Edit + Beta: Lê Hoa
____
Mật huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ tràn đầy, xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của Tiêu Quân Đình, càng cắm sâu thì càng điên cuồng liếʍ mυ'ŧ. Hắn hung hãn điên cuồng cọ sát như muốn đem nhục huyệt cô đảo loạn hết lên, thế nhưng da^ʍ huyệt lại càng không biết liêm sỉ, không biết sống chết mà hút lấy.
Thật thoải mái, bị Tiêu giáo sư làm đến sảng...
"Ân...ha... Đại dươиɠ ѵậŧ cắm thật sâu, sảng muốn chết..."
Hung hãn thao Lâm Mặc đến mức rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ làm cô hoàn toàn vất bỏ hổ thẹn, trong miệng không ngừng kêu loạn: "Ba ba nhanh thao Mặc Mặc", "Ba ba lại dùng sức một chút."
"Thực sảng, Mặc Mặc da^ʍ huyệt lại đói khát như vậy? Thịt non tiết nước càng làm càng nhiều... Ba ba thật muốn làm chết ngươi!"
Hai cái trứng dái no đủ của Tiêu Quân Đình không ngừng theo động tác thọc vào rút ra hung hăng đánh phủ đầu vào bối thịt non nớt, đem hoa huyệt phấn nộn càng đánh càng phiếm hồng.
"A! Giáo sư Tiêu... Quá nhanh, không cần... Ân a Mặc Mặc không chịu nổi... Trướng quá... Dươиɠ ѵậŧ quá lớn... A a!" (Giờ chị biết thầy có bao nhiêu lớn chưa? ????)
Cả người Lâm Mặc đều bị hãm dưới chăn đệm mềm mại, áo ngủ cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dán chặt vào thân thể lộ ra đường cong lả lướt vô cùng mê người, giống như động vật nhỏ nhu nhược, đáng thương, bị bắt ở dưới thân cầu mong được thừa hoan, côn ŧᏂịŧ ở trong cơ thể ra ra vào vào không ngừng trêu trọc, đúng là muốn bức cô đến phát điên mà.
Cự điểu mỗi lần cắm vào đều khiến Lâm Mặc không ngừng run rẩy giữ chặt lại, mỗi lần rút ra tao huyệt lại lưu luyến níu kéo, thêm nữa nộn huyệt tràn ngập nước đói khát đại dươиɠ ѵậŧ hung hăng làm, nhưng côn ŧᏂịŧ thế mà lại nhẫn tâm rút ra, bên trong cô liền khó chịu cực điểm, nhưng sau đó lại như vũ bão mà thọc vào!
Lâm Mặc mỗi lần tưởng rằng đã lên tới cực hạn rồi, thì Tiêu Quân Đình lại mang cô từ cao trào này đến cao trào khác. Từng đợt cao trào mỗi lần đều tịnh tiến đi lên, làm cho cô cảm nhận sự sung sướиɠ trước nay chưa từng có. Thật không ngờ bị người cắm huyệt lại sung sướиɠ như thế...
Trong lúc cao trào, Lâm Mặc mất không chế ôm lấy thân thể cường tráng của Tiêu Quân Đình mà thét chói tai. Chỉ cảm thấy trong mỗi tế bào không ngừng run rẩy theo sự di chuyển của hắn, trong não như có pháo hoa liên tục nở rộ, linh hồn như đang lơ lửng trên những đám mây vậy... Loại cảm giác mà cô không bao giờ cảm nhận được khi tự an ủi.
Đống chăn hỗn độn theo động tác của người đàn ông mà dần dần rơi trên mặt đất, nộn huyệt thể không tiếp nhận được cường độ xâm phạm, Lâm Mặc có ý đồ bắt lấy mép giường hướng ra phía ngoài thoát đi, nhưng lại bị người đàn ông phát hiện bắt lấy cẳng chân vô tình kéo trở về, trừng phạt mà cắm vào càng thêm hung ác.
"A! A!! Ba, ba ba... Ô tao huyệt sẽ hỏng mất... Không cần... Chịu không nổi a, ha, a a a!! Bị hỏng rồi... Tiểu tao bức bị ba ba cắm hỏng rồi a a a!!"
Hai người kịch liệt dây dưa, từ lúc mặt trời ngả ngả về tây đến lúc trăng đã lên cao vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Trong phòng ngủ nhiệt độ vô cùng cao, không khí tràn ngập hơi thở da^ʍ mị, ẩm ướt. Tiếng kêu kiều mị, nhẹ như không chính là xuân dược trí mạng, làm Tiêu Quân Đình muốn dừng lại mà không được, hận không thể đem tiểu tao hóa này thao chết ở trên giường.
Tiêu Quân Đình thao Lâm Mặc cơ hồ đến ngất đi, cô không biết chính mình đã cao trào bao nhiêu lần, cũng không biết Tiêu Quân Đình đã bắn vào bên trong bao nhiêu lần (bởi vài cô đang trong thời kỳ an toàn, liền đồng ý hắn có thể bắn vào bên trong mình, sau đó liền nghiền luôn cái cảm giác nùng tinh nóng bỏng bắn thẳng vào nơi sâu nhất của chính mình), chỉ biết gối đầu dưới mông đều bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt hết.
Trong lúc cao trào, Tiêu Quân Đình còn không ngừng ra vào nộn huyệt của cô, muốn đẩy hắn ra nhưng không có sức, chỉ có thể mở rộng chân mặc kệ hắn gian da^ʍ, tựa như một con cá mắc cạn, vô lực nằm liệt trong ngực Tiêu Quân Đình, bị hắn bày ra đủ mọi tư thế, điên cuồng mà ra vào hoa huyệt cô.
Huyệt nộn vừa mới bị khai phá đã sớm bị cắm cho sưng đỏ, còn cơ hồ mất đi cảm giác, chỉ theo bản năng không ngừng mυ'ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ người đàn ông.
"Ân... Ân ô... Thật tuyệt? Không cần ô ô... Bị làm đến chết mất..."
Lâm Mặc thất thần không ngừng cầu xin Tiêu Quân Đình, khẩn cầu hắn mau buông tha cho mình, cô cảm thấy chính mình bị người đàn ông này cắm muốn hỏng rồi.
"Còn chưa đủ... Mặc Mặc tao bức còn đang rất thèm khát đại dươиɠ ѵậŧ của ba ba... Như thế nào là bỏ được..."
Hơi thở nặng nề, cực nóng của Tiêu Quân Đình không ngừng phả vào tai Lâm Mặc, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhu hòa ngoài cửa sổ chiếu sáng, mới biết hai người có bao nhiêu nhiệt liệt đến hơi thở tình ái cũng dồn dập không thông.
Lâm Mặc bị kɧoáı ©ảʍ tình ái làm cho hai mắt đẫm lệ mông lung, cô thật sắp không xong rồi, còn tiếp tục cô sẽ bị Tiêu Quân Đình làm chết ở trên giường.
Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, sau đó bên ngoài còn vang lên tiếng của mẹ cô.
"Mặc Mặc, con không làm cơm chiều sao?"
Nguyên lai do bọn họ làm quá mức nhập tâm, thế nên không chú ý tới mẹ Lâm Mặc đã trở lại.
Mẹ Lâm Mặc bên ngoài bận xử lý công việc, vì phải cung ứng vật tu tiếp viện, nhà xưởng bắt buộc phải tăng ca, bởi vậy cơm nước đều do Lâm Mặc chuẩn bị.
"Sao... Làm sao bây giờ? Mẹ em đã trở lại!"
Một tiếng này làm Lâm Mặc từ trong bể du͙© vọиɠ tỉnh táo lại, cô bỗng nhớ ra người nằm trên người mình mạnh mẽ thao lộng là ai.
Cô như thế lại cùng thầy giáo của mình, hảo bằng hữu của mẹ lên giường!
"Sợ cái gì? Em mau trả lời đi." Tiêu Quân Đình không chút sợ hãi nào nói, giống như một chút cũng không lo lắng sẽ bị mẹ Lâm Mặc phát hiện chính mình thao hỏng nữ nhi của bà.
"Ô!"
Tiêu Quân Đình cố ý cắm càng thêm sâu vào trong nhục huyệt của Lâm Mặc. Cắm đến Lâm Mặc rên lên một tiếng, khiến cô hoàn toàn tan rã, căm tức mà nhìn tên gia hỏa mặt người dạ thú này.
"Mặc Mặc?"
Ngoài cửa không nhận được lời đáp lại, có chút bất thường mà tiếp tục gõ cửa.
"Con... Con để sủi cảo trong tủ lạnh, mẹ ăn trước... ách a con, một lát con sẽ xuống!"
Lâm Mặc gắt gao cắn chặt cánh môi, nhanh chóng trả lời, cô không biết Tiêu Quân Đình có khóa trái cửa hay không, nếu mẹ cô mà đẩy cửa vào thấy mình và Tiêu Quân Đình cùng nhau lăn lộn thì.......
Cố hết sức điều chỉnh lại hô hấp, Lâm Mặc sợ tiếng rêи ɾỉ trong miệng phát ra, cái tên họ Tiêu đáng chết này, đã như thế lại còn dùng dươиɠ ѵậŧ thao đúng vào điểm mẫn cảm!
"Được, mẹ đi xuống trước... Không biết Tiêu thúc thúc con cũng đi đâu mất, đang trong lúc tình hình dịch bệnh nghiêm trọng tốt nhất là không nên ra cửa chạy loạn."
Bên ngoài tiếng bước chân dần dần đi xa, rốt cuộc Lâm Mặc cũng thở nhẹ được một hơi, nhưng ngay lập tức lại bị dươиɠ ѵậŧ cắm cho nức nở một tiếng.
Cô có chút sinh khí mà bắt lấy cánh tay của Tiêu Quân Đình, thấy người đàn ông vẫn như cũ vô cùng bình thản, tròng mắt Lâm Mặc đảo một chút, ngay sau đó dùng tiểu huyệt xoắn chạy lấy côn ŧᏂịŧ lớn.
Tất cả đều do tên cầm thú này! Chính mình vừa rồi chính do ma quỷ sai khiến nên mới đáp ứng hắn dạy mình cách câu dẫn học trưởng!
Tiêu Quân Đình bị bất ngờ không chút phòng bị, bị vật nhỏ kẹp thiếu chút nữa hắn bỏ vũ khí đầu hàng, hắn lập tức đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, nheo đôi mắt nhìn Lâm Mặc.
Lâm Mặc không phục giương mắt nhìn Tiêu Quân Đình, cô không hề biết so với lúc bị thao mình giống như tiểu miêu vô cùng dâʍ đãиɠ, vô cùng mê người.
Nộn huyệt nhỏ xinh bị cắm cho đến nỗi không khép lại được, còn không ngừng phun ra một lượng lớn bạch trọc, dịch trắng còn bám ở cánh hoa đã sưng đỏ, trông vô cùng đáng thương.
"Còn hướng ba ba làm nũng, xem ra bảo bối còn muốn được yêu thương nhiêu hơn."
Phía trên dươиɠ ѵậŧ thô cứng còn dính một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, so với vừa rồi hình như càng thêm sưng to. Tiêu Quân Đình không chút khách khí mà "phụt" một tiếng liền thâm nhập vào huyệt động mê người kia.
Lại một vòng trinh phạt nữa lại bắt đầu.
_____