[ Truyện sẽ end ở ngoại truyện này, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Đây là fic học đường mình thích nhất trong số mấy fic mình đã viết, vì nó nhẹ nhàng và có hơi chán, nhưng phản ánh đúng loại tình cảm mình thích, tình yêu không cần khoa trương, chỉ cần ở bên cạnh nhau là đủ. À, mỗi người cho mình một comment nhận xét truyện nhé. Cảm ơn. * Cúi đầu * ]
[ 3 tháng ]
– Bơ à, con phải ăn mau chóng lớn nha hông ? Ba thương con quá à ! Con có thương ba hông ? – Phạm Hương trên tay cầm bình sữa nhỏ ấm ấm đút cho bảo bối của mình bú, miệng không ngừng lãi nhãi.
– Phạm Hương, chị học cao hiểu rộng, cũng biết một đứa nhỏ 3 tháng không thể nói chuyện mà. – Nàng nằm bên cạnh khẽ cười, cái ông chồng này, sao từ khi làm ba lại có thể trở nên đáng yêu như vậy chứ ?
– Xí, ai nói chứ, đấy đấy, bảo bối cười kìa. Haha…….- Không biết vô tình hay hữa ý, đứa nhỏ vểnh miệng lên cười một cái làm Phạm Hương như được mùa, không ngừng hôn nó.
Phạm Hương ngắm nhìn con, bảo bối gần đây đã có thể lật. Nó dạo này chộp ngay lấy những vật đặt ngay trước mắt, lại hay mυ'ŧ lấy nắm tay và ngón tay của mình. Trông đáng yêu chết được.
Phạm Hương giơ cái đồ chơi bằng bông trước mặt nó, nó lập tức cười hí hửng, giơ tay ra đòi đòi. Mà Phạm Hương lại muốn trêu chọc nó, cứ giơ cao hơn. Nó bị chọc liền giận dỗi, xụ mặt xuống không thèm chơi với cô nữa.
– Ê, chọc con một chút con đã trưng cái mặt giận dỗi đó ra rồi đó hả ? Y như mẹ của con.
– Plè……….- Nó phì phì, miệng toàn nước bọt. Phun phèo phèo.
………..
[ 4 tháng ]
Bơ dạo này đã biết hóng chuyện và chăm chú lắng nghe những âm thanh mà ba mẹ nói với nó. Cũng đã biết lật thuần thục rồi.
Giống như hôm nay vậy, Phạm Hương tranh thủ mấy tiếng đồng hồ nghỉ trưa để trở về nhà ăn cơm với vợ con, vì không nỡ để vợ ăn cơm một mình, sợ nàng tủi thân.
Trong khi Lan Khuê đang trong bếp nấu bữa trưa thì nó được nàng đặt trong một tấm đệm bông ngoài phòng khách, nằm chơi ở đó. Nó mới nghe tiếng mở cửa, như biết rõ bước chân của ba mình, vội lật người lại, nằm sấp xuống, dùng cái tay nhỏ nhắn chống đỡ cả cơ thể, miệng không ngừng phát ra mấy âm thanh mừng rỡ.
– Ưm…..ư………..
– Bảo bối, ba cưng cái nào ! – Phạm Hương nhìn vợ mình đang loay hoay trong bếp, rồi quăng cái áo vest nóng nực qua một bên, sắn tay áo lên, cởi phăng hai nút áo sơmi, tiến nhanh đến bế nó.
– Ư ư…..plè……plè……..- Nó quơ quào khắp nơi, miệng tươi cười để cô ôm vào lòng cưng nựng, còn nghịch ngợm phun phèo phèo.
Phạm Hương hôn lên hai cái má búng ra sữa của nó không chán. Đến nỗi chỗ đó đỏ lên mới buông tha, đặt nó lại tấm đệm, đi vào bếp, ôm lấy vợ mình, cạ cạ mặt vào hõm cổ nàng.
– Em vất vả quá, phải chăm con, rồi còn phải nấu cơm nữa. Chị nói thuê người làm mà em không chịu.
Lan Khuê đang bận với nồi canh trước mặt, không thể ôm lấy cô, chỉ có thể để cô ôm mình từ phía sau, rồi cười nói :
– Em không có vất vả, em muốn tự tay chăm sóc chồng con của em.
Phạm Hương nghe thế còn thương hơn. 6 năm nay nàng lúc nào cũng nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy, cuộc tình của họ từ lúc cấp 3 đã không ồn ào, không sóng gió, đến bây giờ vẫn vậy.
………..
[ 7 tháng ]
Bơ dạo này lại thích thú với trò ú òa của ba nó. Mỗi ngày sau giờ làm, Phạm Hương đều tranh thủ hết mức để về nhà chơi với nó cái trò này. Mỗi lần như vậy, nó đều cười khúc khích không thôi.
Bơ cũng đã biết ngồi, tuy không vững, nhưng đã có thể ngồi dựa vào sôpha.
– Bơ, đừng chơi nữa, bú sữa nè con. – Phạm Hương từ bên trong đi ra, lấy cái đồ chơi từ tay nó, đặt qua một bên rồi bế nó trên tay, nhét cho nó bình sữa ấm ấm mà cô mới pha xong. Bàn tay nhỏ nhắn chộp lấy bình sữa mυ'ŧ chùn chụt.
Sau một hồi bú cái thứ trắng đυ.c thơm tho đó, nó dùng tay đẩy ra tỏ vẻ no rồi. Phạm Hương cất bình sữa lên bàn rồi đặt nó lên đùi, đối diện với nó. Tập cho nó nói, trẻ con ở tháng thứ 7 đã có thể nói bập bẹ rồi. Vậy mà con cô vẫn chỉ ư ư a a vài tiếng, mặc dù ngày nào cô cũng liên tục nói chuyện với nó.
– Bảo bối, con nói đi, ba, ba………nói đi.
– Ư….aa…….a……..plè……..plè………..- Đứa nhỏ này thật sự rất thích cái trò phun nước bọt, mỗi lần thấy cô đùa giỡn với nó là lại phun phèo phèo.
– Ngoan, nói đi, ba…….nói đi, ba, ba, ba. Nói đi. – Phạm Hương vẫn kiên trì nhìn nó.
– Ứ ừ………plè…..plè…………Ứ………..
– Nói đi, ba, ba, ba. Con nói một chút thôi. BƠ…… ĐỪNG CÓ PHUN NỮA. – Phạm Hương cho rằng nó lười biếng, nên nói to tiếng hơn một chút.
– Ứ…….huhuhu…..- Nó thấy cô la nó liền xụ mặt rồi mếu mếu.
– Thật không ngoan. Thôi thôi, không ép con nữa. Ba thương, đừng khóc. – Chủ tịch Phạm ủ rủ ôm nó vào lòng, dỗ dỗ, chắc nó không thích.
Phạm Hương sau đó đặt nó vào cái nôi ở giữa nhà, đưa qua đưa lại, đến khi nó ngủ thϊếp đi mới với lấy áo vest, mặc vào, chuẩn bị đến công ti. Giờ nghỉ trưa cũng sắp hết rồi.
– Chị đi làm nha. – Phạm Hương đi ra sau bếp, thấy vợ mình mới rửa chén xong, liền hôn lên má nàng rồi nói.
– Chị đừng buồn, trẻ con không phát triển giống nhau. – Nàng làm sao không thấy cô có vẻ buồn buồn chứ.
– Chị không có buồn, em ở nhà chăm con nhé.
Lan Khuê ngó chồng mình, thấy thương thương.
Buổi tối hôm đó, Phạm Hương trở về nhà lúc 7h tối. Thấy vợ con đang ngồi trên giường trong phòng ngủ chơi đồ chơi thì tiến đến ngắc má con gái một cái, hôn vợ một cái. Sợ mình hôi hám sẽ làm hai mẹ con khó chịu nên đi vào phòng tắm, nhanh chóng gột rửa.
– Ba…….ba……..ba…….
Phạm Hương đứng khựng lại, cô mới nghe cái gì vậy, Lan Khuê chọc cô sao ? Cô xoay người nhìn con. Nó cười toe toét, giơ giơ mấy ngón tay nhỏ xíu lên, ngoắc ngoắc cô :
– Ba ba…..ba……..ư….. Ba….. BA……
– Trời ơi, bảo bối, con nói được rồi, giỏi lắm……con của ba……… Khuê, em có nghe gì không ? Con nó gọi ba đó. – Phạm Hương bây giờ không màn đến ai nói mình hôi hám, đến ôm chặt lấy con vào lòng, hôn nó chùn chụt, nhìn vợ mình.
– Chị đi tắm đi rồi ra, hôn một hồi nó khóc bây giờ. – Nàng còn không biết ông chồng này sao, cưng chìu bảo bối nhỏ, hễ hôn là con nhỏ muốn khóc rống mới buông tha.
Phạm Hương đặt nó xuống giường, huýt sáo đi vào phòng tắm.
Bơ được ba nó đặt xuống liền nhìn mẹ nó ai oán. Mẹ ơi, mẹ ác lắm.
Flashback
Sau khi Phạm Hương đi đến công ti lúc trưa, Lan Khuê ru con ngủ. Đến khi nó thức dậy, đói bụng đòi sữa, nàng mới đưa bình sữa đến trước mặt nó rồi bảo :
– Con nói ba đi rồi mẹ cho. Ba, ba, ba……..Nói đi.
– Ư………huhu……..ứ…….
– Không khóc, nói, ba, ba………..Con nói đi. – Nàng không có giống ông chồng của mình mà mềm lòng vì mấy giọt nước mắt của nó đâu, nàng hôm nay nhất định phải ép nó nói mới được.
– Ứ………huhu……….ư ư………….huhu. – Nó nhất quyết dùng nước mắt kế để lấy được bình sữa, tay quơ quào trong vô vọng.
– Không nói thì cho con nhịn. Giờ nói không, nói đi, ba ba, ba……..- Lan Khuê giơ bình sữa lên cách xa nó một khoảng.
– Ứ…………..
– Vậy nhịn đi.
– Huhuuhu, ba……..
– Đúng rồi, nói lại đi. – Nàng mừng rỡ reo lên.
– Ba ba, ba, huhu……Ba……..
Nàng thật không biết sau khi cô biết chuyện này có la nàng hay không, nàng chỉ muốn cô vui vẻ thôi.
End FlashBack
Phạm Hương tắm xong nhanh chóng đi ra nằm lên giường, để nó ngồi lên bụng mình.
Bơ thích thú nhún tới nhún lui, còn dùng tay ngắc ngắc cái má của cô, y như cô hay làm với nó. Cuối cùng lại nằm sấp lên người cô mà nũng nịu như mấy chú cún con.
– Ba ba…….ba……….ư…..aa………..ba, ba……….
Phạm Hương giơ tay phải ra cho Lan Khuê nằm lên, ôm lấy bả vai nàng, tay trái ôm đứa nhỏ trên ngực, nở nụ cười mãn nguyện.
**********
2 năm sau
– Ba, ba ơi, mở cửa cho con, tập thể dục nà……
Phạm Hương lờ mờ mở mắt, nhìn vợ mình đang nằm sấp trên người mình ngủ ngon lành, hai cơ thể lõa xích dán chặt vào nhau. Đủ biết tối qua đã cuồng nhiệt như thế nào.
Hôm qua nàng quả như yêu nghiệt quấn lấy cô không thôi, người ta nói gái một con trông mòn con mắt quả không sai. Lan Khuê sau khi sinh đứa nhỏ kia, thường xuyên tập gym, cộng thêm chế độ dinh dưỡng phù hợp, nên mau chóng lấy lại vóc dáng cân đối. Vòng nào ra vòng đó, mà vòng 1 hình như còn to hơn.
– Em…..ra kêu nó im cho chị ngủ coi. Mệt gần chết.
– Ưm…….ai mới là người mệt hả ? Sắc lang. – Nàng cựa quậy, rúc sâu vào người cô.
Bơ đứng ngoài đó một lúc vẫn không nghe động tĩnh liền cố gắng đập mạnh cánh cửa :
– BA ƠI………BA MẸ……..TẬP THỂ DỤC.
Phạm Hương cau mày, nhìn đồng hồ, mới có 6h. Đứa nhỏ này từ bé đã thích đi bộ vào buổi sáng, tại sao lại không giống mấy đứa trẻ khác thích ngủ nướng đi chứ ?
– Ba ơi, tập thể dục…..mới tốt cho sức khỏe………tốt cho chân…….hít được không khí trong lành……..ba ngủ nướng là người ta hít hết không khí trong lành đó. – Nó tiếp tục hét lên, rồi giảng đạo. Mấy thứ này là nó được học từ bà cố của nó, mỗi lần nó qua đó, bà cố thường dạy nó như vậy.
– TRời ơi, sao nó nói nhiều vậy ? – Phạm Hương trong này vò đầu bức tai, ngồi dậy mặc quần áo vào.
– Ủa hồi đó chị còn sợ nó không biết nói mà. – Lan Khuê lại tiếp tục ngáy o o, không quên nói một câu.
Phạm Hương cằn nhằn, ai biết tới hồi lớn nó lại nói nhiều đến như vậy chứ ? Cô ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, mở cửa, nhìn nó :
– Bảo bối, con có thể nào bớt siêng một chút không ? Ba thật sự rất mệt đó.
– Ba làm cái gì mà mệt dọ ? – Nó hồn nhiên hỏi cô.
Phạm Hương im bặt, đứa nhỏ này. Thôi, nhịn.
– Con nhiều chuyện quá, đợi ba đánh răng rửa mặt cái đã.
Nói rồi cô quay vào trong, nó cũng lẽo đẽo vào trong theo cô. Trong khi Phạm Hương đánh răng thì đứa nhỏ đó ở ngoài này ôm ấp mẹ nó. Cũng may khi nãy nàng đã đoán được thế nào nó cũng vào đây nên đã mặc lại đầm ngủ, không là nó la ầm lên cho coi.
Phạm Hương đi ra, thấy nó nằm bên cạnh Lan Khuê, tay còn nghịch ngợm vân vê bầu ngực nàng thì liền lôi nó ra, bế trên tay :
– Đi tập thể dục, mấy tuổi rồi mà còn mò ti mẹ chứ ?
Phạm Hương đi rồi nàng mới bật cười, chị nói nó sao không coi lại mình đi, cái đồ không đàng hoàng mà làm như mình tốt lành lắm vậy.
Hai người khuôn mặt như đúc, một lớn một nhỏ đi ra công viên gần đó, tản bộ. Thật giống mấy ông bà già.
*******
Hôm nay là một ngày thứ 6 đẹp trời. Phạm Hương sau khi xin phép vợ đi ra ngoài dự tiệc với bạn thì vui vẻ mặc bộ vest vào. Trước khi đi còn nghe vợ dặn :
– Uống rượu thì sôpha.
Vậy đó, mà đến mãi nửa đêm vẫn chưa thấy cô trở về, nàng vội vã gọi cho Lệ Hằng, lại được tin cô đang say bí tỉ, bị cảnh sát giao thông lập biên bản vì có chất cồn trong người. Nàng giận như muốn điên lên, có biết nàng đã rất lo hay không ?
– Mẹ à, mẹ đừng giận ba mà………- Bơ thấy mẹ nó khuôn mặt hầm hầm thì liền tiến tới vuốt vuốt lưng nàng.
– Con xem, ba con đi uống say rôi bị cảnh sát phạt rồi, con nói mẹ nên làm sao để trừng trị đây ?
– Ưm…..thì…….- Nó nghĩ ngợi rồi ghé sát tai nàng thì thầm cái gì đó.
Phạm Hương về được đến nhà, cúi đầu nhìn vợ mình đang ngồi chiễm chệ trên sôpha.
– Em, chị………chị không cố ý đâu.
– Chị có biết em lo cho chị lắm không hả ? – Nàng như muốn òa khóc.
– Chị xin lỗi mà. Tại chị bị đám kia chuốc rượu, rồi sợ em chờ cửa, nên chạy về thật mau. – Phạm Hương ủ rủ thở dài.
Lan Khuê giận dỗi, nhưng cũng thấy thương thương. Nhưng vẫn không nói gì đến cô, đi thẳng lên phòng ngủ với con.
Phạm Hương nghĩ rằng nàng giận rồi nên không vào ngủ cùng, một lúc sau lén vào chỉnh lại chăn và nhiệt độ máy lạnh lại cho hai mẹ con rồi đi xuống lầu, nằm ở sôpha ngủ.
3h sáng, Lan Khuê thức giấc, thấy cô không ở trong phòng, liền đi xuống dưới lầu, quả nhiên đang co ro ở đó. Chợt thấy tội nghiệp. Phạm HƯơng từ lúc nàng sinh con đến giờ đúng là không có rượu chè gì cả, hôm nay chắc vui quá nên mới vậy.
Nàng bước đến, trèo lên sôpha, nằm bên cạnh rồi ôm lấy cơ thể chồng mình.
– Sao em lại xuống đây ? Lên ngủ với con đi. – Phạm Hương thấy có khối ấm áp ôm mình, liền mở mắt, thấy vợ thì ngạc nhiên.
– Em muốn nằm với chị.
– Đừng giận chị mà, có được không ? – Cô xoa xoa mái tóc nàng rồi mở giọng xin lỗi.
– Không giận, Khuê thương chị nhất. – Lan Khuê gật gật đầu, rúc sâu hơn.
Một buổi tối yên bình.
*************
Trong căn hộ vốn không yên tĩnh, bây giờ lại ồn ào hơn bao giờ hết.
– LAN KHUÊ, em đã xé bộ sưu tập tem của chị ?
– EM không biết, là Bơ xúi em. Nó nói làm như vậy để trừng trị chị. – Lan Khuê nhướn mắt về đứa nhỏ kia đang đứng chống nạnh, tỏ vẻ vô tội. Bonus đôi mắt long lanh.
– Ơ con có nói gì đâu ? Mẹ à…….chơi gì khai ra vậy ? – Nó lén lút nhìn ba mình, rồi gập đầu xuống.
– BƠ, ba đập con, TRỜI ƠI LÀ TRỜI. TRỜI TRỜI, rồi cái cavat chị mới mua bên Úc có thêu chữ kí, em cũng cắt ra rồi ? – Cô ai oán cầm cái cavat mới tinh của mình đã trở thành mấy mảnh vải vụn.
– Ơ…….Bơ xúi em, em sẽ mua cho chị cái khác mà.
– Là mẹ nói cắt cho bỏ tức mà, sao lại đổ thừa con ? – Nó rống lên.
– Hai mẹ con mấy người, aaaaaaaaaaa, cái máy ảnh của chị, tại sao, tại sao lại bể rồi ? – Phạm Hương hoảng hồn nhìn cái máy ảnh hiện đại mình mới tậu tháng trước, bây giờ đã bể tan tành nằm dưới gầm giường.
– Là mẹ nói ba đem đi chụp hình gái nên mẹ đập cho đỡ ghét. – Nó le lưỡi méc méc.
– BƠ, CON IM CHO MẸ. – Nàng mắng nó xong liền nhìn cô cười giã lã.
– Lan Khuê, em……….
– Phạm Hương, em sẽ mua cho chị lại cái khác mà, hứa danh dự luôn đó chồng ~~~ – Nàng lại cười cười nhìn cô dỗ ngọt.
Phạm Hương vuốt vuốt ngực mình, cố trấn an bản thân, nhưng rồi…….
– Mô hình tháp Eiffel bằng thủy tinh của chị tại sao lại bể tan nát nằm trong sọt rác rồi ? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa. TRẦN NGỌC LAN KHUÊ…….BƠ……….
– PHẠM HƯƠNG….., chồng à. ~~~
– BA À ~~~~~~
END
#Moon