợ trước?

"Ta không biết. . . . " Chẳng lẽ hắn muốn gắn vệ tinh định vị trên từng người nhân viên sao? Huống chi vẫn là nhân viên tạm rời vị trí công tác nhiều năm, nếu như có máy định vị cũng đã sớm rỉ sét hư hỏng.

"Không biết?" Thái tử gia nheo mắt.

"Là thật nha!" Tiền tổng biên lần này khóe mắt thật sự có nước rơi ra, "Tần phu nhân tạm thời rời cương vị công tác đã nhiều năm. . . . ." Nhân vật quan trọng chạy đến nơi này, có lầm hay ko nha!