Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 27

Chương 27
Trời chợp tối, Huyết Tử vừa trở về từ rừng trúc thì hắc miu đủng đỉnh chạy đến, đôi mắt hoảng hốt trợn to. Nàng thấy vậy liền đến bế nó lên xem xét. Con mèo mập này cả ngày ngoài ăn rồi chỉ có ngủ chẳng có bắt chuột hay đi lung tung nơi đâu, không hiểu sao hôm nay lại ra như thế này tình trạng.

Huyết Tử xem tứ chi nó, kiểm tra mắt cùng thân nhiệt một lượt sau đó mới phát hiện trên chiếc cổ ứ mỡ đầy lông của nó có dắt vào một mẫu giấy nhỏ. Nàng ngạc nhiên rút lấy rồi mở ra.

“Mộ mẫu thân”

Trên mặt giấy chỉ ngắn gọn ba chữ. Nhưng vừa đọc thấy thì máu huyết của nàng đều dường như ngưng lưu thông.

Nàng hoảng hốt buông tay, hắc miu bất ngờ bị rơi xuống chạm phải nền đá lạnh thì phát một tiếng “Meo!” rồi đủng đỉnh chạy đi.

Mộ mẫu thân nàng làm sao? Ai là kẻ muốn thông báo cho nàng?

Sau một khắc hoang mang, nàng trấn định tinh thần rồi sáng suốt suy nghĩ. Người có thể vào vương phủ này bắt hắc miu không thể là người ngoài. Hoàng đế hiện vẫn đang còn cùng Trịnh Phi Vũ bàn nghị sự, vậy người có khả năng nhất chỉ có thể là Tam vương gia Vĩnh Dương!

Mẫu thân hắn là hoàng thái hậu, cùng với Trần Tố Như là tỷ muội thân thiết, chuyện nàng không phải tam nữ Lâm gia hắn đương nhiên biết. Nàng là con hoang của Lâm Bình hắn cũng biết. Nhưng muốn dụ nàng đến là như thế nào mục đích?

Trong lòng rối như tơ vò, Huyết Tử nhíu chặt đôi mày liễu.

Không cần biết Vĩnh Dương vì sao nhắm vào nàng, không cần biết thông tin kia là thật hay giả, nàng nhất định phải đến xem mộ mẫu thân có được an toàn không.

Trời đêm lạnh giá âm u một màu tối đen.

Đường lớn người đi thưa thớt, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ các khung cửa sổ chiếu hắt ra chút ánh sáng.

Trên các mái nhà cao cao, một thân huyết y đỏ rực tà váy bay bay linh động di chuyển nhanh chóng. Gương mặt trắng hồng được che bởi tấm sa lụa, chỉ lộ một đôi mắt lãnh như băng. Thoáng thấy Lâm phủ từ xa, nàng nhanh chân chuyển hướng khinh công về phía hậu viên, nhảy qua tường cao vọt vào trong.

Rừng trúc xanh mướt xào xạc trong đêm lạnh. Mặt hồ nhấp nhô những cánh sen. Bên gốc anh đào một nấm mồ nho nhỏ nằm lặng cô độc. Khung cảnh quen thuộc gần gũi vô cùng khiến tâm trạng Huyết Tử không còn bất an như lửa đốt vừa rồi. Tuy nhiên, bất giác nhìn đến nam nhân cao lớn hắc y bào trong đình viện đang xoay lưng về phía nàng, thần kinh vừa được thả lỏng lại căng lên lần nữa.

- Nhanh như vậy đã đến?

Vĩnh Dương trên tay cầm một cành sen đưa lên mũi thưởng thức.

- Chỉ một mình? Cứ tưởng nàng sẽ đưa thêm tên Trịnh Phi Vũ theo hoặc giả Bá cường, Bùi Lực hay tên gì gì Sâm!

Hắn vẫn không xoay người, một mình độc thoại.

Huyết Tử không trả lời. Nàng nhẹ bước đến, tay rút ra thanh nhuyễn kiếm đã lâu không dùng.

Vĩnh Dương nhạy bén phát hiện sát khí liền quay người, vừa lúc đỡ được một kiếm của Huyết Tử. Thấy người đến không phải một thân bạch y nữ tử mà là sát thủ nổi tiếng khắp chốn, xiêm y đỏ rực, nhuyễn kiếm sáng bóng, hắn nhất thời kinh ngạc trợn mắt.

- Huyết Tử?

Bị kêu đến tên, nàng vẫn im lặng không nói, lần nữa nhanh chóng hướng kiếm về hắn. Vĩnh Dương không đùa nữa mà vận công dùng hai tay chấp một, chính xác giữ kiếm của nàng giữa hai lòng bàn tay.

- Tại sao lại là ngươi?

- Sát thủ, nhận ngân lượng liền đồng ý gϊếŧ người!

Huyết Tử ngắn gọn giải đáp.

Nàng lo lắng cho mẫu thân mộ phần nhưng không thể ra mặt, chỉ có thể dựa vào “Huyết Tử” để hành động. Nhưng kẻ trước mặt tàn ác, thâm độc làm sao không liên hệ được hai việc với nhau mà suy ra của nàng thân phận thực sự. Vì vậy, nàng mới chọn lấy cái cớ này!

- Là ai? Kẻ muốn ngươi gϊếŧ ta là ai?

Thấy nàng im lặng hắn lại tiếp:

- Là tân Cửu vương phi?

- Ta trước nay đều không quan tâm người đến, chỉ cần có ngân lượng liền ra tay!

Xem ra hắn không phát hiện hay thậm chí nghi ngờ nàng chính là Lâm Tịnh Nhi.

- Vậy hôm nay ngươi chỉ có thể một đi không trở lại, thất hẹn với kẻ kia vậy!

Vĩnh Dương lộ ra nụ cười thập phần tà ác, đồng thời xoay hai tay làm chệch đường kiếm của nàng rồi một chưởng hướng bụng nàng nhắm đến. May mắn trong khoảnh khắc, nàng di thân tránh được.

Kẻ kia được dịp lại khoái trá buông một câu “Không tồi!” rồi vụt đến trước mặt nàng, bất ngờ đưa tay giật tấm sa lụa xuống. Vừa lúc nắm được tấm sa lụa nhưng chưa kịp ngước mắt nhìn đến dung nhan sát thủ thì đã bị một đạo kình phong mạnh mẽ ập đến. Vĩnh Dương xoay người vận công chống lại.

Thoắt cái, một bóng trắng từ đâu đột nhiên nhanh như chớp hạ xuống rồi ôm Huyết Tử nhảy vọt đi.

Sự việc diễn biến chỉ trong khoảnh khắc nên khiến Vĩnh Dương hắn không kịp trở tay. Nhìn tấm sa lụa đỏ trên tay, hắn hậm hực vo chặt. Vốn dĩ dung nhan sát thủ kia hắn có thể nhìn thấy lại bị kẻ bạch y nhân kia mang đi mất, cơn hận này hắn biết trút cho ai?

Bỗng một tia sáng chợt lướt qua suy nghĩ, Vĩnh Dương chậm rãi đưa tấm sa lụa đã vị vò nát lên mũi.

Mùi hương này, rất quen...

---

Trong tân phòng vẫn treo vải đỏ cùng ngào ngạt hương sen, Trịnh Phi Vũ ôm Huyết Tử xiêm y đỏ rực vào phòng rồi nhanh chóng khóa cửa.

- Nàng tại sao lại khinh suất như vậy?

Trịnh Phi Vũ đè nén cơn giận, hằn học nói từng tiếng. Từ trước đên nay chỉ có mỗi mình nữ nhân này khiến hắn phải đau đầu lo lắng cùng tức giận.

- Nếu ta không đến kịp, nàng có tưởng tượng nổi hậu quả không? Tên Vĩnh Dương kia là người như thế nào ta chưa nói qua với nàng sao?

- Chẳng phải ngươi đã đến rồi?

Trịnh Phi Vũ quả thật muốn nổ tung.

- Lý lẽ gì vậy? Nàng có chuyện tại sao không báo cho ta biết lại tự ý...

- Cảm ơn ngươi!

Huyết Tử cúi mặt.

Trịnh Phi Vũ vẫn đang còn muốn giáo huấn nàng một lúc thì đã bị câu nói kia chặn họng, bao nhiêu điều định nói quên bén mất.

Nàng đúng là khắc tinh của hắn!

Trịnh Phi Vũ thở dài một hơi rồi nhẹ tiến đến ôm nàng.

Huyết Tử bất ngờ bị ôm theo phản xạ đẩy hắn ra lại càng làm cho hắn siết chặt hơn.

- Ngươi...

- Ta đã rất lo lắng!

Trịnh Phi Vũ ôn nhu nói khẽ vào tai nàng.

- Vừa nhìn thấy mẫu giấy nàng làm rơi trên mặt đất, ta liền biết ngay đây là cái bẫy của Vĩnh Dương, mà nàng, dù biết rõ thì nhất định vẫn cố chấp chạy đến. Giây phút thấy hắn tung chưởng vào nàng, tim ta như ngừng đập. Thề rằng nếu hắn đả thương nàng, ta dù thân bại danh liệt cũng sẽ băm nát thây hắn ra để trả hận.

Huyết Tử trước nay là người ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đối với những điều Trịnh Phi Vũ vừa nói nàng cần nhiều thời gian để tiêu hóa và ngẫm nghĩ.

Hắn bất ngờ gục đầu lên vai nàng, khẽ gọi:

- Huyết Tử!

Một hồi sau, Huyết Tử phản ứng chậm mới đáp một tiếng “Ừ!”.

Trịnh Phi Vũ im lặng một lúc, cân nhắc lắm cuối cùng cũng thốt thành lời:

- Làm sao đây? Ta thích nàng mất rồi!

Lần này rõ ràng như vậy, Huyết Tử đương nhiên hiểu được liền đưa tay lần nữa đẩy hắn ra. Nhưng cũng một lần nữa nàng bị hắn ôm chặt hơn trong đôi tay cùng vòm ngực rộng lớn. Bên tai vang lên tiếng cười tà mị của hắn:

- Muộn rồi! Nàng bây giờ có muốn cũng không thể thoát khỏi ta nữa! Tuyệt đối không!

---

Trong rừng trúc sau hậu viên, Huyết Tử thẫn thờ ngắm nhìn những đóa lạp mai vàng ươm trong gió. Những điều Trịnh Phi Vũ nói đêm qua khiến nàng suốt đêm trằn trọc.

Nàng trước nay có chút mở lòng cùng hắn chỉ vì có cảm giác hắn như “vịt mẹ”, sau bao năm lại cho nàng biết thế nào là tình người. Nhưng hắn nói hắn thích nàng, làm sao có thể!

- Nàng đang nghĩ gì vậy?

Huyết Tử đang thất thần, nghe thấy tiếng nói phát ra sau lưng thì giật mình nhìn lại, miễn cưỡng thi lễ:

- Thỉnh an Tam vương gia!

- Không cần đa lễ! Chúng ta dù sao cũng là biểu huynh muội, không cần khách sáo làm gì!

Vĩnh Dương tươi cười đi đến, đôi con ngươi linh động quan sát.

Huyết Tử nhận thấy liền cảnh giác lấy cớ tránh xa. Hắn dù có hay không biết thân phận của nàng nhưng chưa vạch trần thì nàng cũng sẽ biết điều phối hợp mà giữ khoảng cách.

- Tiểu nữ không quấy rầy nhã hứng của người, xin cáo lui trước!

Nói rồi nàng nhanh chóng di bước. Nhưng vừa lướt qua người hắn, cổ tay liền bị nắm chặt.

Nàng kinh ngạc, dứt khoát rút tay ra nhưng không được.

- Tam vương gia, thỉnh tự trọng!

- Da tuy lán mịn nhưng lòng bàn tay có vết chai, chứng tỏ là người luyện kiếm!

Vĩnh Dương thản nhiên buông lời.

- Người có ý gì?

- Khinh công nhanh nhẹn nhưng nội công không có!

- Người ám chỉ điều gì, ta không biết cũng không muốn biết. Chỉ xin người giữ lễ mà buông tay tiểu nữ, hạ nhân nhìn thấy liền có điều tiếng không hay!

Chưa đợi Huyết Tử hết lời, Vĩnh Dương bất ngờ mạnh mẽ đưa tay ngang hông nàng, siết chặt rồi kéo đến áp sát người hắn. Sát khí đột nhiên ào ạt, lực đạo ở tay ôm nàng cũng không hề ít, chỉ sợ mạnh hơn, xương hông liền gãy.

Mà Huyết Tử vốn nhạy bén với sát khí, theo phản xạ liền rút đao nhỏ trong tay áo, vừa bị Vĩnh Dương kéo đến áp sát thì vụt đưa lên cổ hắn thị uy. Đôi mắt trở nên băng lãnh vô cùng.

Nhưng kẻ kia chỉ lộ ra nét cười âm hiểm:

- Huyết Tử, cuối cùng cũng bắt được nàng!