Cửu Tiêu

Chương 17: Thái Bạch Tông

Tông này mới lập phái không lâu, nhưng lại có thanh danh khá lớn, được mọi người tôn xưng là một trong năm đại tiên môn Sở Quốc.

Đối với nội tình cùng với thanh danh của Thái Bạch Tông, Phương Quý cũng không hiểu biết, hắn chỉ biết đây là một tòa tiên môn đường đường chính chính, có thể truyền thụ tiên pháp cho mình, cầm thư giới thiệu của bà lão áo đen kia trong tay, cũng không biết là có hữu dụng hay không, nếu như hữu dụng, chính mình liền nhờ vào đó mà bái nhập vào tiên môn, nếu như vô dụng, vậy thì cũng đành phải quay đầu suy nghĩ những biện pháp khác, nhất định phải đi vào và tu hành cho thật tốt!

Đi theo đường nhỏ trong núi, Phương Quý đi thẳng lên trên núi, hái những quả táo dọc đường, móc một quả trứng chim, xuất phát từ tiểu trấn dưới núi, đi khoảng chừng hơn nửa ngày, liền phát hiện ra ở cuối đường núi có một cột mốc biên giới, ở bên trên khắc ba chữ to "Thái Bạch Tông", lại đi về phía trước, liền có thể nhìn thấy một tòa sơn môn cao cao, ở đằng sau sơn môn, tiên vụ mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn thấy có hàng loạt kiến trúc thấp thoáng.

"Ồ, thật đúng là loại tiên khí mà lão mù họ Chu đã nói..."

Vừa thấy được sơn môn, trong lòng của Phương Quý cũng cảm thấy có một chút mừng rỡ, băng qua núi hơn một tháng, dường như cũng đáng giá.

Dưới chân có sức lực hơn, Phương Quý nhanh chân đi về phía sơn môn, nhưng còn không đợi tới gần sơn môn, chợt nghe ở phía trước truyền đến một tiếng hét lớn: "Đây là cấm địa Thái Bạch, những kẻ nhàn rỗi không được phép tiến vào, tiểu ăn mày đến từ nơi nào, không thể tự tiện xông vào tiên môn, nhanh chóng xuống núi đi!"

Phương Quý ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy ở hai bên sơn môn phía trước, xuất hiện hai vị đạo nhân mặc áo bào màu xanh.

Hai người kia đều là người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi, cõng trường kiếm ở sau lưng, búi tóc theo kiểu đạo gia, trông họ mảnh khảnh và thẳng tắp, trên người nói là đạo bào, nhưng lại không giống với đạo bào Bát Quái mà lão mù họ Chu nói, may vừa vặn với người, trông rất bất phàm, trong lúc di chuyển, bị gió núi thổi, phiêu phiêu đãng đãng, mang theo một chút khí thế oai hùng hiếm thấy trong nhân gian, thật sự là khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền sinh lòng hướng tới.

"A, ha ha, chào hai vị sư huynh..." Phương Quý cũng không phải là không hiểu chuyện, biết đây là người thủ sơn của Thái Bạch Tông, mặc dù bị chửi là ăn mày, nhưng cũng không tức giận, trái lại còn lộ ra khuôn mặt tươi cười, vội vàng chắp tay thi lễ đối với hai người, nói: "Ta là đi tới từ một chỗ rất xa, chuyên đến bái sư..."

"Bái sư?"

Hai người thủ sơn liếc nhìn nhau, đều cảm thấy có một chút hoang đường.

Quan sát Phương Quý một thân lam lũ, khuôn mặt nhỏ đen nhánh, quả thực giống như là một tên ăn mày, một người nghèo khổ như vậy, mơ mộng bái nhập tiên môn một bước lên trời, bọn hắn cũng đã thấy rất nhiều, bình thường trông giữ ở sơn môn chính là vì những người này, bây giờ họ tự nhiên cũng cho rằng Phương Quý là một người như vậy, người ở bên trái có dáng người hơi mập phất phất tay áo, quát lên: "Bớt nằm mơ vào ban ngày, mau mau xuống núi đi!"

"Làm sao lại trực tiếp muốn đuổi người?" Phương Quý ngẩn ngơ, vẫn kiềm chế tính tình, nói: "Ta là thật sự muốn bái sư, ta có thư giới thiệu của Hồ gia Lĩnh Nam..."

Nói xong hắn liền móc thư giới thiệu ra giơ lên.

Suy nghĩ ở trong lòng, không biết là mặt mũi của Hồ bà bà có đủ lớn hay không, vô luận như thế nào, mình dù sao cũng phải đưa thư giới thiệu ra trước rồi lại nói.

Nhưng lại không ngờ được, hai người thủ sơn kia nghe hắn nói, trái lại càng là không nhịn được mà cười phá lên, người có dáng người hơi gầy ở phía bên phải nói: "Không biết ngươi nghe được Hồ gia Lĩnh Nam từ chỗ nào, không cần thiết phải khoe khoang, miễn cho rước họa vào thân!"

Nói xong người này liền phất tay áo một cái, đẩy Phương Quý ra xa mấy trượng, khiến cho hắn đặt mông ngồi dưới đất.

Đối phương cũng không ra tay độc ác, chỉ dùng kình phong đẩy ra, cũng không có ý tứ đả thương người.

Đối với lời nói của hai người thủ sơn này, họ tự nhiên là đã nghe qua thanh danh của Hồ gia Lĩnh Nam, chỉ là họ sau khi nhìn thấy bộ dáng của Phương Quý, cũng không tin là tiểu ăn mày này thật sự là do Hồ gia Lĩnh Nam đề cử tới.

Dù sao thì lấy thân phận của Hồ gia Lĩnh Nam, người quen biết không phú thì quý, làm sao có khả năng bảo đảm cho một tiểu ăn mày không có một chút thu hút nào, chỉ coi đó là một tiểu ăn mày nào đó không biết nghe qua thanh danh của Hồ gia Lĩnh Nam từ chỗ nào đến đây nói năng bậy bạ, nhất là tờ giấy ở trong tay của hắn, nhăn nhăn nhúm nhúm, lấm tấm đốm đen, giống như là nhặt được từ nơi nào, thư do chính tay Hồ gia Lĩnh Nam viết, làm sao lại giống như một trò đùa vậy được?

Làm người thủ sơn, những loại người có ý nghĩ hão huyền muốn bái nhập tiên môn, họ thế nhưng cũng đã thấy nhiều.

Cũng không thể tùy tiện để cho một tiểu ăn mày, cầm tờ giấy rách trong tay, nói là Hồ gia Lĩnh Nam đề cử bảo họ đi vào thông báo, một khi là giả, không nói tới việc hai người bọn họ đi không công một chuyến, sau này cũng trở thành chuyện cười chê ở trong tiên môn!

"Thế mà ngay cả thông báo một chút cũng không chịu..."

Phương Quý nhìn thấy loại thái độ này của đối phương, chính là dâng lên một cơn tức giận, đảo tròng mắt, muốn nổi giận, nhưng lại nhịn xuống.

Dứt khoát cái gì cũng không nói, Phương Quý hừ một tiếng, bò lên, xoay người rời đi.

Đối phương coi thường mình như vậy, coi như là có thể giải thích, cũng không cần giải thích.

"Nếu như không xin vào được, vậy Phương Quý đại gia ta sẽ khiến cho hai người các ngươi phải mời ta vào..."

Hai người thủ sơn thấy đối phương thế mà rời đi thật, càng là xác định phỏng đoán của chính mình, nhìn nhau, phá lên cười.

Phương Quý đã quyết định chủ ý ở trong lòng, cho nên sẽ không tiếp tục nhiều lời cùng với hai kẻ mắt chó coi thường người khác này, mà là đi về phía phương hướng tiểu trấn dưới núi, sờ lên miệng túi của mình, chỉ cảm thấy nặng trĩu, lúc này mới thả lỏng tâm tình.

Vào thời điểm chuẩn bị lên đường, hắn thó được hơn 300 lượng bạc từ trên người của kẻ phú hào không có mắt kia, bây giờ trải qua tiêu hao trên đường đi, còn dư khoảng chừng 200 lượng, trong lòng hắn biết, nếu như muốn đường đường chính chính đi vào trong trong cửa chính Thái Bạch Tông, liền dựa vào toàn bộ số bạc này.

Phương Quý dạo một vòng ở trong tiểu trấn, đi tới phía trước quầy hàng thuê xe ngựa, quan sát nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định đi vào, bày ra dáng vẻ của đại gia, gõ quầy hàng nói: "Bản đại gia ta muốn thuê xe ngựa tốt nhất ở nơi này!"

Ở phía sau quầy, tay chưởng quỹ gầy gò nhưng vô cùng lõi đời vội vàng đi ra: "Tiểu ăn mày tới từ..."

Hắn còn chưa nói hết lời, Phương Quý liền ném mấy chục lượng bạc lên trên quầy, nói: "Có vấn đề gì sao?"

Tay chưởng quỹ ngẩn ngơ, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười nói: "Tiểu lão gia, muốn thuê loại xe ngựa nào?"

"Loại tốt nhất kia, loại mà Tiên Nhân trên núi ngồi ấy!" Phương Quý hết sức hài lòng với câu trả lời của chưởng quỹ, nói một câu hơi mơ hồ.